Chương 20

Trước đây, Yuder là một người đen tối và bí ẩn nhưng có ý chí mạnh mẽ trong số các thành viên Kỵ binh.

Tuy nhiên, sau sự việc, anh bắt đầu được công nhận là người đáng tin cậy khi có chuyện gì xảy ra và là người đàng hoàng khi đứng trước bọn họ.

Trong số 300 người đang bận rộn thích nghi với nhau và không có việc gì để làm, đã xuất hiện một người mà họ cho rằng có thể ngầm làm trưởng nhóm.

Việc Chỉ huy Kishiar đứng về phía Kỵ binh chứ không phải quý tộc đã giúp họ dễ dàng được huấn luyện hơn và tình bạn thân thiết của họ tăng lên theo cấp số nhân.

Trước đây chỉ có bạn cùng phòng và một số đồng chí thân thiện là thân thiết. Nhưng hai ngày trước, dù không biết rõ mặt, tên nhưng rõ ràng họ đã bắt đầu đối xử với nhau mà không có chút do dự.

Cả giới tính lẫn tình trạng ban đầu đều không còn quan trọng nữa. Dưới cùng một bộ đồng phục màu đen mà họ đang mặc, họ đều bình đẳng như nhau.

Yuder không biết các thành viên Kỵ binh lại có ý tưởng như vậy, nhưng anh cảm thấy ánh mắt nhìn mình đã thay đổi so với lúc trước.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sự thân mật ngang bằng trên khuôn mặt của các thành viên Kỵ binh mà anh nhìn thấy, không phải khát vọng chiến thắng kẻ mạnh hay những dấu hiệu khó khăn ngẫu nhiên. Đó là một cảm giác kỳ lạ mà anh không biết cho đến khi thoái lui.

“Thiệt tình. Họ liên tục yêu cầu tôi nhảy nhót lại bất cứ lúc nào tôi cố gắng trốn đi. Xin lỗi nhé, Yuder.”

Gakane, người vừa mới trở lại sau ba buổi khiêu vũ với các bạn nhảy khác nhau, ngồi xuống trước mặt Yuder, lau mồ hôi hơi đọng trên trán và uống một ngụm đồ uống.

“Cậu thấy sao, bữa tiệc không tệ lắm phải không?”

"Ừm."

"Không tệ."

Gakane mỉm cười và bắt đầu kể về câu chuyện anh nghe ngóng được trong buổi khiêu vũ.

“Tôi nghe nói rằng Chỉ huy sẽ thanh toán mọi chi phí mà chúng ta đã chi tiêu ở đây ngày hôm nay. Ngài ấy nói rất muốn tham gia cùng chúng ta, nhưng ngài ấy cũng nói rằng chúng ta cần nhiều thời gian hơn để thân thiết với các thành viên khác. Ngài ấy quả là một người chỉ huy tuyệt vời ha.”

Kishiar đã làm thế à? Đó là một sự thật mà anh hoàn toàn không hề hay biết.

‘Nghĩ lại thì… chắc hẳn phải tốn rất nhiều tiền để thuê toàn bộ quán bar này nhỉ.’

Đó có thể là một số tiền rất lớn đối với các thành viên, nhưng đối với Kishiar thì sẽ không là chuyện gì đáng để lo ngại cả.

Khi Yuder còn là chỉ huy, anh đã nhiều lần được yêu cầu chuẩn bị bữa ăn, tiệc uống để nâng cao tinh thần cho các thành viên, nhưng anh đã rời khỏi phòng chỉ vì không muốn tham dự.

Các thành viên có hiểu ý định của Yuder theo cách tốt như Kishiar không? Bây giờ anh không biết, nhưng anh lại có chút tò mò.

“Yuder! Cậu có biết nhảy không?”

Sau đó Ever với khuôn mặt hơi đỏ lên, xuất hiện và hỏi.

“Cậu ấy không thể nhảy. Cậu ấy không thể nhảy được đâu!”

Gakane tuyệt vọng đứng trước Yuder, nhưng trước ngón tay của Ever đều vô dụng. Gakane bay đi trong nháy mắt chỉ bằng một cú đẩy nhẹ

“Aaa!”

“Gakane, tôi không có hỏi anh. Tôi hỏi Yuder. Anh đúng là ồn ào thật đấy.”

"Tôi biết nhảy."

Yuder mở miệng liếc nhìn Gakane, người đang được giải cứu bởi tiếng cười của những đồng nghiệp khác từ xa.

