Ngày đầu tiên mới chính thức tiến vào bộ nghiên cứu lịch sử, Munt chỉ cảm thấy mình đã không xong rồi.
Ở bên cạnh trơ mắt mà nhìn đám lão gia gia đầu bạc râu bạc kia một bộ biểu tình nghiêm túc mà nghiên cứu tới nghiên cứu đi quyển sách vàng nhỏ N25 bé xinh kia, mà đầy người mình đều là một hơi phun tào sắp bùng nổ lại cứ phải liều mạng nghẹn trở về ——
Mấy bồ hẳn cũng biết đây là loại cực hình như thế nào rồi ha ha ha ha ——
Dù sao thì thiếu niên cũng cảm thấy dùng hết sức lực để nghẹn đống phun tào đầy mình kia trở về còn khiến cậu mệt hơn cả để cậu chạy như điên một km.
…… Cảm giác thân thể đã bị đào rỗng.
Munt biểu tình hoảng hốt mà nghĩ như vậy, một bên lại lảo đảo lắc lư mà đi trở về phòng của mình.
Cậu vẻ mặt mệt mỏi mà đứng trước cửa.
Một cái màn hình ánh sáng loại nhỏ đại khái chừng một bàn tay đột nhiên xuất hiện, một bó ánh sáng từ trên màn hình ánh sáng kia bắn ra, rà quét mặt cậu một lượt.
Tích!!!
Cánh cửa kim loại trong dự đoán hẳn là nên vô thanh vô tức mở ra ngay sau đó lại không hề có bất cứ một phản ứng gì hết, ngược lại là cái màn hình ánh sáng loại nhỏ kia lại phát ra một tiếng tích kêu dài, sau đó bắt đầu chớp động ánh sáng đỏ mãnh liệt.
Thiếu niên đang chờ vào cửa rồi ngã nhào lên trên giường bị hoảng sợ.
Cậu kinh ngạc mà nhìn màn hình ánh sáng trước mắt đang không ngừng lóe ánh sáng đỏ, bên trên còn biểu hiện ra hàng chữ【phân biệt thân phận sai lầm 】.
Đi nhầm cửa?
Munt nhanh chóng lui về phía sau một bước, nhìn trái xem phải, lại nhìn nhìn con số trước cánh cửa này……
Không sai mà.
Tuy rằng tinh thần cậu có chút mỏi mệt, nhưng cũng không có đến mức ngay cả số phòng mình ở mấy ngày cũng nhớ lầm được à nha?
Sau khi xác định mình không có đi sai phòng, thiếu niên chẳng hiểu ra sao mà nhìn màn hình ánh sáng không ngừng chớp động ra hai chữ màu đỏ【 sai lầm 】 kia, nghĩ coi có phải hệ thống xảy ra vấn đề hay không.
…… Từ từ.
Munt đột nhiên nhớ lại cái gì.
Buổi sáng hình như vị thiếu tướng đại nhân kia có nói qua là để cậu dọn qua ở cùng nhau …… Vì để tiện tiềm quy tắc cậu.
Nói cách khác, tin tức dừng chân ở chỗ này của cậu đã bị hủy bỏ rồi sao?
Cũng không thông báo với cậu một tiếng?
Ít nhất cũng phải để cậu thu thập hành lý một chút đi chứ……
…… Được rồi, thời điểm cậu lên hạm vốn đã chẳng mang theo cái gì rồi, tự nhiên cũng càng không thể có hành lý gì hết trơn.
Cậu muốn đổi phòng, chỉ cần người đi qua là được.
Tưởng tượng đến từ nay về sau sẽ phải ở chung một phòng với vị thiếu tướng cao lãnh vừa nhìn đã biết là không thích nói chuyện kia, Munt liền ẩn ẩn cảm thấy có chút đau đầu.
Vị thiếu tướng đại nhân kia cũng không phải là người dễ ứng phó gì, mà trên người mình lại cất giấu bí mật động trời nữa, một khi bị phát hiện…… Cậu không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì nữa.
Nếu thật sự sớm chiều ở chung một phòng, Munt cảm thấy bản thân thật sự không có chút tự tin nào để có thể che dấu được bí mật này lâu dài cả.
