Chương 12

Chiếc xe jeep đi xuyên qua thị trấn.

Đúng ra mà nói, khu nhà của bọn họ thậm chí còn không phải là nằm trong thị trấn bữa, mà là ở bên ngoài thị trấn. Chẳng qua, sau giải phóng, địa giới của thị trấn được mở rộng ra bên ngoài, dần dần nhập luôn khu nhà ở của gia đình quân nhân vào bên trong.

Xe dừng lại, Nghiêm Lỗi ngồi ở ghế phụ lái xuống xe trước, đi vòng ra mở cửa phía sau thùng xe ra cho cô.

Loại xe jeep kiểu cũ này không có hai hàng ghế trước và sau như các xe đời sau, phía trước là ghế lái và ghế phụ lái, phía sau là khoang chở hàng. Hai bên sườn trái phải thùng xe có hai băng ghế dựa dài, có thể ngồi được bốn người. Chen chúc một chút thì thậm chí còn có thể ngồi được sáu người luôn ấy chứ.

Người đàn ông vẫn không nói gì, nhưng lại đưa tay về phía Kiều Vi.

Kiều Vi nhìn bàn tay vươn vào trong xe, trong lòng cô lại cộng thêm một điểm cho người đàn ông Nghiêm Lỗi này.

Cô đỡ lấy tay Nghiêm Lỗi để bước xuống xe. Nghiêm Lỗi nhìn cô một cái, xác định cô có thể đứng vững, thân thể vẫn ổn thì mới buông tay cô ra.

Kiều Vi nheo mắt lại nhìn một mảnh kiến trúc trước mặt - đều là nhà trệt có sân, nhưng nhịn qua đều có vẻ khá cũ kỹ.

Trong số đó có một khoảng sân là nhà của cô và Nghiêm Lỗi.

Từ trong ký ức, cô nhớ ra được căn nhà này là một trong những mâu thuẫn quan trọng không thể hòa giải giữa nguyên chủ và Nghiêm Lỗi.

Bởi vì đây là khu nhà cũ, mà quân khu đã mở một khu tái định cư mới dành cho gia đình quân nhân ở phía bên kia thị trấn. Nơi đó toàn là những ngôi nhà gạch đỏ mới toanh, sáng sủa sạch sẽ. Hơn nữa, nó lại còn được quản lý khép kín, chính là “khu tập thể” mà người đời sau thường gọi đấy.

Nếu có thể vào sống ở khu tập thể dành cho người nhà quân nhân, có lẽ nguyên chủ sẽ không oán hận đến như vậy. Nhưng nam chính Nghiêm Lỗi đã nhường lại danh ngạch của mình trong khu tập thể đó cho người mà anh cho rằng cần nó hơn mình.

Nam chính là một người như vậy đấy.

Kiều Vi buông tay che nắng, quay người nói: “Tôi nhớ trong nhà còn có thuốc lá đấy, anh lấy cho Tiểu Trương một bao Lam…”

Cô lục lại ký ức của mình. Tuy rằng nam chính là đoàn trưởng, nhưng chiếc xe này không phải chỉ để cho một mình anh dùng, mà là cả vài cán bộ cùng dùng chung.

Vì vậy, Kiều Vi muốn Nghiêm Lỗi đưa một bao thuốc lá cho tài xế. Trong thời đại giao thông bất tiện này, muốn dùng xe thì phải dựa vào tài xế mới được. Vì những kế hoạch sau này, Kiều Vi muốn giữ mối quan hệ tốt với tài xế.

Không ngờ, lúc quay người lại, đã thấy Nghiêm Lỗi đang nhét một bao Lam Mẫu Đơn vào tay tài xế rồi. Cô vừa mở miệng, hai người đàn ông đều dừng lại, nhìn về phía cô, trong mắt họ không giấu được sự kinh ngạc.

Phải biết là, nguyên chủ không quá biết cách đối nhân xử thế như vậy đâu. Các chiến hữu của Nghiêm Lỗi đều không có ấn tượng tốt lắm về cô.

"Ôi chao, sao chị dâu lại khách sáo như vậy chứ?" Tài xế Trương cười nói: "Em là ai nào? Anh chị lại còn khách sao với em thế."

Tuy cậu ta nói như vậy, nhưng Nghiêm Lỗi vẫn cứng rắn mà nhét bao thuốc vào tay cậu ta: “Cầm lấy, bởi vì không khách sáo nên tôi mới cho cậu, từ chối cái gì mà từ chối.”

Một người đàn ông nhường lại vị trí của mình trong khu tập thể quân đội mới xây cho người khác, hóa ra không những không cứng nhắc mà còn làm việc rất linh hoạt nữa.

Thế nên mới nói, nhìn người là phải nhìn từ nhiều góc độ mới được.

Kiều Vi nói với tài xế Trương: "Bọn tôi đều không khách sáo với cậu, cậu lại khách sáo với bọn tôi làm gì, cầm đi.”

Cô nói chuyện mang theo ý cười, giọng nói rõ ràng lanh lảnh khiến người ta nghe mà cảm thấy thoải mái.

Tài xế Trương nghĩ thầm, sao vợ của đoàn trưởng Nghiêm lại khác trước thế nhỉ. Kỳ quái, chẳng lẽ là sau khi đi tỉnh thành một chuyến, bị người khác khinh thường, cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, học được cách không đối xử lạnh lùng với người khác nữa rồi?

Đến cả Kiều Vi – vợ của lãnh đạo cũng đã nói như vậy rồi, tài xế Trương liền mỉm cười rồi nhận lấy bao thuốc: “Nếu cần gì thì anh chị cứ gọi em là được.”

Vị tài xế thích nói thích cười kia đã đi rồi, không khí trước cổng nhà bỗng nhiên trở nên vắng vẻ. Chủ yếu là vì sắc mặt Nghiêm Lỗi quá lạnh, toàn thân anh như tản ra khí lạnh vậy, cho dù là mùa hè cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

Kiều Vi còn đang nghĩ cách để phá vỡ thế bế tắc này thì Nghiêm Lỗi đã nói: “Cô về trước đi, tôi đi đón thằng bé.” Nói xong, anh xoay người đi luôn.

Được rồi. Kiều Vi nhún vai, cọt kẹt một tiếng, mở cổng rồi bước vào trong sân.

Mặc dù những ký ức mà nguyên chủ để lại cho cô giờ đây đều thuộc về cô, nhưng đối với Kiều Vi mà nói, chúng đều giống như trong một bộ phim điện ảnh thời xưa vậy, nhà và sân đều giống như bối cảnh trong phim. Mỗi một chỗ đều trông quen quen, nhưng thực ra cô biết, mình chưa từng đến đó bao giờ.

Khi bước vào, trong nháy mắt, cô mới có cảm giác như bước từ trong phim ra hiện thực.

Ngôi nhà đã được sửa chữa khá nhiều, nhìn qua khá hỗn độn, nhưng cũng xem như là một khoảng sân chỉnh tề.

Khu vực này trước giải phóng đã từng bị ném bom, khu nhà ở nhà trước kia vốn là một ngôi làng, sau đó thì bị ném bom thành một đống đổ nát. Khi ấy, ngay cả thị trấn cũng gần như trống rỗng, phải sau kiến quốc thì dân cư với dần dần khôi phục lại.

Sau kiến quốc thì ở đây thành lập quân khu, để tiết kiệm vật tư, khu an trí cho người nhà quân nhân đã được sửa chữa và xây dựng lại trên cơ sở của ngôi làng bị bỏ hoang lúc trước.