Mạc Uyển Dao và Đan Tầm vừa nói vừa cười, đi đến đồn biên phòng gần sông Hồn nhất.
Chỗ nay có một rừng cây dương, trong cánh rừng được dựng mấy căn nhà bằng gạch bùn, đồn biên phòng ở chỗ này. Dựa vào sự tính toán của Doãn Triển Bằng, khi sông đóng băng, sẽ bố trí dây thừng gạt chân ngựa ở trong rừng cây làm chướng ngại vật, để người Thát tổn thất một nhóm người.
“Sao ngài biết người Thát sẽ chạy từ rừng cây này ra?” Mạc Tuyết Dao đứng trong căn phòng bằng gạch bùn hỏi Doãn Triển Bằng.
“Nơi này là nơi hẹp nhất của con sông, bọn chúng đã nhiều lần lên bờ từ chỗ này.”
“Bọn chúng ngu thế, chẳng lẽ không sợ chỗ này sẽ có mai phục sao?”
“Bọn chúng không ngu, bọn chúng là không biết sợ, biết chỗ này không có tướng sĩ Đại Tĩnh tuần tra, bọn họ còn sợ không gặp được dân Đại Tĩnh chúng ta thì không cướp bóc được.”
“Đồn bảo vệ Lư Long chỉ có hơn một ngàn người nhưng phải chịu trách nhiệm canh phòng phạm vi trăm dặm. Chưa kể đồn bảo vệ Lư Long trên đỉnh núi là trạm kiểm soát quan trọng nhất, chỉ cần đột phá được, người Thát có thể tiến quân thần tốc ra Doanh Châu. Chỗ này tốt xấu gì vẫn có thành Lư Long bảo vệ, sau thành Lư Long còn có núi, người Thát không thể tới đây theo quy mô lớn. Nhưng dù bọn chúng đem nhiều người tới, khi Lư Long báo nguy hiểm, người của đồn bảo vệ vẫn có thể tới tiếp viện kịp thời.”
“Đại tướng quân bảo vệ biên giới không thể xếp thêm nhiều người ở đồn bảo vệ Lư Long sao?”
“Đường biên giới của chúng ta và người Thát dài khoảng năm ngàn dặm, quân bảo vệ biên giới chỉ có 300 nghìn, phân tán các nơi, nên không còn bao nhiêu người.”
Mạc Tuyết Dao im lặng, ngẩng đầu: “Doãn đại ca, công việc chia ban luân phiên vào mùa đông tính cho ta một suất!”
Đan Tầm đứng trên vai Mạc Tuyết Dao, giương nay múa vuốt, ý là nàng chuột cũng là một suất, cùng đánh người Thát.
Doãn Triển Bằng cười: “Hai người các ngươi ở đây còn chưa đủ để ta nhọc lòng sao?”
“Doãn đại ca, huynh đừng coi thường người khác, gần đây ta bái đại hiệp Vô Nhận làm thầy, võ công đã tiến bộ không ít, không tin hai ta đánh mấy chiêu.”
“Ô, Vô Nhận lại chịu nhận ngươi làm đồ đệ?!”
“Đương nhiên.” Mạc Tuyết Dao lấy một sợi chỉ bạc ra, hơi đắc ý mà nói: “Nếu có chí nhất định thành. Huống hồ ta còn có sự giúp đỡ của Đan Tầm, sư phụ Vô Nhận không muốn nhận ta cũng không được.”
Doãn Triển Bằng đột nhiên rất muốn có một con chuột đại tiên giúp đỡ.
Qua mùa thu hoạch, gió lạnh thổi vù vù. Mạc Tuyết Dao tìm thợ rèn Thôi rèn một bộ giáp bằng sắt, Đan Tầm cũng làm một bộ áo giáp nhỏ, phối với bao cổ tay nhỏ, uy phong vô cùng. Nàng chuột xoa tay hằm hè, nhón chân mong chờ, chờ mùa đông tới, gϊếŧ người Thát.
Thiên Hộ Trường(*) của đồn bảo vệ sau khi biết tin bèn chạy tới xem xét, không ngờ hắn lại là Mục Bình, đại ca của Mục An.