Cho nên, cậu vẫn là phải nhanh chóng nghĩ cách để rời khỏi vị thiếu tướng các hạ này xa một chút thì hơn.
Cậu một bên nghĩ như vậy, một bên lại xoay người rời khỏi nơi này.
Đoạn đường lần trước bị mang đến phòng ở của thiếu tướng đại nhân cậu vẫn còn nhớ rõ, chỉ là lúc đi tới đoạn đầu cầu thang thì cậu gặp phải khó khăn.
Dù sao thì lần trước cũng là bị người mang theo, hiện tại chỉ có mình cậu, binh lính canh giữ ở trước cửa sẽ cho cậu đi vào hay sao?
Thiếu niên cứ do dự như vậy mà đi tới cửa tầng, nhìn bốn vị binh lính quân tư thẳng tắp mà canh giữ trước cửa kia, còn chưa kịp mở miệng ra nói cái gì, đột nhiên đã nghe thấy hai tiếng tích tích.
Cậu theo bản năng liền cúi đầu nhìn về phương hướng âm thanh kia phát ra, chỉ thấy cái vòng kim loại màu ngân bạch trên tay phải cậu chớp động ra ánh sáng nhạt màu u lam, hình chiếu ra một cái hoa văn loại nhỏ tựa như là huy chương.
Cậu còn chưa kịp làm rõ ràng cái vòng tay kim loại đột nhiên khởi động là có chuyện gì, một vị binh lính đã chủ động đi tới, lễ phép mà đưa cậu tới cửa tầng đối diện.
Nơi đó có một cái vòng ánh sáng thật lớn hình trụ, Munt dưới ý bảo của binh lính mà đi vào.
Đột nhiên vòng tay trên tay phải lại tích tích hai tiếng, cậu mới vừa bước vào bên trong vòng ánh sáng hình trụ, chùm tia sáng vừa rồi vẫn luôn bình tĩnh liền bỗng nhiên dao động dậy.
Cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, thân thể giống như đang bị thứ gì đó nặng nề xả một chút.
Chờ đến khi khôi phục thị lực, vừa mới nhấc đầu lên Munt đã ngạc nhiên.
Tuy rằng bản thân cậu vẫn đang ở bên trong vòng ánh sáng hình trụ giống y hệt như cái vừa rồi, chỉ là hết thảy trước mắt đều đã thay hình đổi dạng.
Không còn nhìn thấy những binh lính vốn nên đứng ở xung quanh cùng với cửa cầu thang đối diện với cậu nữa, mà căn phòng thật lớn hình cung như là đắm chìm bên trong tinh quang, được xây dựng bên trong đình viện đã xuất hiện ở trước mắt cậu.
Đây là…… Di động trong nháy mắt?
Quá soái rồi!
Lần đầu tiên được trải nghiệm thuấn di từ trường thiếu niên mạc danh có một loại kích động.
Loại cảnh tượng luôn chỉ có thể nhìn thấy ở trong phim ảnh này, hiện tại cậu vậy mà lại có thể tự mình thể nghiệm rồi!
Munt có chút lưu luyến mà bước ra từ bên trong vòng ánh sáng kia, vòng ánh sáng hình trụ ngay sau khi cậu bước ra khỏi, đã xuy một tiếng rồi biến mất ở trong không khí.
Bản thân đã đứng ở trước cánh cửa kim loại của căn phòng hình cung thật lớn kia.
Cửa tự nhiên là đóng chặt.
Cậu đứng trước cửa do dự một chút, rồi mới nâng tay lên, muốn thử gõ cửa trước.
Chỉ là trong nháy mắt ngay khi cậu giơ tay phải lên, trên vòng tay kim loại lại nhẹ nhàng chợt lóe lên ánh sáng nhạt màu u lam.
Ba một tiếng, cửa tự động mở ra.
…… Thật tiện quá.
Thiếu niên nghĩ như vậy, có chút bất đắc dĩ mà bước vào.
