Có tổng cộng năm công tước trong đế chế. Hầu hết trong số họ là những người thành lập đế chế, cũng như con cái của vị hoàng đế đầu tiên.
Điều này là do sau khi Ivanar la Orr, con trai cả của vị hoàng đế đầu tiên, lên ngôi, bốn anh em còn lại đã được bổ nhiệm và trở thành công tước.
Kishiar, Công tước xứ Peletta, là một trường hợp hiếm hoi. Chỉ có một vài trường hợp người thừa kế tước hiệu công tước trong đế chế có họ là “La Orr”.
Chỉ có một lý do tại sao. Bởi vì cha của hắn, cựu hoàng đế, khi còn sống đã đích thân phong cho hắn một danh hiệu là tân công tước.
Theo luật của triều đình, hoàng tử sẽ bị tước đi quyền thừa kế và không bao giờ có thể tìm kiếm ngai vàng được nữa. Đó là một tiền lệ đã được tuân theo kể từ vị hoàng đế đầu tiên và là một hệ thống tốt để sử dụng nhằm ngăn chặn các cuộc tranh giành quyền lực đẫm máu giữa những đứa trẻ.
Tuy nhiên, danh hiệu công tước không được cấp đất phù hợp vì nó gần với một công việc tạm thời. Hầu hết họ đều không có quyền lực và phải bảo vệ sự độc thân của mình cho đến khi chết vì một lý do nào đó, hoặc được phong tước hiệp sĩ theo một cách nào đó, và sống lặng lẽ trong một góc của điền trang rồi chết.
Các quý tộc nghĩ rằng Kisiar la Orr có một vấn đề rất lớn. Có tin đồn rằng anh ta trông có vẻ ổn nhưng không lại có hạt giống và trí thông minh thấp.
Kishiar không phủ nhận tin đồn và thậm chí còn thân thiện hơn với mọi người xung quanh.
Lịch sử tình ái của anh ta chính là một biên niên sử nổi tiếng kể từ những ngày anh vẫn còn là hoàng tử, nhưng tin đồn trên gần như là sự thật vì không ai xuất hiện và nói rằng họ đã có con với anh ta cả.
Người ta cũng nói rằng hoàng đế đã rất hào phóng với em trai mình là Kishiar mà không gϊếŧ anh ta. Và ngài ấy chỉ để Kishiar đi vì anh ta không hề gây ra bất kỳ mối nguy hại lớn nào với người anh trai duy nhất của mình hết.
Vì vậy, khi anh ta lần đầu tiên xuất hiện một cách đàng hoàng và thành lập Kỵ binh, đồng thời trở thành chỉ huy của binh đoàn ấy, một số người cho rằng vị công tước thích ăn chơi nay đã muốn thuyết phục hoàng đế bằng cách đóng vai chỉ huy trong một thời gian sau khi anh ta đánh thức sức mạnh của mình. Đó là một sự hiểu lầm sẽ sớm bị phá vỡ mà thôi.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như nhóm Người thức tỉnh có ý nghĩa đầu tiên trên lục địa được thành lập bởi một công tước từ gia đình hoàng gia. Nhưng nó không chỉ đẹp đẽ từ bên ngoài thôi đâu.
Dù sao đi nữa, việc Kishiar, người có họ là "La Orr", phụ trách nhóm vũ trang, có thể khiến anh ta bị coi là đang cố gắng thách thức quyền lực của hoàng đế. Nhưng kế hoạch đó đã được thực hiện mà không có nhiều tiếng ồn bởi vì có một cấu trúc quyền lực bên dưới nó mà không ai khác có thể nhìn thấy.
Yuder không biết điều này cho đến khi anh ấy trở thành chỉ huy. Có thể có những trường hợp khác mà anh ấy không biết, nhưng nó lại không được biết vào thời điểm Kishiar và cựu hoàng đế qua đời.
Vì vậy, hơn nữa, Yuder tự hỏi lý do thực sự khiến Kishiar thành lập nhóm này là gì. Bởi vì anh biết Kishiar không ngu ngốc như người ta nói, cũng không phải chức năng tìиɧ ɖu͙© của anh ta bị tê liệt.
Lời biện minh chính đáng mà Kishiar la Orr nói có thực sự đúng không? Đó thực sự là tất cả sao?
“… Ngươi ngạc nhiên đến nỗi không thể nói được khi ta nói tên của chính mình ra đấy à?”
Trong khi tiếp tục suy nghĩ, Yuder tỉnh lại khi nghe tiếng khịt mũi của Kiolle da Diarca.
Công tước xứ Diarca có quan hệ huyết thống với thái tử tiếp theo. Do đó, anh hiểu rằng vị hiệp sĩ trẻ này, một thành viên của gia tộc đó, đang phàn nàn với cái tên của Kishiar.
Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là tại sao người có lai lịch như vậy lại biến mất không một chút dấu vết ở trong quá khứ chứ.
Xét đến việc hắn ta gia nhập Lữ đoàn Hiệp sĩ, hắn ta chắc chắn không phải là người kế vị của công tước. Không ai trong số bốn gia đình công tước có hứng thú với võ thuật cả, vì vậy họ muốn phong những đứa con còn lại của mình làm bộ trưởng hoặc linh mục hơn là cử chúng đi làm hiệp sĩ.
Tuy nhiên, bất cứ ai trong số họ mà trở thành hiệp sĩ thì kết quả là sẽ chẳng là ai ở đó cả.
Năng lượng chảy trong cơ thể hắn ta dường như cũng không lớn lắm, vì vậy nhiều khả năng hắn đã đạt được vị trí đó nhờ vào tên tuổi của gia đình mình hơn là nhờ vào khả năng của chính mình.
"Có phải việc anh ta sống như vậy đã khiến ai đó trở nên tức giận và ám sát anh ta không?"
Dưới khuôn mặt vô cảm, Yuder bắt đầu nói với một suy nghĩ thờ ơ.
“Công tước của xứ Diarca. Tất nhiên, tôi đã nghe nói về cái tên đó rồi.”
"Tất nhiên là ngươi đã nghe về nó rồi. Bây giờ thì mau cút khỏi chỗ này đi. Đây không phải là nơi dành cho những người như ngươi bước chân vào đâu.”
"Tôi không thể làm theo lời anh nói được."
"Cái gì cơ?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Kiolle bắt đầu méo mó.
“Sao ngươi dám bỏ qua mệnh lệnh của ta hả?”
“Vậy để chúng tôi mang hắn ra khỏi đây nhé?”
Một trong những người hầu của hắn ta cất tiếng hỏi, không thể cưỡng lại một cái nhìn khó chịu.
“Chính chỉ huy của chúng tôi đã yêu cầu chúng tôi đến đây để huấn luyện. Anh có nghĩ rằng làm điều này mà không thảo luận với chỉ huy của Hiệp sĩ Hoàng gia là một điều đúng đắn không?”
Nói cách khác, ý anh là "tại sao anh lại bảo chúng tôi phải làm gì khi chỉ huy của Hiệp sĩ Hoàng gia đã cho phép chúng tôi ở lại đây chứ?".
Như thể hiểu được ý của Yuder, đôi mắt Kiolle đỏ hoe vì tức giận. Yuder nghĩ rằng hắn ta sẽ cố gắng nhờ người của mình đuổi anh đi, nhưng không ngờ hắn lại thiếu suy nghĩ hơn Yuder nghĩ.
Chàng hiệp sĩ trẻ ngay lập tức rút thanh kiếm từ thắt lưng và chĩa vào cổ của Yuder.
"Đến đi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết vị trí của mình nằm ở đâu ngay tại chỗ này. Bởi vì ngươi chỉ một tên khốn kiếp tin rằng bản thân có quyền lực mà thôi.” (Kiolle)
“Yuder!”
Gakane nhảy ra từ phía sau và cố gắng chắn ở phía trước của Yuder.
“Tôi nghe nói rằng các Hiệp sĩ Hoàng gia sẽ không bao giờ rút kiếm của mình ra khỏi vỏ một cách vô nghĩa như vậy cả. Sẽ thật không tốt cho một hiệp sĩ khi lớn lên sai cách như thế này.”
“Tên khốn này và cả tên nhãi kia nữa, cả hai người các ngươi đều không biết vị trí của mình.”
Thanh kiếm mà Kiolle nhắm đến không hề rung chuyển. Yuder nắm lấy vai Gakane khi anh ta cố gắng tiến xa hơn để bảo vệ anh.
“Gakane. Tránh ra đi."
“Yuder? Đừng nói với tôi, cậu… ”
“Về mặt pháp lý, các thành viên Kỵ binh không khác nhiều so với Hiệp sĩ Hoàng gia. Ngay cả khi chúng ta có một cuộc đấu tay đôi, miễn là chúng ta có sự đồng ý của cả hai bên là được.”
Ban đầu, không có cuộc đấu tay đôi giữa thường dân và quý tộc. Nhưng tình huống này thật phi thường.
Khi Yuder lặng lẽ chỉ ra điều đó, các thành viên Kỵ binh, những người đang lúng túng sau lưng, đồng loạt mở miệng. Biểu cảm của Gakane cũng vậy.
“Không thể nào ổn được đâu, Yuder. Dù cho như thế nào…"
“Không sao đâu.”
