Quyển 1 - Chương 42: Vạch trần

Khi Minh Nguyệt trở về Ngưng Tuyết cung,

Hoàng hậu đã đưa triều phục, trang sức cho yến hội đêm nay đến. Thân là

đệ nhất tài nữ đế đô, lại là Tứ đại phi nên Mộ Tuyết nhận được rất nhiều bảo bối. Hơn nữa, Thái hậu cũng ban thưởng rất nhiều.

Nhìn những thứ được ban, Minh Nguyệt hiểu Thái hậu hôm nay muốn nàng sắm vai gì trên yến hội. Dù sao cũng nghe

nói tiểu quận chúa Khuynh Thành mỹ mạo vô song, không gì không tinh

thông, Thái hậu lo lắng Hoài Nguyệt quốc đêm nay bị mất mặt

Khóe miệng khẽ cười, Minh Nguyệt nhìn

Triệu công công đưa châu báu và nhạc khí tới, tay cầm lấy một miếng ngọc như ý nhìn nhìn, như vô tâm mà nói:

- Mỹ nhân như ngọc nhưng đáng tiếc ngọc đẹp không bằng người.

Nói xong không thèm để ý ném vào khay, xoay người nhìn chiếc đàn tranh và tỳ bà.

Tim Triệu Truyền run lên, ngay cả cơ thể

cũng không khống chế mà run rẩy một chút. Hắn hơi nhếch môi thâm, trong

lòng như bị đào xới, thoáng ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt nhưng thấy nàng

chỉ chăm chú nhìn nhạc khí, cảm thấy thoải mái hơn.

Nữ nhân này luôn ra vẻ hồn nhiên nhưng

trên người có cảm giác độc bá, lãnh liệt. Nếu nói nàng tâm cơ khó lường

thì đôi mắt nàng lại trong suốt dị thường giống như nước suối tinh

khiết, khiến người ta có cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Kì thật sau khi phát sinh chuyện “trâm

ngọc” đã nhiều lần hắn muốn xuống tay với nàng nhưng chưa kịp làm gì thì đã năm lần bảy lượt bị hãm hại, lợi dụng. Giống như việc bẻ liễu hôm

nay. Thật ra hắn muốn thử xem nàng có như người bình thường mà nông cạn, nóng nảy nhưng không ngờ lại thành mình tự lấy đá đập chân mình.

Nghĩ đến đây, bàn tay ẩn trong tay áo

Triệu Truyền nắm chặt thành quyền, thầm vận nội công định bước đến nhưng không nghĩ vừa bước đến gần Minh Nguyệt lại cảm nhận được nàng không có chút nội công, sát khí nào mà chỉ có mùi hoa mai lạnh nhạt như có như

không. Nàng vừa giống người bình thường lại vừa khác người, khó mà đoán

được.

Mày rậm nhíu lại, bàn tay nắm chặt dần

dần buông ra, chỉ thấy Minh Nguyệt giống như phát hiện điều gì mà quay

đầu nhìn hắn. Triệu Truyền cả kinh định tìm cớ thì lại thấy Minh Nguyệt

lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, giọng mơ hồ:

- Sao lại ra nhiều mồ hôi vậy.

Động tác vô cùng thân thiết khiến Triệu

Truyền nhất thời cứng đờ, hai mắt trợn to nhìn nữ tử áo trắng che mặt

trước mắt, kinh ngạc không nói nên lời. Nhưng đã thấy đôi mắt trong suốt đang nhìn hắn nói:

- Triệu công công yêu Hiền phi đúng không?

Một câu nói mà như ngũ lôi oanh đỉnh (sấm sét) khiến Triệu công công đứng không vững. Lúc này Minh Nguyệt cười rộ lên, nụ cười nhẹ nhàng như không nhưng lại lạnh lùng như sương, sắc bén như tên. Giọng nói ôn nhu, thản nhiên, điềm tĩnh nhưng hắn lại nghe như tiếng ma quỷ, tàn sát lòng hắn.

Minh Nguyệt nhìn thần sắc Triệu công

công, nghi hoặc trong lòng khẳng định được đến tám phần. Ngưng cười, tay xoa xoa những viên trân châu Thái hậu ban tặng, sắc mặt lạnh nhạt coi

như chuyện vừa rồi không hề phát sinh.

- Phiền công công đi một chuyến,

Thái hậu ban cho bản cung, bản cung đương nhiên là tạ ơn nhận, có điều.. Minh Nguyệt hơi nheo mắt, cầm những viên trân châu trong bàn tay đưa

tới trước mặt Triệu công công cười nói: – những trân châu này vừa nhìn

đã biết là cực phẩm. Ngươi thay ta đưa cho Hiền phi tỷ tỷ đi.

Triệu công công bị Minh Nguyệt vạch trần

tâm sự còn chưa hoàn hồn, chậm chạp không muốn tiếp nhận trân châu kia

vì thế cúi đầu định từ chối. Nhưng lại nghĩ tới khi nãy nhược điểm của

mình đã bị Minh Nguyệt nắm trong tay, nhất thời ảo não hối hận, chỉ giơ

tay nhận:

- Nô tài tuân mệnh.