“Nhưng bây giờ tôi không muốn nhảy. Tốt hơn là cứ để như thế này đi.”

"Thật sao? Tiếc thật đó. Tôi thì lại rất thích nhảy."

Ever mỉm cười.

“Lần đầu tiên đến đây, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải nhảy và nói chuyện với bất kỳ ai như thế này lần nữa. Nhưng tôi rất vui khi biết rằng mình đã nghĩ sai rồi. Tất cả là nhờ có Yuder cậu đấy.”

“Nếu cậu không đứng ra bảo vệ họ, tôi sẽ không nghĩ họ có thể tận hưởng giây phút như thế này được đâu.”

Yuder nhìn Ever và đặt chiếc ly anh đang cầm trên tay xuống.

"Đo không phải sự thật."

Đúng là anh đã đến trước các hiệp sĩ, nhưng anh không đến với mục đích thuần túy đủ để nghe điều đó từ Ever. Đúng hơn, việc đổ lỗi cho các hiệp sĩ thuộc giới quý tộc đã cãi nhau là đủ rồi.

“Tôi không có mục tiêu lớn lao, và ngay cả khi không phải tôi thì cũng sẽ có người khác bước ra mà thôi. Tôi rất vui vì có thể giúp ích được mọi người nhưng đừng nghĩ đó là nhờ tôi mà ra.”

Lý do khiến Yuder bước lên vào thời điểm đó rất đơn giản. Chẳng qua là vì anh nghĩ người duy nhất có thể nổi bật nhất mà không bị đe dọa vào thời điểm đó chính là Yuder, người đã trải qua những khoảng thời gian đó và quen với việc đứng trước những người khác với tư cách là Chỉ huy Kỵ binh trong gần 10 năm qua.

Bây giờ, anh đang nghĩ đến việc không bao giờ nhắm đến vị trí dẫn đầu mà thay vào đó là trở thành thành viên của nhóm. Tuy nhiên, những năm tháng anh sống trước mặt họ vẫn như một nghĩa vụ và cảm giác nợ nần sâu thẳm trong trái tim Yuder.

Trước đây anh không biết tầm quan trọng của từng người trong đội. Anh tưởng mình có thể tự mình làm được mọi việc nên trốn vào một góc tường và cảnh giác.





Nhưng anh đã không nhận ra điều đó cho đến khi qua đời. Không phải vị hoàng đế trịch thượng hay bản thân các quý tộc mà là những sinh vật khác có cùng sức mạnh mới có thể giúp đỡ Yuder.





“Dù có chuyện gì xảy ra thì mọi chuyện cũng sẽ như vậy thôi.”





Đúng. Ngay cả khi không có Yuder, Kỵ binh cuối cùng cũng sẽ nhận ra rằng họ mạnh hơn nhiều so với các Hiệp sĩ Hoàng gia và các pháp sư của Tháp Ngọc. Họ xứng đáng được trao lại nhiều như cái cách mà họ đã làm vì đất nước của họ vậy.





Hành động của Yuder chỉ là cố gắng giảm bớt một chút thử nghiệm và sai sót cho đến khi tương lai ấy đến mà thôi.





Anh phải sửa lại đội Kỵ binh này.





Quá nhiều người vốn là trụ cột và nòng cốt của Kỵ binh đã biến mất trong giai đoạn đầu và giữa do tai nạn do thiếu hiểu biết hoặc ít bị phân biệt đối xử mà lẽ ra có thể ngăn chặn được trong tương lai.





Hơn nữa, người chỉ huy, Kishiar, người có thể hỗ trợ nhiều hơn Yuder, đã chết ngay khi anh ta bổ nhiệm Yuder làm chỉ huy. Một khi điều đó được sửa chữa, nó sẽ là một động lực to lớn để ngăn chặn những thảm họa trong tương lai.





“…Nghe như một lời tiên tri phải không?”





Ever, người đang chớp mắt, nhanh chóng mỉm cười.





“Đó không phải là lời tiên tri, đó là sự thật.”





"Tôi cũng mong là như vậy. Từ trước đến nay, tôi chưa quen với việc bị coi thường vì dám đặt chân đến một nơi quý giá như thế này. Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi có thể bước lên như Yuder và tuyên bố rằng tôi không thể phớt lờ những người yếu thế hơn mình được.”





“Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.”





