Chương 12

Cuối cùng, tất cả các thành viên Kỵ binh đã quyết định xong phân bộ của họ.

Chỉ huy Kishiar la Orr cho biết anh ta sẽ cho phép thời gian nghỉ phép kéo dài một tháng và đảm bảo mọi người đã ổn định chỗ ở.

Anh ta cũng nói rằng anh ta sẽ mở rộng việc đối xử với các thành viên Kỵ binh lên cấp độ của Hiệp sĩ Hoàng gia, và mọi người đều ngạc nhiên khi anh tuyên bố rằng họ cũng sẽ sớm cấp “họ” cho những người không có “họ”.

Các thành viên của Kỵ binh lúc này nằm dưới quyền chỉ huy của Hoàng cung và có thể nhận được mức lương cao tương đương với quản lý cấp ba. Họ đủ điều kiện để sống ở bất cứ đâu trong Đế chế Orr và có thể sử dụng các cơ sở do nhà nước trực tiếp vận hành mà không phải trả tiền.

Nếu họ bị buộc tội, họ sẽ bị trừng phạt sau khi được chỉ huy và hoàng đế phán xét, chứ không phải bởi lãnh chúa địa phương, điều này tương đương với quyền miễn trừ tuyệt đối của các Hiệp sĩ Hoàng gia.

Do đó, chỗ ở đã thay đổi, cho phép những người có nhà ở thủ đô đi lại từ nhà chứ không phải từ ký túc xá của họ như trước nữa.

Các thành viên chọn ở trong ký túc xá của họ sẽ được nhận mỗi người một phòng. Có một hạn chế là có thể ở trọ tới 5 năm ngoại trừ chỉ huy, nhưng thế là đủ cho những người vẫn chưa có đủ tài sản để mua nhà ở thủ đô.

"Tuyệt vời thật đó. Chúng ta được đối đãi giống như các Hiệp sĩ Hoàng gia thực sự luôn này. Tất nhiên, khi được bố trí chỗ ở, họ cũng sẽ cho chúng ta một người hầu nữa, nhưng thật ra chúng ta cũng không cần được chăm sóc nhiều đến như vậy đâu ”.

“Phải đó, chúng ta có thể tự mặc quần áo của mình mà.”

Sau màn thuyết trình gây sốc vào buổi sáng, một tràng cười phá lên giữa các thành viên Kỵ binh đang tụ tập dùng bữa.

Khuôn mặt của mọi người đều tươi sáng. Trên những gương mặt bừng sáng hy vọng, Yuder lặng lẽ nhúng bánh mì vào nước hầm và nhai.

“Yuder, cậu đã nghe thấy chưa? Họ nói rằng chúng ta sẽ có 30 ngày nghỉ giống như Hiệp sĩ Hoàng gia vậy đó. Nếu con cái của chúng ta sau này là Người thức tỉnh thì chúng ta có thể dễ dàng truyền lại phương thức sống tiện lợi này rồi.”

Gakane nói chuyện với anh với một nụ cười tươi.

“Nếu cậu nói điều này với gia đình, mọi người chắc chắn sẽ rất thích thú với nó đấy. Những năm tháng bị phớt lờ với tư cách là một dị tộc không có đất thừa kế kể từ bây giờ sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi.”

"… Ừm."

“A, nghĩ lại thì, chẳng phải cậu nên nói với gia đình về chuyện này càng sớm càng tốt rồi hay sao?”

"Tôi sống một mình."

Khi Gakane mở to mắt trước những lời của Yuder, anh ấy nhanh chóng trông hối lỗi như một chú chó đang rũ rượi vậy.

"Tôi hiểu rồi. Thực sự rất lấy làm tiếc về chuyện gia đình của cậu. Tôi cứ nghĩ cậu đang có một gia đình ở quê nhà vì những gì Kanna đã nói khi cô ấy đọc chiếc vòng tay của cậu vào lúc trước.

"Vòng tay của mình ư? … À."

