Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xong Đời! Toàn Ban Đồng Học Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiết học này kết thúc trong cảm động, thầy Tần đứng ngoài cửa lắng nghe từ đầu đến cuối, lặng lẽ lau mắt, đeo lại kính và bước ra chào đón hiệu trưởng.

Trương An Duy: [Ôi, hiệu trưởng đúng là hóa thân của chính nghĩa! Trong suốt hơn bốn mươi năm giảng dạy, ông đã đào tạo ra hàng trăm thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí cả Ngô Ân, người đoạt giải Nobel năm ngoái, cũng là học trò của ông.]

Trương An Duy: [Tất cả học trò của ông đã bước vào mọi lĩnh vực khác nhau, cống hiến hết mình cho xã hội, thật tuyệt vời...]

Đột nhiên, Trương An Duy bắt đầu chạy như điên, Cố Thanh Phong lo lắng vội vàng tăng tốc theo.

Cậu ấy sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ! Cố Thanh Phong tim đập thình thịch, nhìn thấy Trương An Duy định băng ngang qua đường, trong đầu cậu đã hiện lên cả trăm cảnh tượng cậu ấy bị xe đâm bay!

"Trương An Duy!!"

Trương An Duy: [Quán nướng mà mình yêu thích nhất mở cửa rồi!!!]

Hai âm thanh đồng thời vang lên trong tai cả hai.

Cố Thanh Phong: ………………………

Trương An Duy từ phía bên kia đường quay đầu lại, thấy Cố Thanh Phong, hưng phấn nhảy lên và vẫy tay: "Lớp trưởng à! Đi ăn đồ nướng không? Tớ mời nhé!"

Trái tim đang đập thình thịch của Cố Thanh Phong còn chưa kịp ổn định, cậu ta chỉ muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức, giả vờ như chưa từng xuất hiện!

Nhưng cái tên kia đang nhảy nhót mời cậu ta ăn đồ nướng ở bên kia đường, sau khi do dự một hồi và điều chỉnh hơi thở, cậu đành cứng rắn bước vào quán nướng "Duy nhất chỉ có ở đây."

"Cho một phần mực nướng, cà tím nướng, hẹ và khoai tây mỗi món một suất, hàu, thịt bò, thịt cừu mỗi loại hai phần, thêm hai phần mì xào! Và sáu viên bò viên!" Trương An Duy thành thạo gọi món, không cần nhìn thực đơn.

Cố Thanh Phong ngồi đối diện, âm thầm nhìn cậu, trong lòng nghĩ, người này trông có giống một học sinh trung học đang buồn bã gì đâu!

"Cậu ăn cay được không?" Trương An Duy không thèm ngẩng đầu lên, rót cho cậu ta một ly nước, "Không được uống rượu, uống nước trước đã, rồi thêm hai lon Coca lạnh!"

Cố Thanh Phong: "Ừ."

"Chủ quán, thêm nhiều ớt vào!"

Cố Thanh Phong nhấc ly nước lên, nhấp một ngụm nước lọc, nghĩ thầm tên này cũng biết quan tâm người khác đấy chứ.

"Anh em của tôi ăn cay rất giỏi!"

Nghe Trương An Duy nói vậy, Cố Thanh Phong suýt bị sặc, có cần nhấn mạnh "anh em" suốt thế không!

Ông chủ quán có vẻ quen thuộc với Trương An Duy, vừa bưng đồ nướng ra vừa hỏi cậu ấy học hành thế nào, Trương An Duy trò chuyện rất vui vẻ.

Trương An Duy: [Ông chủ đừng hỏi nữa, tôi chỉ có một cái miệng, dùng để ăn thôi mà!]

Trương An Duy: [kkkk, bò viên này ngon quá! Tôi muốn ăn cả một đống!]

Cố Thanh Phong, vốn không cảm thấy đói, ngồi đối diện Trương An Duy, nhìn cậu ăn như đang xem một chương trình mukbang, không thể kiềm chế được mà nuốt nước bọt.

Cố Thanh Phong từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, có lần theo anh họ đi ăn đồ nướng, sau khi bị bố mẹ mắng mỏ dữ dội, cậu chưa bao giờ dám đυ.ng vào đồ nướng nữa.

Giờ đây, cậu ta đã gần mười tám tuổi, bố mẹ cũng không còn can thiệp nhiều vào cuộc sống của cậu ta.

Cậu ta nhìn bàn đầy món nướng thơm lừng mùi gia vị thì chần chừ mãi mà chưa động đũa.

Trương An Duy cúi đầu ăn ngấu nghiến, hoàn toàn không để ý thấy Cố Thanh Phong còn đang đờ đẫn.

Trương An Duy: [Trời ơi, thịt cừu nướng này không hề có mùi hôi! Tươi ngon, mọng nước, nhai rất đã, tôi yêu thích món này đến phát điên!]

Trương An Duy: [Cà tím nướng mềm mịn, thơm lừng mùi gia vị, ngon không cưỡng lại được!]

Trương An Duy: [Wow, Coca lạnh đúng là tuyệt phối với đồ nướng! Sảng khoái quá!]

"Ợ." Trương An Duy đánh một cái ợ no nê, rồi mới nhận ra Cố Thanh Phong vẫn chưa động đũa, cậu dùng mu bàn tay lau miệng, cầm mấy xiên thịt bò đưa cho Cố Thanh Phong.

"Sao không ăn? Quán này rất ngon đấy! Trên Dianping (ứng dụng đánh giá) được điểm 5.0, ai ăn rồi cũng đều khen hết." Trương An Duy hăng hái giới thiệu.

Cố Thanh Phong nhận xiên thịt bò, nhẹ nhàng cắn một miếng, động tác chậm rãi đến mức Trương An Duy có thể nhìn rõ hai hàm răng trắng đều của cậu ấy.

Trương An Duy: [Hóa ra thành ngữ "môi đỏ răng trắng" là để miêu tả anh chàng này.]

"Cạch cạch..." Cố Thanh Phong cả ngày bị những lời nói trong đầu Trương An Duy làm cho sững sờ.

Cậu nhanh chóng cắn miếng thịt bò nướng, nhai chậm rãi, hương vị của thịt mềm và gia vị lan tỏa trong miệng, hóa ra đồ nướng lại ngon đến thế!

Cố Thanh Phong không nhịn được, ăn liền mấy xiên, bàn ăn nhanh chóng chất đầy xiên nướng.

"Sao rồi? Có phải ngon hơn các quán khác không?" Trương An Duy nhìn cách Cố Thanh Phong ăn, cảm thấy rất thú vị.

Chỉ là ăn đồ nướng thôi mà, sao lại giống như đang thưởng thức sơn hào hải vị, quý trọng từng miếng một.
« Chương TrướcChương Tiếp »