“Nương nương?” Đại cung nữ thấy Thục Phi thần sắc bất thường, quan tâm hỏi.
Thục phi ngồi trên liễn kiệu, xoa xoa huyệt thái dương, vô cùng mệt mỏi nói: “Không sao, có lẽ bổn cung mấy ngày nay bận chiếu cố Triệu thường tại nên mới mệt thôi.”
Vị phi tử mỹ lệ mới đầu hai mươi giữa lông mày như vương nỗi u buồn nhàn nhạt, làm ánh mắt nàng thâm thúy mà nặng trĩu.
Triệu thường tại đang mang long thai, lại ở cùng một cung với Thục phi, việc lớn việc nhỏ đều để Thục phi xử lý, nàng thực sự mệt muốn chết rồi.
“Nương nương lao tâm khổ tứ, Hoàng Thượng nhất định sẽ hiểu được tâm ý của nương nương.” Đại cung nữ an ủi nói.
Thục phi thở dài một tiếng, “Chỉ hy vọng như thế.”
Những năm gần đầy thế cục trong triều không ổn định, thánh tâm cũng không đặt trong hậu cung. Con nối dõi của Thánh Thượng không nhiều lắm, sau khi đăng cơ mười năm mới có hai nhi tử, một nữ nhi.
Nàng nhất định phải giữ được cái thai của Triệu thường tại. Cho dù không vì Hoàng Đế, cũng phải vì chính nàng.
Nếu Triệu thường tại ở trong cung nàng xảy ra chuyện, nàng không trốn khỏi trách nhiệm.
Nhưng nữ nhân trong hậu cung, có kẻ nào là dễ đối phó đâu?
Hoàng Hậu xuất thân đại tộc, một thân thiện tâm, lại không giỏi cung vụ, không thể chủ trì công đạo cho chúng phi. Quý phi tính tình bá đạo, không thích phi tử khác tiếp xúc với Hoàng Đế, một lòng tranh sủng; Đức phi nhìn như từ bi, thật ra lại là chủ tử lạnh lùng nhất, coi mạng cung nhân như cỏ rác, có thể lợi dụng liền lợi dụng.
Ngay cả nàng, vì bảo toàn chính mình, cũng không thể không làm chút chuyện trái với lương tâm.
Thục phi thường tự hỏi, rốt cuộc đây mới là bản tính của nàng, hay đã bị cung cấm làm thay đổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dâng lên một tia bi thương, nhịn không được ho khan vài tiếng.
【Mỹ nữ khi ho cũng thật đẹp nha.】
【Quyết định vậy đi, gọi người là Tây Thi nương nương. Nào, mau nhào vào l*иg ngực ta~】
Thục phi: ???
Lần thứ hai nghe thấy thanh âm kỳ quái, Thục phi lần này mới tin tưởng, xác thật có kẻ đang nói nhảm.
Thục phi lạnh giọng hỏi: “Kẻ nào đang bàn tán về bổn cung?”
Các cung nhân vội vàng buông kiệu liễn, cúi đầu liên thanh thỉnh tội.
Thục phi hồ nghi nhìn cung nhân bên người một vòng, cảm thấy bọn họ quả thật là không gan làm việc này, liền đem ánh mắt hướng về phía Khôn Ninh cung trước mặt.
Nơi đó có một đám phi tần địa vị thấp, từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy các nàng ăn mặc sặc sỡ, vô cùng chói mắt.
Ngày thường Thục phi lười để tâm các nàng, rốt cuộc địa vị chênh lệch quá lớn, không cần tự hạ thấp thân phận.
Chỉ là, còn chưa chờ Thục phi nhìn rõ, cô cô Tích Văn bên cạnh Hoàng Hậu đã đi ra, nói Hoàng Hậu nương nương quan tâm chúng phi, mời các phi tần cùng nhau vào điện chờ đợi.
Vì thế Thục phi cũng chỉ tạ lễ, buông bỏ ý định tìm ra kẻ vô lễ kia.
Nếu đã dám nghị luận nàng một lần, Thục Phi không sợ không tìm được kẻ kia.
Chỉ là Thục phi không ngờ, người này nhanh như vậy đã xuất hiện.
Bên trong Khôn Ninh Cung dùng huân hương, mùi hương rất dễ chịu, làm đại não Ổ Tình đang buồn ngủ cũng thanh tỉnh vài phần.
Nàng chỉ là một đáp ứng tép riu, mà vị trí trong điện có hạn, Ổ Tình chỉ có thể đứng từ rất xa, đừng nói Hoàng Hậu, bóng mấy vị tần vị, phi vị còn nhìn không ra.
Trong lòng Ổ Tình thầm kêu đáng tiếc.
Đựng cạnh nàng là Lục thường tại, Lục Mộng Mạn.
Lục phụ cùng Ổ phụ đồng cấp, Lục Mộng Mạn cùng nguyên chủ quen biết từ nhỏ, là bạn thân chốn khuê phòng. Nhưng tiểu thuyết không nhắc đến tên nàng, chắc là khi nữ chủ tiến cung, cốt truyện chính thức bắt đầu, Lục đáp ứng đã hương tiêu ngọc vẫn trước đấy rồi.
Lục Mộng Mạn diện mạo minh diễn rực rỡ, giống minh tinh điện ảnh Ổ Tình thích đến năm phần. Ổ Tình yêu ai yêu cả đường đi, cùng nàng nói chuyện câu được câu chăng, ngữ khí thập phần ôn nhu.
“Sao không thấy cung nữ Cẩm Tú bên người muội đâu?” Lục thường tại hỏi.
Ổ Tình có lệ qua đi: “Nàng phạm sai lầm, bị ta đuổi về cung trách phạt rồi.”
Lục thường tại gật gật đầu, thở dài nói: “Muội còn chưa được thị tẩm, kẻ dưới không biết kìm nén, dạy dỗ vài câu cũng tốt. Nhưng cũng không thể không có người tín nhiệm bên người, nếu Cẩm Tú thật không được, ta tặng muội một nha đầu.”
Ổ Tình cười từ chối: “Cảm ơn tỷ tỷ, chỉ là ta quen thanh tĩnh, tỷ tỷ không cần lo lắng.”
Lục thường tại lại chuyển đề, có chút luyện sắt không thành thép nói: “Trong cung, Hoàng Thượng không tới thì muội cũng phải tự tranh thủ chứ.”
Ổ Tình: “Tỷ tỷ người cũng không phải không biết, Hoàng Thượng đối với ta cũng không có hứng thú, chỉ bởi vì Thái Hậu khen ta một câu mới nhận ta.”
Lục thường tại nghe vậy, chỉ có thể thở dài: “Nếu Thái Hậu thích muội, muội cứ bồi Thái Hậu lễ Phật nhiều hơn đi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, than củi trong cung muội đốt hết chưa?”
Ổ Tình nào hiểu mấy cái này, gật gật đầu qua loa cho xong.