Chương 5: Phản kích, hϊếp bức

Edit: xuxu6565

Nguồn convert: Reine Dunkeln.

Sau khi người đại diện chị Chu nhận được điện thoại, hỏi , “Chị Chu, nhà chị ở đâu?”

“Cô cái này đều đã quên?” Chị Chu không biết Ngôn Hi muốn làm cái gì, nhưng cô không trở lại là đúng, rốt cuộc phóng viên đó ở cửa đến bây giờ cũng không có đi.

Chị Chu cấp Ngôn Hi đem địa chỉ gửi qua, mặc quần áo Ngôn Hi lúc trước, lúc này nhưng thật ra không mang kính râm, nghênh ngang đi ra ngoài. Nói cho những người đó phóng viên giải trí: “Đều tan đi, Ngôn Hi không ở nơi này, người sớm đi rồi.”

Lúc sau, Chị Chu đi vào chung cư chính mình. Ngôn Hi cũng ở ngoài cửa chờ, nhìn dáng vẻ đã đợi cô trong chốc lát.

Chị Chu vội mở cửa để Ngôn Hi đi vào, đóng cửa liền hỏi cô: “Đã làm?”

Loại chuyện này người sáng suốt tự nhiên nhìn ra được tới, cái loại này khí vị cùng cảm giác, rất khó dùng ngôn ngữ hình dung, huống chi từ Ngôn Hi xuất đạo bắt đầu, liền theo chị Chu.

Ngôn Hi gật đầu.

Dự kiến bên trong, chị Chu có chút vui vẻ, hỏi Ngôn Hi: “Chịu thua?”

Ngôn Hi lại gật đầu: “Không sai biệt lắm.”

“Cô sớm chịu thua không phải tốt hơn sao? Cô đã sớm nên chịu thua! Trần Mạn Hề là người nào? Cô là người nào? Là tôi cũng chọn Trần Mạn Hề! Cô cùng cô ta tranh cái gì? Thiếu chút nữa còn bị người ta một chân đá văng ra. Vô diễn nhưng chụp, chị xem cô đến lúc đó như thế nào sống được.” Nói xong, chị Chu xoay người đem quần áo cởi bớt, rót cho Ngôn Hi cốc nước, cô còn nói: “Không biết đám phóng viên kia muốn ở nhà cô ngồi canh tới khi nào, mấy ngày nay cô nếu không đừng về ở lại đây đi, đừng đi trở về.”

Ngôn Hi gật đầu, cô vừa lúc cũng là có ý nghĩ như vậy.

Ngôn Hi trả lời chị Chu nói: “Chị Chu mượn di động tôi gọi điện thoại một chút.”

“Được.” Chị Chu không hỏi nhiều, dù sao di động liền ở trên bàn.

Ngôn Hi cầm lấy điện thoại của Chu tỷ, lại từ túi xách chính mình lấy ra một cái di động khác, rời đi phòng khách, đến một gian phòng khác, gọi vào số Cung Đỉnh Thần.

Điện thoại vang lên, Cung Đỉnh Thần rũ mắt vừa thấy, là dãy số xa lạ.

“Uy.” Cung Đỉnh Thần tiếp điện thoại, trước sau như một, thanh âm lạnh nhạt.

Lại nói tiếp, Cung Đỉnh Thần đối với ai đều lạnh nhạt, nhưng Ngôn Hi lại thấy qua bộ dáng ôn nhu của hắn. Chỉ là hắn ôn nhu, tựa hồ chỉ cho Trần Mạn Hề một người mà thôi.

“Cung tiên sinh.” Ngôn Hi đã mở miệng, trực tiếp xong xuôi: “Tôi có một chuyện muốn cùng ngài thương lượng.”

Cung Đỉnh Thần không nói chuyện, chờ Ngôn Hi tiếp. Không biết vì cái gì, hôm nay ở Như Mộng Lệnh lại lần nữa nhìn thấy Ngôn Hi, hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút cảm giác kỳ quái, không thể nói tới. Thậm chí có chút khoa trương, Cung Đỉnh Thần cảm thấy người nọ là Ngôn Hi, rồi lại giống như không phải.

Chuẩn xác mà nói, người nọ cùng Ngôn Hi giống nhau bề ngoài, giống nhau thân thể, lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ xa lạ.