(*)Tên một chức vị thủ lĩnh “Người quen cũ!” Đan Tầm đứng trên vai Mạc Tuyết Dao, nhìn chằm chằm Mục Bình nói: “Ngươi nói chúng ta đến lâu vậy rồi mà lại không biết Mục Bình ở đây, Mục Bình cũng không biết mà tới thăm chúng ta, quá đáng!”
“Triều đình có quy định, người trong quân và quan địa phương không thể qua lại quá thân cận, nếu hắn chủ động gặp chúng ta, chắc chắn sẽ bị người ta vạch tội.”
“Đây là quy củ rách nát gì vậy? Vậy sao hắn còn tới đây?”
“Chúng ta sắp đánh người Thát, nằm trong phạm vi chức trách của hắn, hắn nghe nói nên tới hợp tác cùng đánh người Thát với chúng ta.”
“Ta chờ không kịp rồi, nhanh đến mùa đông đi, ta muốn đánh người Thát!” Gần đây Đan Tầm như được tiêm máu gà, nhiệt huyết sôi trào, cứ muốn đánh người Thát.
Buổi tối, Tả Khâu mở tiệc chiêu đãi Mục Bình, Mục Bình kính rượu hết mọi người trong nha môn, thề đông này cùng nhau làm lớn một trận.
“Há không quần áo, cùng chết cùng mặc…” Mục Bình sau khi say rượu đã khua đại đao hát vang.
“Đây mới gọi là khí khái anh hùng!” Đan Tầm nhìn đến đỏ mắt, mặc giáp bằng sắt của mình vô, nhấc ngân thương nhỏ trong tay múa may trên bàn, quệt đổ hai chén rượu và một cái mâm, còn bản thân nàng chuột cũng suýt chút nữa rớt vào tô canh. Mạc Tuyết Dao che mắt, đưa con chuột uống rượu đến điên này về phòng.
“Dao Dao, ta cảm thấy Mục Bình không tệ, ngươi thật sự nên gả cho hắn.” Đan Tầm đứng trên cái giường nhỏ, múa may ngân thương, tiếp đó say rượu nói: “Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ thập niên quy…”
“Lời này không thể nói bậy, hắn có phu nhân rồi. Ta thấy là ngươi muốn gả cho hắn nhỉ?” Mạc Tuyết Dao ấn Đan Tầm xuống, cứu giúp chiếc giường ngân phiếu bị đạp đổ.
“Hức.” Đan Tầm nấc rượu một tiếng, gãi đầu nói: “Mục Bình là người dùng đại đao, tả phải gả cho Vân Nhược, nếu hắn là người chắc chắn vạn người mê, đáng tiếc hắn tập trung tu đạo, vô tâm với hồng trần, ngang bướng, hu hu… Ta đã ra ngoài lâu như vậy mà hắn cũng không tới tìm ta, hu hu… Ta muốn ra trận gϊếŧ địch, ta muốn gϊếŧ trời đất u ám… cát vàng trăm trận xuyên giáp vàng, không phá Lâu Lan cũng không còn, Dao Dao, ta còn thiếu một cái giáp vàng.”
Mạc Tuyết Dao cầm con chuột đã say không biết trời trăng gì, rót một chén canh giải rượu cho nàng chuột, dọn cái giường nhỏ bằng ngân phiếu đi, để nàng chuột vui vẻ trên giường lớn.
Mùa đông mà Đan Tầm nhớ mong cuối cùng cũng đến, trong gió lạnh, Đan Tầm tràn ngập nhiệt tình đã bị đông lạnh thành băng, cả người bọc áo bông nhỏ thật giày, giáp sắt đã sớm vứt qua một bên: “Trời lạnh như vậy, mấy tên người Thát có thể tới sao?” Đan Tầm đứng trên vai Mạc Tuyết Dao mà dậm chân: “Chúng ta về phòng đi.”
“Chúng ta đang tuần tra, không thể tự ý rời vị trí, ngươi lạnh thì nằm trong áo bông của ta đi.”
Mạc Tuyết Dao đang tuần tra xung quanh rừng cây của đồn biên phòng trên bờ sông Hồn, màu xanh sậm khi thu đều đã trở thành màu vàng khô, bị một tầng tuyết trắng thật dày bao trùm lên, còn ba ngày nữa là tết, người trong thành vội vàng chuẩn bị đồ tết, tới đây tuần tra đều đổi thành người từ huyện Kỳ Dương, ngay cả Tả Khâu và Văn Ngạn Xung cũng đến. Mạc Tuyết Dao được chiếu cố đặc biệt, giữa trưa mới phải ra ngoài tuần tra.