Xem ra cái ký túc xá nhỏ kia của mình thật sự là bị hủy bỏ rồi, cậu chỉ có thể thành thành thật thật mà ở lại chỗ này dựa theo mệnh lệnh của thiếu tướng đại nhân mà thôi.
Mới vừa bước vào cửa, ánh mắt cậu đã lập tức đối diện với cặp đồng tử màu mặc lam sao trời kia.
Thiếu tướng trẻ tuổi ngồi ở trên sô pha mềm mại màu ngân bạch, hai chân thon dài giao nhau, một tay hơi nâng hàm dưới, chỉ nhìn cậu một cái, rồi liền thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về quầng sáng loại nhỏ đang lóe ra ánh sáng nhạt phía trước người.
Tuy rằng chỉ là bị nhìn thoáng qua, nhưng bị liếc như vậy vẫn làm Munt cảm thấy, đột nhiên có chút khẩn trương vì không lời mà tới, lại bởi phần khẩn trương này, mà thân thể cậu liền làm ra phản ứng.
Ục ục ~~
Munt: “…………”
Vài vị lão gia gia kia lúc công tác liền quên ăn mất ngủ, mà cậu lại bởi vì quá mức rối rắm với chuyện vài vị lão gia gia kia nghiên cứu cuốn sách vàng nhỏ bé, phức tạp cả ngày, sau đó lại bị chuyện đổi phòng cùng với thuấn di trong hạm hấp dẫn chú ý, nên đã hoàn toàn quên béng mất chuyện cơm chiều.
Bụng vừa kêu lên, lúc này cậu mới phát hiện ra đã lâu mình chưa ăn cái gì.
Chỉ là lăn lộn một hồi, đã trễ thế này, chỉ sợ cái nhà ăn kia đã đúng giờ đóng cửa mất rồi.
Cậu nghĩ nghĩ, cũng bất chấp luôn cả khẩn trương hoặc là ngượng ngùng.
“Tôi quên đến nhà ăn.”
Cậu hỏi.
“Có đồ ăn không?”
Thiếu tướng trẻ tuổi ngồi ở trên sô pha lại nhìn cậu một cái, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt kia lại như là đang khẽ thở dài một cái, khiến cho Munt theo bản năng mà gãi gãi đầu.
Quầng sáng loại nhỏ lơ lửng ở trong không trung ba một tiếng rồi biến mất, Troell đứng dậy, lập tức đi đến trước một vách tường.
Hắn duỗi tay ra, trên vách tường bóng loáng mà phiếm lên ánh sáng kim loại kia đột nhiên bắn ra một cái ngăn kéo. Hắn lấy ra từ bên trong một cái bình thủy tinh, tùy tay ném cho Munt.
Munt tiếp được nhìn xuống, đó là một cái bình thủy tinh trong suốt chỉ bằng ngón cái, chất lỏng màu tím nhạt ở bên trong chiết xạ ra ánh sáng xinh đẹp.
Cậu mờ mịt mà cầm bình thủy tinh nhìn về phía Troell.
“Làm gì vậy?”
“Uống vào.”
“Không phải…… Đây là thứ gì thế? Tôi là đang hỏi anh có đồ ăn hay không mà?”
“Dịch nguyên tố.”
Thiếu tướng trẻ tuổi nhàn nhạt nói.
“Uống vào sẽ không đói bụng nữa.”
Dịch dinh dưỡng được khai phá riêng nhằm vào các loại nguyên tố mà cơ thể con người yêu cầu.
Đơn giản, thuận tiện, bớt việc.
Hắn cảm thấy thế này đơn giản hơn việc ăn cơm nhiều, mỗi ngày đều phải đi đến nhà ăn ăn cơm một chuyến, kỳ thật đối với hắn mà nói là tương đối phiền toái. Nhưng là, chỉ có ăn cơm thì mới có thể bảo đảm cho cơ thể vận chuyển bình thường mà không héo rút, cho nên, hắn vẫn luôn chỉ đem ăn cơm trở thành một trong những công tác mỗi ngày đều phải làm mà thôi.
“………………”
Từ nhỏ đã là một thành viên hội tham ăn Munt tỏ vẻ trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất, bảo cậu dùng cái này làm cơm ăn là tuyệt đối không thể nhịn được!