Yuder nói với vẻ tự tin. Trong tương lai hoặc quá khứ nơi anh sống, Ever là một trong những thành viên đầu tiên của Kỵ binh đã làm việc chăm chỉ cho đến cuối cùng.

Cô ấy rất nổi tiếng trong Kỵ binh khi đẩy những kẻ bất tài tin vào dòng dõi của họ mà không chớp mắt một cách lạnh lùng.

Bây giờ cô ấy đang khiêu vũ với vẻ mặt nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng Yuder không nghĩ rằng cô ấy yếu hơn chính mình trong tương lai.





Điều duy nhất còn thiếu là kinh nghiệm. Cô ấy có thể thay đổi nhiều nhất có thể trong tương lai nếu nó được lấp đầy.





“Được rồi, hãy nâng cốc chúc mừng cho tương lai đó nào.”





Yuder đập ly của mình vào Ever mà không nói một lời.





“Yuder, cậu có biểu hiện của giới tính thứ hai không thế?”





"KHÔNG. Vẫn chưa."





“Tôi nghe nói mình là Alpha, nhưng tôi vẫn chưa biết sự khác biệt là gì.”





Vài năm sau, có xu hướng cho rằng việc công khai hỏi ai đó có giới tính thứ hai hay không là bất lịch sự. Nhưng không phải bây giờ.





Tuy nhiên, thế giới biết rất ít về sự tồn tại của Alpha và Omega. Nó rất xa lạ.





Làm sao bầu không khí này có thể kéo dài mãi mãi được chứ? Yuder gật đầu, nuốt ý tưởng vào trong lòng.





"… Tôi hiểu rồi."





“Sức mạnh của Đá Đỏ là gì vậy? Là một thứ vô hình đã cho chúng ta rất nhiều sức mạnh và thậm chí còn thay đổi giới tính tự nhiên của chúng ta sao. Mọi thứ về tôi đã thay đổi rất nhiều và tôi thậm chí còn không biết hòn đá đó là gì nữa cơ. Đó có thực sự là sức mạnh của Thần Mặt trời như các linh mục thường hay nói tới không?”





"Hai người đang nói về cái gì vậy?"





Gakane, người bị các đồng đội khác giữ lại, đã quay lại và ngồi cạnh anh. Ever bắt đầu nói.





“Sức mạnh của Viên đá Đỏ có thực sự là sức mạnh của Thần Mặt trời không? Có bao giờ anh đã tự hỏi bản thân như thế chưa? Có phải tôi là người duy nhất tò mò về điều này không vậy?”





“Tôi cũng tò mò, nhưng tôi chắc chắn một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ra khi ở trong đoàn Kỵ binh một thời gian thôi.”





Gakane trả lời với đôi mắt hơi tròn.

“Người ta nói rằng lý do Kỵ binh thành lập là để lấy lại Viên đá đỏ và bảo vệ nó.”





"Thì ra là vậy sao…"





Ever thở dài. Những lời của Gakane là một trong những tin đồn mạnh mẽ đã lan truyền kể từ khi thông báo đầu tiên về việc tuyển dụng Kỵ binh được truyền đi trong nước. Yuder đã từng nghe những tin đồn như vậy trong ký ức cũ của mình.





‘Cuối cùng thì tin đồn đó vẫn chỉ là nửa đúng nửa sai mà thôi.’





Viên đá đỏ mà Kishiar thu hồi được đã được tinh chế trong Tháp Ngọc Trai trong hơn một năm. Sau đó, nó sẽ được đặt tên là World Sphere và được cất giữ trong khu rừng sâu nhất của khu bảo tồn nằm ở phía bắc thủ đô.





Nó gần giống như một báu vật quốc gia vậy, nhưng một trong những nhiệm vụ chính của Kỵ binh là giữ những cá nhân vô dụng cách xa ra khỏi đó.





Chỉ có hai người có thể bước vào trong đó mà không cần sự cho phép của ai mà thôi. Một người là hoàng đế, còn người kia là chỉ huy kỵ binh - Yuder.





Nghĩ về điều ấy, bằng cách nào đó anh cảm thấy như thể lỗ mana còn nguyên vẹn bên trong mình đang bị chọc thủng vậy. Yuder cau mày.

‘Nghĩ lại thì, sắp đến lúc đi lấy lại Viên đá Đỏ rồi nhỉ… chẳng phải việc đó sẽ đến sớm thôi hay sao?’