“Dao Dao, ngươi nói đám người Thát buổi tối đến hay ban ngày đến?”
“Lúc trước đều đến vào buổi tối.”
“Dao Dao, ngươi nhìn những đốm đen đối diện sông đang đến đây, là người Thát sao?”
Mạc Tuyết Dao leo lên cây nhìn sang, một vài người to đen bọc da thú đang cưỡi ngựa đến, càng lúc càng gần.
“Người Thát! Người Thát tới!!”
Mạc Tuyết Dao huýt sáo! Ba dài ba ngắn.
Người ở trạm gác nhao nhao cầm vũ khí, chạy đến rừng cây bờ sông, đứng vào vị trí, chuẩn bị phục kích.
Khói báo tin chuẩn bị sẵn từ sớm được phóng lên, một người tiếp một người, truyền đi rất xa.
Trong thành, cổng thành mới được tu bổ xong chậm rãi khép lại, quan binh ở lại trong thành chạy lên tường thành, lắp cung tiễn, mở kho đá lăn.
Người của hai đồn biên phòng khác cũng rối rít tập hợp ở đây.
Bên kia bờ sông, người Thát đến càng lúc càng nhiều, một mảng lít nha lít nhít, ước chừng phải 500 người.
“Sao lại nhiều như thế, trước kia không phải chỉ có mấy chục người hay sao!” Đây gần như là suy nghĩ của tất cả mọi người.
“Gϊếŧ!” Người Thát gần ngay trước mắt, không cho người ta nghĩ nhiều, mấy mũi tên nhọn được bắn ra, Doãn Triển Bằng dẫn đầu nhảy khỏi rừng cây, đánh gϊếŧ giáp lá cà với người Thát.
Mỗi một người Thát đều dũng mãnh đến lạ, dáng người gần như gấp đôi những người ở đây, sau khi băng qua rừng cây gặp mai phục cũng không sợ hãi chút nào, quơ khảm đao cồng kềnh gặp người là chém.
Rừng cây quá nhỏ, chiến tuyến dần mở rộng dọc theo bờ sông Hồn. Thần dân Đại Tĩnh thủ chắc đường bảo vệ, quyết không cho một người Thát nào tiến đến, thương vong nặng nề.
50 người mà Doãn Triển Bằng hợp nhất đã trở thành chủ lực chiến đấu, bọn họ phân tán dọc trên sông, một người đánh với hai ba người Thát, những người còn lại thì mỗi người đấu với một người Thát, thậm chí hai ba người đánh với một người Thát.
Trận đột kích này Thát Đát chưa từng ngờ tới lại gặp phải cản trở xưa nay chưa từng có ở chỗ này, trong lòng chửi mẹ nó, con cừu Đại Tĩnh trở nên lợi hại như thế từ khi nào? Bọn họ nhận được tình báo, năm nay Lư Long được mùa nên mới phái một đội nhân mã lớn đến đây, nghĩ muốn dẹp yên Lư Long, không ngờ gặp phải thứ khó xơi.
Đan Tầm sớm đã gϊếŧ đến hưng phấn, cầm ngân thương nhỏ, chuyên chọc vào mắt người Thát. Người Thát còn chưa hiểu ra nguyên nhân thì đôi mắt đã mù, cổ họng bị chỉ bạc cắt đứt. Đan Tầm và Mạc Tuyết Dao phối hợp chặt chẽ, gϊếŧ mười mấy người Thát.
Chờ Mục An lĩnh binh tới cứu viện, trên bờ sông Hồn đã không còn tên người Thát nào đứng thẳng. Nhóm dân binh của thành Lư Long chưa từng được nhìn thấy chiến tích như vậy, bọn họ như tắm máu khắp người, mang theo vết thương, hưng phấn nằm lăn lộn trên đất, rồi ôm nhau hoan hô, còn không thì một mình chạy đến trên mặt băng giương oai, cũng có người quỳ xuống đất khóc nức nở, thương tiếc những người đã qua đời, lại cũng có người không ngừng chém thi thể người Thát cho hả giận.
Mục An tìm được Tả Khâu và Doãn Triển Bằng, mang theo một chút khó tin: “Các ngươi cứ như vậy mà thắng?”