Ngôn Hi cũng không nhiều lời lắm nói, lấy ra di động chính mình, ấn xuống một cái truyền phát tin kiện.

Là một đoạn ghi âm. Ghi âm nội dung là Ngôn Hi gọi cho cậu của mình nối đầu dây bên kia điện thoại, bên trong rành mạch nghe được Cung Đỉnh Thần nói, video nữ chính là Trần Mạn Hề, là hắn tiêu tiền làm Ngôn Hi thay Trần Mạn Hề nhận, thừa nhận video vai chính kỳ thật là bản thân Trần Mạn Hề, mà không phải từ “Tiểu Trần Mạn Hề” xuất đạo, cọ nhiệt độ Ngôn Hi.

Ngay sau đó, Ngôn Hi kéo đoạn ghi âm lại, truyền phát tin thứ hai ghi âm.

Tin ghi âm thứ hai điều ghi âm trên cơ bản đều là thanh âm hai người hoan ái.

Ngôn Hi nói: “Cung tiên sinh, ngài trên tay tài nguyên nhiều, ngài cũng không sợ uy hϊếp, nhưng mà tiểu bảo bối của ngài Trần Mạn Hề thì sao? Nếu đoạn ghi âm thứ nhất lộ ra, đối với cô ta có ảnh hưởng là khẳng định, tự nhiên có người đi đào sâu thêm, liền tính ngài có tiền có quyền có khả năng lấp kín truyền thông, nhưng là ngài ngăn không được ngàn ngàn vạn vạn những người bình thường ăn dưa đâu.”

Ngôn Hi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Mà đoạn ghi âm thứ hai, tôi xem qua tin tức, ngài tựa hồ cùng Trần Mạn Hề đang kết giao. Tôi không biết cô ta có rõ ràng hay không quan hệ của chúng ta, nếu cô ta biết, nói vậy ngài cùng cô ấy nói cũng là chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn đi? Chính là chúng ta như vậy có tính là không dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng? Nếu là Trần Mạn Hề nghe được đoạn ghi âm này, ngài không sợ cô ấy thương tâm sao?”

“Ngôn Hi.” Cung Đỉnh Thần loạng choạng trong tay rượu vang đỏ, mặt vô biểu tình: “Trước kia là tôi xem nhẹ cô.”

“Cung tiên sinh, ở trong mắt ngài, trước kia tôi có bộ dáng gì? Một kẻ chỉ mê tiền, một nữ nhân không có đầu óc sao?” Ngôn Hi tự giễu.

Điện thoại đầu bên kia, Cung Đỉnh Thần không nói lời nào. Gọn gàng dứt khoát hỏi cô: “Điều kiện.”

“Cung tiên sinh, trên tay ngài tài nguyên nhiều, không phải đang có kế hoạch quay một cái dự án cung đình thanh cung sao?” Ngôn Hi nói: “《 Thanh Thời Minh Nguyệt 》 bộ này, tôi muốn diễn.”

Ngôn Hi nói cho Cung Đỉnh Thần: “Đây là điều kiện, ngài làm tôi diễn, hôm nay sự tình phát sinh về sau tôi tuyệt không nhắc lại.”

《 Thanh Thời Minh Nguyệt》 bộ này trước kia cô đã xem qua kịch bản, khi đó cô còn không có cùng Cung Đỉnh Thần nháo, cho cô nhân vật đại khái là diễn nữ sáu hay nữ bảy tám, không phải vai chính, vai phụ cũng không phải, suất diễn không nhiều lắm, nhân vật không tính xuất sắc, nhưng ít ra có tên trong bộ kịch, không sai biệt lắm tới rồi kết cục mới chết.

Lúc ấy vì cái gì cho cô nhân vật? Không phải Cung Đỉnh Thần muốn làm cô mang vốn vào đoàn nữ số 2 hoặc là nữ số 3 đâu?

Bởi vì Cung Đỉnh Thần vì phủng Trần Mạn Hề, nữ hai nữ ba chọn đều là hoa đán nổi tiếng.

Đúng vậy, này bộ diễn nguyên bản chính là Cung Đỉnh Thần vì Trần Mạn Hề chế tạo, đại đầu tư, nổi danh thành viên tổ chức chế tác. Vì chính là muốn phủng Trần Mạn Hề.