Thế này thì có khác gì robot uống dầu máy đâu chớ!
Cậu hít sâu một hơi, buông bình thủy tinh màu tím nhạt trong tay ra, nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt sáng lên.
Dù sao cũng là phòng của trưởng quan cấp bậc cao nhất cơ mà, cho dù là đồ vật không có bất kỳ tác dụng gì đi chăng nữa, thì cũng nhất định phải trang bị vào.
Phòng bếp.
“Tôi có thể dùng chứ?”
Munt chỉ chỉ phương hướng kia, hỏi.
Nhìn theo phương hướng mà Munt chỉ, cũng đồng dạng nhận ra địa phương mà trên cơ bản hắn đều chỉ dùng để pha trà hoặc là cà phê, Troell nhướng mày.
“Tùy cậu.”
Hắn nói.
Hắn vừa tung lời ra, Munt đã gấp không chờ nổi mà chạy vội qua đó.
Làm chủ nhân của chiếc chiến hạm này, thiếu tướng tự nhiên là có được đặc quyền cấp bậc cao nhất, tất cả tài nguyên đều được cung cấp không hạn chế không khác biệt đối với hắn. Cho nên Munt không cần phải lo lắng chút nào về việc không có nguyên liệu, chỉ cần nói một tiếng với trí não trong phòng bếp, sẽ có nguyên liệu nấu ăn mới mẻ bảo tồn trong chân không được truyền tống tới đây.
Lúc trước thời điểm cậu ở cùng một chỗ với vị tổ phụ kia, kỹ năng sinh hoạt đầu tiên học được, đó chính là How to sử dụng phòng bếp —— bởi vì tổ phụ nói không có nhiều tiền cho lắm, rất nhiều việc tốt nhất là nên tự lực cánh sinh, còn tự mình dậy cậu vài món đồ ăn, mà cậu cũng nhân cơ hội đó mà lừa gạt tổ phụ nói mình có cân nhắc ra được vài món đồ ăn, sau đó liền làm ra vài món sắc thái mà hồi trước cậu thích ăn nhất, tổ phụ còn từng khen ngợi cậu cơ, rằng cho dù có mất trí nhớ, thì đầu óc vẫn cứ linh hoạt giống như trước đây vậy.
…… Nhớ đến trước đây chính là bởi vì để làm rõ ràng các nguyên liệu nấu ăn, mà cậu chỉ dùng có mấy ngày liền đã học xong ngôn ngữ thông dụng liên quan đến đồ ăn của đế quốc.
Quả nhiên du͙© vọиɠ chính là một động lực lớn để kí©h thí©ɧ người ta học tập nha.
Nói thật, trong khoảng thời gian này ăn mấy món ăn ở nhà ăn cao cấp gì gì kia trên chiến hạm, hương vị của chúng kỳ thật cũng không quá hợp với khẩu vị của cậu. Cái trí não tự động nấu nướng kia chỉ chú trọng đến việc phối hợp cân đối dinh dưỡng trong các loại đồ ăn, mà không phải quá để ý đến đồ ăn được phối hợp ra có hương vị quỷ dị biết bao nhiêu.
Mà mặc kệ là Robin thiếu tá hay là Via trung giáo, lại tựa hồ đều cho rằng loại khẩu vị này là rất bình thường.
Cậu mới đến, tự nhiên là không dám nêu ý kiến gì rồi, nên chỉ có thể tự an ủi chính mình, tốt xấu gì cũng có cái để ăn, đừng kén chọn.
Hiện tại hiếm khi có được một cơ hội như vậy, đương nhiên là phải nhanh chóng làm vài món đồ ăn mình thích để khao bản thân một chút rồi.
Ân…… Chỉ cần ở chung với thiếu tướng đại nhân, về sau đều có thể làm đồ ăn mà mình thích được.
Tưởng tượng như vậy, hình như cũng rất không tồi đó.