Yuder nhớ lại ngày anh đi thi Kỵ binh. Để kiểm tra xem kỹ năng của Kanna, người anh gặp lần đầu ngày hôm đó, có phải là thật hay không, anh đã đưa chiếc vòng tay trong túi cho cô ấy đọc.

Chiếc vòng tay, được làm bằng cách cắt những viên đá quý nhỏ và xâu thành chuỗi, là di vật duy nhất của ông nội mà Yuder có. Món quà duy nhất mà ông từng làm cho đứa cháu nhỏ của mình, người sẽ bị bỏ lại một mình ngay sau khi ông ấy qua đời.

Mặc dù anh đã cất nó vào trong túi phòng trường hợp nó bị hỏng vì bây giờ nó đã quá cũ rồi, nhưng anh chỉ mới lên thủ đô và không thể sắp xếp hết hành lý của mình, vì vậy, thay vào đó anh đã mang nó theo và cất kỹ vào trong túi.

Sau khi trở thành chỉ huy, anh thậm chí còn không có thời gian quan tâm đến nó nữa, vì vậy khi anh trở lại sau hồi quy, anh lại cảm thấy khá xa lạ khi nhìn thấy nó đang ở trong túi của mình.

"Không sao."

Trả lời ngắn gọn Gakane, Yuder nhớ lại ngôi nhà nhỏ của mình ở vùng núi quê hương ấy. Anh đã không sắp xếp nhà cửa cẩn thận vì anh nghĩ không có chuyện mình không thể vượt qua bài kiểm tra Kỵ binh được, vậy nên anh đã dự định sẽ về nhà 1 chuyến và chăm sóc nó ít nhất một lần khi anh được nghỉ phép.

“Đúng rồi Yuder! Nếu chúng ta đã được nghỉ phép như thế này rồi thì tại sao cậu không đến nhà tôi chơi nhỉ? Tôi đã kể cho bố mẹ và những đứa em của mình về cậu trong một bức thư, và họ đều rất tò mò đấy. Có rất nhiều món ăn tuyệt vời và những điều thú vị để chơi ở miền Nam luôn đó. Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, nên là hãy ghé qua chỗ tôi một vài ngày nha

“Cái quái gì thế hả, Gakane.Sao cậu không mời chúng tôi đến nhà cậu chơi vậy?"

Một số thành viên khác đang ăn bên cạnh bọn họ hỏi với giọng không thành tiếng.

“Chúng ta không phải là bạn bè sao hả?”

"Tất nhiên chúng ta là bạn bè rồi. Nhưng bây giờ người tôi muốn mời chỉ có Yuder thôi, còn các cậu thì để lần tới đi ha. Các cậu dù gì cũng sẽ về thăm nhà của mình trước mà trước mà đúng không ?

‘Mình không hề nói là mình sẽ đến, vậy mà anh ta thậm chí còn lên kế hoạch cho cả kỳ nghỉ của cả hai luôn rồi.’

Thái độ thẳng thắn của Gakane có phần khiến anh kinh ngạc, nhưng Yuder lại không nói gì cả. Vì anh biết người đàn ông tóc đỏ đẹp trai luôn nở nụ cười tỏa nắng ấy sẽ không bao giờ gục ngã trước lời từ chối của Yuder đâu.

Yuder không biết anh ta thích thú điều gì mà lại sa vào chỗ ở riêng của anh nữa, ngày nào anh ta cũng đến chơi và Yuder đã đuổi anh ta ra ngoài mấy lần liền.

Thái độ của các thành viên khác gặp khó khăn trong việc biết cách đối xử với Yuder cũng đã thay đổi rất nhiều.

Chỉ riêng sự hiện diện của Kanna và Gakane đã khiến Yuder ngạc nhiên rằng anh ấy có thể được các thành viên chấp nhận ở mức độ này.

“Cậu cũng sẽ nhận được một “họ” dành riêng cho cậu luôn đó. Tôi thật sự rất ghen tị với cậu đó, vì cậu là người duy nhất nhận được “họ” từ Hoàng đế mà. Tôi cũng muốn được nhận nó nữa.”