Yuder tự tin nói. Đôi mắt xanh lục của Gakane thoáng chốc trở nên khô khốc sau khi nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của anh. Yuder quay sang một bên và nghiêng đầu.
“Thật tuyệt khi được ra sân tập luyện. Nếu anh xin đấu tay đôi, tôi sẽ chấp nhận. Nhưng tôi không có vũ khí, vì vậy, hiệp sĩ các người chỉ cần cung cấp cho tôi một thanh kiếm là được.”
“…Ha!”
Có một tia lửa trong mắt Kiolle.
“Ta chưa bao giờ thấy một người đàn ông xấc xược như vậy trong đời đấy. Xin chúc mừng vì đã khiến ta chú ý đến cái tên thường dân như ngươi. Ngưoi tên là gì?"
“Anh ta không nghe thấy nãy giờ bọn mình đã nói gì sao?” Yuder mở miệng, cảm thấy hơi tiếc cho trí thông minh của tên đó.
“Tôi là Yuder.”
“Được rồi. Ngươi, mau đưa cho tên kia thanh kiếm của mình đi.
"Hả? Nhưng kiếm của tôi là một thanh kiếm gia tộc được cha tôi truyền lại mà…”
Khi Kiolle gật đầu và nói với một trong những người hầu sau lưng mình, người hầu lắc đầu với một cái nhìn đầy nước mắt. Hài hước đến nỗi các thành viên Kỵ binh quên mất đó là một tình huống nghiêm trọng và phá lên cười.
“Phụt! Hắn ta thậm chí còn không phải là một đứa trẻ năm tuổi, đây rốt cuộc là tính huống gì vậy chứ? Tôi không muốn bọn trẻ của mình sau này sẽ chơi như thế trong thị trấn đâu đấy, bẽ mặt lắm.”
"Mau đưa tôi kiếm của cậu đi! Tôi không muốn đưa cái của mình ra đâu! Hyaa!”
"Đứa nào đang nói nhảm vậy hả?"
Các thành viên Kỵ binh lại im lặng trước tiếng gầm lạnh lùng của Kiolle. Nhưng một khi tâm trạng đã thay đổi, thì bầu không khí không thể thay đổi lần nữa chỉ vì hắn ta đã hét lên.
Ngay cả những khuôn mặt của Hiệp sĩ Hoàng gia xung quanh khu vực với ý định theo dõi các thành viên Kỵ binh cũng nở một nụ cười không thể chịu nổi. Họ từng nghĩ rằng Kiolle tin tưởng vào sức mạnh của gia tộc mình.
Nhận ra điều đó, mặt Kiolle càng đỏ hơn. Anh ta quay lại và tát vào mặt người hầu.
“Ngươi dám nói xấu chủ nhân mà ngươi đang phục vụ sao hả. Ngươi bị sa thải. Quay trở lại và đóng gói đồ đạc và cút về quê ngay lập tức đi.”
"Xin thứ lỗi? K-không. Tôi sẽ đưa cho ngài thanh kiếm của tôi, thưa ngài Kiolle!”
“Ta không cần nó nữa. Ngươi không nghe ta nói đi ra ngoài à? Hoặc ta sẽ gϊếŧ ngươi ở đây ngay trước mặt mọi người luôn.”
Khi thanh kiếm của Kiolle hướng vào cổ anh ta, người hầu hét lên và ngã xuống.
"Tôi xin lỗi!"
Hầu hết những người hầu của Kiolle đều ở độ tuổi thiếu niên. Mặc dù hắn ta biết cách sử dụng kiếm ở một mức độ nào đó, nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Vung kiếm không do dự với một đứa trẻ như vậy. Nghĩ đến một người có tính cách như thế này, Yuder càng thêm tin tưởng vào suy đoán rằng rất có thể Kiolle năm xưa đã bị ai đó ám sát vì thù oán.
“Thật là một đứa trẻ cáu kỉnh.”
Yuder giơ tay lên và vung nhẹ. Sau đó, thanh kiếm của Kiolle dừng lại trong giây lát như thể nó bị bắt bởi một bàn tay vô hình và vung về phía Yuder.
“Ư! C, cái gì!”
“Ngài Kiolle!”
Kiolle, may mắn thay, đã không bỏ lỡ chuôi kiếm. Tuy nhiên, như thể bị kéo bởi một thanh kiếm di chuyển tự do, hắn ta không thể giữ cơ thể của mình và ngã về phía trước.
“…”
Bụi tung bay trên sân tập đẹp đẽ, nơi đất trải đều như bột trắng.
Mọi người đều bị sốc. Bản thân Kiolle, cấp dưới của hắn ta và những người khác xung quanh hắn đều bị sốc và không thể nói nên lời. Người duy nhất không ngạc nhiên ở đây là chính Yuder.