Ngôn Hi tuy rằng mất đi ký ức, nhưng hai ngày nay, ở nhà, vì tìm kiếm chính mình ký ức đã mất đi, vừa lúc thấy được cái kịch bản này. Thông qua người đại diện chị Chu, Ngôn Hi biết được, lúc cô cùng Cung Đỉnh Thần nháo, trong vòng vạch trần cô cố tình bôi đen Trần Mạn Hề, cô liền nhân vật vai phụ đều không có.

Nếu Ngôn Hi chỉ là muốn vai phụ, Cung Đỉnh Thần tự nhiên là không sao cả. Hắn chỉ nói một chữ: “Được.”

Hắn không để bụng.

Ngôn Hi tưởng Cung Đỉnh Thần khẳng định là hiểu lầm. Cô nói: “Cung tiên sinh, cái này diễn, tôi muốn diễn nữ chính, Thẩm Dư Âm.”

“Thẩm Dư Âm không được.” Nhân vật này, nguyên bản chính là Cung Đỉnh Thần vì phủng Trần Mạn Hề chế tạo, nghe Ngôn Hi nói như vậy, không thể nghi ngờ là công phu sư tử ngoạm. Cung Đỉnh Thần thanh âm nháy mắt lạnh như hàn băng, Ngôn Hi ở điện thoại bên kia đều có thể cảm giác được hắn ánh mắt cực lạnh: “Ngôn Hi cô không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Ngụ ý là, ta có thể cho ngươi diễn, đã là thực không tồi.

Cung Đỉnh Thần nói: “Cô cho rằng tôi là người như thế nào chịu cô uy hϊếp?”

Cung Đỉnh Thần tự nhiên sẽ không chịu người uy hϊếp, Ngôn Hi lúc này nào chịu thua, cô nói: “Cung tiên sinh, ngài là người như thế nào tôi rõ nhất, nhưng tôi không nghĩ uy hϊếp ngài, chỉ là ngài coi như tôi đáng thương. Ngài trên tay tài nguyên nhiều, không để bụng chuyện này, ngài đem kịch bản này nữ chính cho tôi, còn có rất nhiều nữ chính chờ Trần Mạn Hề chọn.”

“Tôi chỉ muốn một bộ này. Bộ này phải diễn nữ chính.” Ngôn Hi còn nói: “Bằng không tôi liền phải bỏ nghề, Cung tiên sinh, tôi đại học không tốt nghiệp liền theo ngài, ngài cũng không đành lòng người từng là nữ nhân của ngài nằm dưới thân kẻ khác, ngàn người cưỡi đi?”

Điện thoại kia truyền đến thật lâu trầm mặc, trầm mặc đến lúc Ngôn Hi cho rằng Cung Đỉnh Thần đã rời đi, không muốn tiếp thu điều kiện. Nhưng mà, vào lúc Ngôn Hi cho rằng kế hoạch thất bại, cô nghe được Cung Đỉnh Thần cười lạnh một tiếng, đối với cô nói: “Được, chỉ là chẳng sợ cho cô nữ chính, bộ này phía sau đội hình chế tác lớn, nhưng có thể hay không xoay người, cũng phải nhìn cô Ngôn Hi có hay không mệnh này.”

Cung Đỉnh Thần đồng ý, nói thật, Ngôn Hi cũng không nghĩ tới, hắn thế nhưng cứ như vậy đồng ý.

Có lẽ chẳng qua là tử chiến đến cùng buông tay một bậc, Ngôn Hi thậm chí cảm thấy Cung Đỉnh Thần đáp ứng nhanh như vậy, giống như đang năm mơ. Ngôn Hi thanh âm có chút run rẩy, cô nói: “Chuyện thành hay không đều nghe ý trời, Cung tiên sinh, ngài đem nhân vật này cho tôi, tôi nhất định không cô phụ ngài tín nhiệm,”

“Ha ha.” Cung Đỉnh Thần cười lạnh, nghĩ thầm đoạt nhân vật còn có thể nói đường hoàng như vậy.

“Đúng rồi, còn có.” Ngôn Hi nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, Cung tiên sinh, ngài nhớ rõ trả tôi một cái di động mới.”

Cung Đỉnh Thần: “...”