“Anh không nên nói điều đó ở bất cứ nơi nào khác đâu.”

Gakane vừa lắc tay vừa nói "Ách!" khi Yuder cau mày và thì thầm.

“Không phải là tôi ghen tị với thường dân hay gì đâu. Chỉ là tôi cảm thấy nó chính là một cơ hội rất tuyệt vời đối với những người như chúng ta đấy. Có rất ít người trong lịch sử của Đế chế nhận được “họ” và “tên” do Hoàng đế đặt ra mà. Tôi ghen tị với cơ hội được chứng kiến ở đó.”

“Tên” và “họ” do hoàng đế ban tặng là những món quà rất đặc biệt chỉ dành cho những người có đóng góp lớn. Nhưng điều đó không có nhiều ý nghĩa đối với Yuder, người đã có thành tích khủng khi nhận được cả hai.

"Không phải là chuyện gì to tát cả."

“Đôi khi tôi nghĩ cậu nói những lời như thể cậu đã biết trước tất cả mọi thứ vậy. Nếu cậu có “họ”, trạng thái của cậu sẽ tự nhiên được thay đổi. Tất nhiên, thật tốt khi được miễn thuế và có được nghĩa vụ lao động như một thường dân nhỉ.”

Anh ta nói đúng, nhưng không có gì trên đời là tốt vô điều kiện hết. Những người có giới tính thứ hai được giao cho những nhiệm vụ và trách nhiệm mới của riêng họ.

Các thành viên kỵ binh, những người sẽ nhận được nhiều tiền vì có kỹ năng giờ sẽ phải chiến đấu trong một cuộc chiến khác.

"Và không có một chút chân thành nào được trao ra cả."

Yuder đứng dậy khỏi chỗ ngồi sau khi ăn, phớt lờ Gakane, người đã sẵn sàng kể lại hàng trăm điều tốt đẹp sẽ xảy ra nếu anh nhận được một “họ”.

“Tôi đi trước.”

"Yuder, tôi sẽ đi với cậu."

Gakane đứng dậy với món hầm mà anh ta chưa kịp hoàn thành.

“Hãy ăn hết thức ăn của mình trước khi đi đi.”

“Dù sao thì chúng ta cũng sẽ đến sân tập kiếm mà đúng không. Tôi sẽ cảm thấy buồn nôn nếu tôi ăn nhiều đó.”

Gakane lắc đầu và giả vờ nôn nhẹ.

Phân bộ Sul tập trung vào những người sử dụng sức mạnh giống như ma thuật đã dành phần lớn thời gian huấn luyện để củng cố khả năng của họ và mang lại cho họ sức mạnh chính xác hơn và mạnh mẽ hơn.

Do đó, không cần phải tập hợp và huấn luyện riêng lẻ, nhưng có rất nhiều người có khả năng tương tự trong phân bộ Shin.

Vì hầu hết họ đều có thể cường hóa cơ thể hoặc sử dụng vũ khí thành thạo, họ phải học cách sử dụng các loại vũ khí khác nhau đúng cách cũng như cách bảo vệ người khác và làm việc cùng nhau.

Trong số những kỹ năng đó, kiếm thuật là thứ mà Kishiar la Orr đã yêu cầu các thành viên Sư đoàn Shin học chăm chỉ nhất. Yuder nghĩ rằng anh ta có thể đoán được ý định của mình rồi.

Theo truyền thống, kiếm sĩ được đối xử tốt hơn các vũ khí khác. Những bậc thầy kiếm thuật đã ghi dấu ấn trong lịch sử xuất hiện tương đối thường xuyên, nhưng họ không tồn tại như những bậc thầy cung thuật và bậc thầy thương thuật.

Kiếm truyền thống là võ thuật của giới quý tộc. Vũ khí phổ biến nhất có sẵn là một thanh kiếm.

Vì nó dễ tiếp cận, có nhiều người nắm giữ và vô số người ngưỡng mộ, nên xác suất các bậc thầy kiếm thuật xuất hiện theo tỷ lệ cũng tăng lên.