Nói thật, kỳ thực trước kia ở trên địa cầu cậu cũng chẳng biết nấu ăn là mấy đâu, bởi vì rất khó nắm giữ mức lửa, cùng với cho gia vị bao nhiêu. Nhưng là hiện tại bởi vì thiết bị trong phòng bếp tương lai đã được trí năng hóa cao cấp lên, nên căn bản là không cần phải do đầu bếp không chế tất cả mọi sự giống như trước kia nữa, rất nhiều bước đi cậu không am hiểu thì chỉ cần cậu nói một tiếng để trí não đi làm là được rồi, bước mấu chốt do mình nắm giữ là xong ngay.
Đối lập với những trí não chỉ dựa theo phối hợp dinh dưỡng để nấu ra đồ ăn kia, thiếu niên cảm thấy tay nghề của mình vẫn xem như là tương đối cảm động nha.
Ít nhất thì cũng có thể cảm động chính cậu……
……
Ôm một dĩa thịt chiên ngoài giòn trong non còn đang kêu lên tách tách, Munt hít vào một ngụm mùi thơm mê người kia thật sâu, chỉ cảm thấy cả ngày mỏi mệt đều phảng phất như được mùi hương nồng đậm này chữa khỏi hết cả.
Đắm chìm bên trong mùi hương say lòng người này, cậu cảm thấy mỹ mãn mà nâng một khối thịt chiên to này đi ra.
Tuy rằng không biết đây là loại thịt gì, cậu cũng chẳng biết phần thịt nào ngon phần nào dở luôn, nhưng là cậu dám khẳng định, nguyên liệu nấu ăn được cung cấp cho thiếu tướng các hạ, sao có thể không tốt được chứ?
Cho nên cậu liền không chút khách khí mà dùng phương pháp chiên nấu bò bít tết để làm khối thịt này.
Khối thịt non này đã được chiên chín, một tầng màng thịt bên ngoài phiếm chút ánh sáng đã được chiên đến xốp giòn, bột ớt hồng hồng rơi tại bên cạnh, lớp vỏ xốp hơi ửng đỏ dị thường câu người muốn ăn.
Nước sốt đỏ tươi đặc sệt được chế ra do dùng quả đỏ có hương vị cực kỳ tương tự với cà chua trên địa cầu dầm nát rồi lại ngao nấu với đường chậm rãi chảy xuống bên cạnh thịt chiên, một cổ hơi thở thơm ngọt nồng đậm xông vào mũi.
Nuốt một ngụm nước miếng, thiếu niên cẩn thận mà đặt thịt chiên lên trên bàn, sau đó cầm lấy dao nĩa chuẩn bị dùng ngự thiện ——
Thiếu tướng trẻ tuổi ngồi ở trên sô pha xem xét tin tức đột nhiên ngửi được một cổ mùi hương nùng liệt.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, sau đó đứng dậy đi qua hướng vừa nhìn thoáng qua, nhìn phần thịt chiên kia chảy ra một tầng dầu thật dày hơn nữa lớp vỏ mỏng bên ngoài đều đã được chiên đến xốp giòn, ngửi được mùi gia vị có tính cay kí©h thí©ɧ mãnh liệt, cùng với nước sốt nồng đậm vị ngọt rõ ràng là có không ít đường phân kia, hắn nhíu nhíu mày, duỗi tay trực tiếp rút đi cái nĩa trong tay Munt.
Munt đang định vui vẻ mà ăn uống thỏa thích, kết quả một nĩa còn chưa có kịp đâm xuống, từ bên cạnh đã thình lình vươn tới một bàn tay một phen rút đi cái nĩa trong tay cậu.
Cậu có chút ngốc.
Vừa nhấc đầu, liền thấy gương mặt tuấn mỹ của thiếu tướng tóc đen kia đang cúi thấp mà nhìn mình, còn hơi nhíu mi.
Thiếu tướng đại nhân không cao hứng?
Vì cái gì?
Thiếu niên hơi suy tư một chút, sau đó cảm thấy mình hiểu rõ rồi.
Cậu nở một nụ cười sáng lạn hướng về phía Troell, sau đó dùng cái dao nhỏ còn dư lại cắt một nửa thịt chiên, đặt qua cái dĩa đựng một chút trái cây ở bên cạnh.