Minh Nguyệt cười khẽ, trong mắt lóe ra

ánh sáng khó hiểu, chỉ thấy Triệu công công vừa giơ tay ra, trân châu

trong tay Minh Nguyệt biến thành bột phấn trắng theo khe hở trên tay mà

rơi xuống, giống như những hạt cát chảy qua kẽ tay.

Triệu công công ngạc nhiên lại thấy Minh Nguyệt nói:

- Thứ này cho Hiền phi tỷ tỷ bồi

bổ đi, nghe nói bột trân châu có thể an thần. Nói rồi, cười lạnh, đôi

mắt linh động nhìn mấy viên trân châu còn lại nói: – còn hai viên nữa.

Lúc Triệu công công rời khỏi Ngưng Tuyết

cung có thể nói là kinh hồn táng đởm (sợ hãi) hắn vội vã chạy về Khôn

Trữ cung, trên đường không dám ngừng lại, trong lòng giật mình kinh sợ

khiến hắn không thể suy nghĩ gì. Bột trân châu trên tay rơi xuống quá

nửa.

Đến khi dạ yến, Minh Nguyệt tắm rửa thay

quần áo, chỉ mặc một bộ sa y (áo bằng sa mỏng) ngồi trước gương trang

điểm, gỡ chiếc khăn che mặt xuống. Khuôn mặt trắng nõn càng mềm mại

nhưng cũng dữ tợn. Ngón tay lạnh lẽo mơn trớn vết thương đã sớm liền

miệng kia, trái tim thắt lại.

Khuôn mặt tuyệt sắc lại bị vết sẹo như

thế là chuyện tàn nhẫn bậc nào. Nữ tử cổ đại cực kì chú ý đến dung mạo

và tài năng. Mà Mộ Tuyết vốn là nữ tử song toàn nhưng lại bị hủy dung.

Minh Nguyệt là sống nhờ thân thể nàng nên còn không tìm được nguyên nhân của vết sẹo này.

Nhẹ thở dài, bàn tay trắng nõn cầm bút

lông vẽ lông mày, nhìn nữ tử tố khiết như tuyết liên, ánh mắt trong suốt lóe ra một chút ướŧ áŧ, mạt ở mi tâm không biết từ đâu mà có, trông yêu diễm nhưng khiến nàng đau đớn.

Minh Nguyệt nhướng mày, cũng không quan

tâm. Lấy mảnh chu sa mím môi, rồi lại lấy chu sa điểm lên mạt yêu diễm

như hoa ở giữa mi tâm. Sau đó lấy khăn sa che mặt, sai các cung nữ khác

lấy triều phục, sửa sang tóc mây, tô hồng móng tay

Sau nửa nén hương, Minh Nguyệt nhìn qua

các loại nhạc khí trong điện nhưng cũng không động đến. Nàng lấy chiếc

sáo trúc mà Tam vương gia mang đến mấy đêm trước, bàn tay trắng nõn vuốt ve hoa văn khắc tinh tế trên sáo rồi giấu trong tay áo.

Giờ lành đến, Minh Nguyệt lên xe nhưng

lại thấy Tiêu Đồng mệt mỏi, bơ phờ chạy về. Minh Nguyệt xuống xe hỏi

tình hình điều tra đã thấy Tiêu Đồng cười ngây ngô, vỗ vỗ tay nải trên

lưng nói:

- Quả không ngoài sở liệu của tiểu thư, nô tỳ lần này ra cung rất thuận lợi, cũng làm theo ý tiểu thư.

Minh Nguyệt gật đầu, nàng tin Tiêu Đồng có khả năng này nhưng lại thở dài nói:

- Tiêu Đồng ngươi về chậm nếu không đã có thể cùng ta tham gia yến hội tẩy trần Lãnh Tiêu quốc chủ rồi.

Đối phó với những lính tôm tướng cua (liu riu) này nếu có Tiêu Đồng hỗ trợ thì sẽ thoải mái hơn

Tiêu Đồng vừa nghe đã vui vẻ nói:

- Nô tỳ lập tức thay quần áo rồi

tới. Nô tỳ ở bên ngoài được nghe rất nhiều lời đồn về quận chúa Lãnh

Khuynh Thành, nô tỳ rất muốn đại khai nhãn giới xem quận chúa gì mà lại

là tuyệt sắc thiên tiên trong 16 nước.

Minh Nguyệt hơi nhướng mày, trong mắt có

chút kinh ngạc nhưng cũng không nói gì chỉ gật đầu, lên xe, chậm rãi đi

tới Kim Loan điện. Trong đầu chỉ hiện lên câu nói quận chúa tuyệt sắc,

thiên tiên trong 16 nước của Tiêu Đồng.

Tuyệt sắc thiên tiên 16 nước? Minh Nguyệt trầm tư nhìn lên ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, ngón tay nhẹ gõ lên

gỗ lim, suy nghĩ sâu xa.