Các bậc thầy kiếm thuật gợi nhớ đến hình ảnh cao quý của một vị tướng hay một vị chỉ huy nắm giữ sức mạnh quân sự của mỗi quốc gia. Đặc điểm lớn nhất của bậc thầy kiếm thuật là họ có thể tự do sử dụng hào quang cung cấp năng lượng cho thanh kiếm.

Và có rất nhiều thành viên Kỵ binh trong Sư đoàn Shin có thể làm được điều đó mà không cần bất kỳ nỗ lực nào. Mặc dù trình độ sử dụng và kiểm tra thấp hơn so với các Kiếm sư thực thụ, nhưng sức mạnh hoặc năng lượng của họ cũng không thua gì một bậc thầy cả.

Kishiar la Orr định giành lấy sức mạnh từ hàng ngũ thành viên Kỵ binh thông qua chính thứ đó.

“Nhưng điều gì đã khiến ngài ấy chỉ định sân tập mới là sân tập đầu tiên của Hiệp sĩ Hoàng gia vậy? Tôi nghe nói nó chỉ được sử dụng bởi những người trên cấp phó thôi đó?”

Khi họ bước vào địa điểm được sử dụng bởi các Hiệp sĩ Hoàng gia, năng lượng xung quanh trở nên sắc nét.

Điều đó có nghĩa là những người nhìn thấy các thành viên của Kỵ binh bước vào đều cảm thấy rất tồi tệ.

Trong vài tháng qua, các thành viên Kỵ binh đã được huấn luyện tại trại huấn luyện ở góc của địa điểm. Ngay cả khi đó, các Hiệp sĩ Hoàng gia cũng đã có dấu hiệu khó chịu rồi.

Tuy nhiên, bây giờ họ đã được thông báo rằng họ sẽ sử dụng sân tập đầu tiên, cũng giống như niềm tự hào của bọn họ vậy, anh tự hỏi giờ làm thế nào mà họ có thể tiến lên phía trước một cách thoải mái nữa.

‘Mình không ngờ anh ta có thể ra lệnh với con dấu của hoàng đế được đấy.’

Yuder cố tình không dốc hết sức lực trong nhiều tháng huấn luyện cơ bản. Ngay cả khi không có tất cả sức mạnh của mình, kỹ năng của anh ấy đã vượt quá mức bình thường của đơn vị.

Thay vào đó, anh đã quen với dòng năng lượng chảy quanh cơ thể mình dựa trên những ký ức trong quá khứ và thực hành đưa chúng vào cơ thể anh trong giây lát.

Các pháp sư và hiệp sĩ sử dụng mana truyền thống đã tích lũy năng lượng chảy trong tự nhiên trong một thời gian dài và chỉ có thể sử dụng nó nhiều như anh ấy, nhưng những người đánh thức nguồn mana mới thì khác.

Họ có thể sử dụng nguồn năng lượng kỳ lạ tràn ngập thế giới thông qua sức mạnh của những viên đá đỏ một cách tự do bằng các mánh khóe và luyện tập mà không cần phải xây dựng cơ thể.

Điều đó có nghĩa là điều quan trọng hơn cả là thu hút và sử dụng nhiều năng lượng hơn trong thời gian ngắn hơn và mức độ quen thuộc của một người với việc sử dụng và ứng dụng các kỹ năng vào thực tiễn của họ.

Tuy nhiên, nó cũng đòi hỏi sự thích nghi và luyện tập, vì vậy sẽ rất tốt nếu anh tập thiền vài giờ mỗi ngày để làm quen với năng lượng ấy. Chỉ khoảng ba năm kể từ bây giờ, điều này sẽ trở thành sự thật, nhưng không có hại gì khi làm điều đó trước cả.

Gakane dường như đã nhầm Yuder, người ngồi thiền mỗi sáng, thực ra là một tín đồ trung thành của Thần Mặt trời, nhưng Yuder lại lười đính chính nên đã anh cứ để mặc anh ta hiểu lầm.