“Chia cho anh một nửa.”
Cậu hào phóng mà nói.
Troell: “…………”
Không biết vì sao hắn lại có một loại xúc động muốn trực tiếp cầm cái nĩa trong tay này đi gõ cái ót của đứa nhóc cười đến híp mắt kia.
Mắt thấy nhóc con kia đang duỗi tay muốn lấy cái nĩa từ trong tay của hắn về, hắn giơ tay tránh một chút, không để đối phương bắt được, tùy tay đặt nĩa lên trên bàn.
“Đừng ăn.”
Hắn nói.
“…… Tôi đã phân cho anh một nửa rồi.”
Ngụ ý chính là, anh không thể bá đạo như vậy mà lấy toàn bộ được đâu à.
“…………”
Nhìn Munt có chút ủy khuất mà ngó hắn, Troell lại một lần nữa nhịn xuống xúc động muốn vỗ đầu đối phương một cái.
Hắn thấp giọng mà thở dài, đột nhiên cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đối với tiểu gia hỏa này thật sự là quá tốt rồi.
Lúc này nếu mà đổi thành những cấp dưới khác, hắn vừa nói một câu, ai mà còn dám để hắn nói câu thứ hai cơ chứ.
“Sẽ tạo thành gánh nặng đối với thân thể.”
Hắn nhàn nhạt mà nói.
Loại đồ ăn này mặc kệ là đường phân hay là tính kí©h thí©ɧ thì cũng đều quá nặng, tuy rằng có thể thỏa mãn được du͙© vọиɠ miệng lưỡi, nhưng lại rất dễ dàng gia tăng một ít gánh nặng không cần thiết cho thân thể.
Từ nhỏ ẩm thực của Troell đều được khống chế rất nghiêm khắc, chưa bao giờ dính phải bất cứ loại đồ ăn gì sẽ mang đến gánh nặng cho thân thể của hắn cả.
Dinh dưỡng cùng nguyên tố mà hắn thu nhận đều đã được trải qua phối hợp thỏa đáng nhất, có thể cung cấp những dinh dưỡng vừa lúc thích hợp cho thân thể hắn, xúc tiến thân thể hắn cường kiện.
Từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ nghiêm khắc, cho dù đã trưởng thành có thể tự làm chủ chính mình thì cũng đã dưỡng thành loại thói quen tự hạn chế này rồi.
Cho nên vào giờ này khắc này, tay hắn duỗi ra cầm lấy dĩa kia, xoay người liền định ném loại đồ ăn có tính kí©h thí©ɧ quá mạnh cùng với đường phân quá nặng này vào bên trong cửa xử lý rác thải.
Mắt thiếu niên có chút choáng váng mà nhìn thiếu tướng đại nhân cầm đi miếng thịt thăn mỹ vị ngon miệng mà cậu thật vất vả mới làm ra được, trơ mắt nhìn phần thịt non giòn phiếm ánh dầu còn đang bật tiếng tách tách nho nhỏ kia đang ngày càng rời xa mình.
Cậu nuốt nước miếng, nỗ lực mà dùng cái mũi hút mùi thịt còn dư lại trong không khí ……
Mắt thấy cánh cửa động thu thập rác thải trên vách tường kia đã chậm rãi mở ra.
Mắt thấy vị thiếu tướng đại nhân kia sắp phải ném phần thịt thăn mỹ vị kia vào cửa thu thập rác thải.
Thịt thăn màu mỡ còn đang vang tiếng tách tách, nước sốt đặc sệt màu đỏ tươi chậm rãi nhỏ giọt xuống, một cổ mùi hương câu nhân kia sâu kín mà đến, rót vào chóp mũi……
Bị cổ mùi hương trêu người kia câu đến cái bụng rền vang lộc cộc thiếu niên đột nhiên lao đến nhanh như hổ đói vồ mồi.
Hai tay duỗi ra.
Cậu không quan tâm mà một phen ôm lấy vòng eo thiếu tướng các hạ một cái đầy cõi lòng từ phía sau——
Buông khối thịt chiên kia ra!