Tả Khâu lau máu loãng trên mặt, cười: “Chúng ta thắng.”
Mục An hỏi: “Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu người?”
“Chắc trên dưới 500 người.”
Mục An kinh hãi: “500 người?”
“Đúng vậy, 500 người.”
“Bộ lạc của bọn họ có tổng cộng hơn 3000 người, trừ người già, trẻ nhỏ và phụ nữ, số lượng người có thể chiến đấu chỉ hơn 1000, giờ chúng ta tiêu diệt 500 người của bọn chúng, người còn có thể chiến đấu bên chúng chắc chỉ còn 800.”
Mục An suy nghĩ sâu xa một lúc, quyết đoán hỏi Tả Khâu và Doãn Triển Bằng: “Có hứng thú qua sông đánh gϊếŧ cùng ta không? Nhân lúc bọn họ chưa chuẩn bị, bịt luôn hang ổ của bọn chúng.”
“Ngươi biết hang ổ của chúng ở đâu sao?” Tả Khâu cẩn thận hỏi.
“Biết, chúng ta có thám tử bên đó. Nhóm người tới đây thuộc về Đồ Thập Bộ, bên trong Thát Đát cũng coi như là một bộ lạc nhỏ, lại cách chúng ta gần nhất, ta cũng có chút hiểu biết với bọn họ.
Tả Khâu thương lượng với người xung quanh, quay đầu nói với Mục An: “Ngươi chờ ta sắp xếp một chút, chúng ta đi theo ngươi.”
Tả Khâu bảo Doãn Triển Bằng tập hợp tất cả dân binh Đại Tĩnh, người bị thương ở lại, không biết cưỡi ngựa ở lại, lòng có lo lắng ở lại, những người còn lại cưỡi đám ngựa mà Thát Đát cưỡi tới, đi cùng quân đội của Mục An, đánh úp Đồ Thập Bộ của Thát Đát.
Mạc Tuyết Dao không tinh thông cưỡi ngựa bị Tả Khâu giữ lại, Mạc Tuyết Dao không cam lòng, nói với Tả Khâu: “Tả đại nhân, ta biết cưỡi ngựa, lúc ta đi tuần phố đều cưỡi ngựa.”
“Đây là đánh giặc, phải bôn ba đường dài, khả năng cưỡi ngựa của ngươi không ổn, đi cũng là dâng mạng, huống hồ tới đao ngươi còn không có, làm sao gϊếŧ địch? Đánh nhanh không dùng chỉ bạc được.”
“Vì sao Văn Ngạn Xung có thể đi?”
“Quân tử thạo lục nghệ.” Văn Ngạn Xung an ủi Mạc Tuyết Dao: “Dao Dao, những người bị thương còn cần người chăm sóc, ngươi ở lại là thích hợp nhất.”
Mạc Tuyết Dao vẫn không phục: “Ta phối hợp với Đan Tầm gϊếŧ được mười mấy tên người Thát, ta có thể đi!”
“Chỗ này cần có người chỉ huy, quét dọn chiến trường và trọng trách thủ thành sẽ giao cho ngươi.” Tả Khâu không có thì giờ để nhiều lời, quay đầu ngựa, cưỡi ngựa rời khỏi cùng Mục An.
“Ở đây, chờ chúng ta.” Văn Ngạn Xung để lại cho Mạc Tuyết Dao một ánh nhìn trấn an, cưỡi ngựa theo đại đội nhân mã rời đi.
Đan Tầm kêu gào, nhảy từ vai Mạc Tuyết Dao sang vai Tả Khâu, múa may cây ngân thương nhỏ trong tay: “Dao Dao ngươi ở lại giữ thành cho tốt, ta cũng đi đây.”
Mạc Tuyết Dao dậm chân, hét lên: “Quá đáng!” Sau đó nàng nhìn trái nhìn phải, tập hợp tất cả những người còn lại, phân công hợp tác, gom tất cả ngựa mà người Thát cưỡi đến đây, đưa dân binh bị thương và tử vong của Đại Tĩnh lên ngựa, để thi thể của người Thát tại chỗ, lấy hết tiền bạc trên người bọn họ, cùng đem về.
Xử lý xong hết cũng đã gần đến chạng vạng, đoàn người ngắt quãng đi về phía thành Lư Long.