Chương 4

Giấy dán tường đã bạc màu đến không thể nhìn ra màu gốc, mép tường bong tróc từng mảng lớn, phía sau bức tường trắng lộ ra những vết mốc xanh đen dày đặc, không khí ẩm thấp ngột ngạt.

Ngoài ra còn có một mùi khó tả.

Nó trở nên nồng nặc hơn khi cậu đi lên cao.

Hoài Giảo rất nhạy cảm với mùi, nó này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Chỉ là cậu dẫn đầu đội ngũ, Hình Việt đi theo phía sau, cậu không dám lui một bước, Hoài Giảo cau mày nghĩ hiện tại nếu như cậu dừng lại Hình Việt nhất định sẽ tức giận. .

Trong chơi game, bộ dạng chưa tức giận đã là đáng sợ rồi.

Hoài Kiều rất sợ loại người này nhất, bên ngoài lạnh lùng bên trong cũng lạnh lùng nốt, tựa hồ đối với bất cứ kẻ nào cũng không mềm lòng.

Trông nó rất hung dữ.

Chao ôi, chẳng lẽ hắn chính là người cậu thích sao? Kỳ lạ quá, Hình Việt nhìn qua cũng không phải người dễ theo đuổi, sao bọn họ lại đến được với nhau...

Kỳ thật Hoài Giảo cũng không phải cố ý nghĩ tới chuyện có liên quan đến Hình Việt, mà là Hình Việt đúng lúc ở phía sau hắn, hiện tại cậu đang cần nghĩ đến cái gì đó để chuyển hướng cảm xúc căng thẳng của mình.

Hoài Giảo không muốn vừa tiến vào trò chơi chưa được hai giờ đã bị NPC hù đến mất mặt run chân.

Lá gan cậu trước giờ chưa bao giờ lớn, luôn luôn như vậy.

Cầu thang cuối cùng nối từ tầng ba lên tầng áp mái, cao hơn nhiều so với cầu thang thông thường vì trải thảm, lửa đốt tấm thảm cháy đen, hòa lẫn với sàn gỗ xung quanh, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

Hoài Giảo chẳng qua là suy nghĩ lung tung, không tập trung, mũi chân đi không đủ bậc thang, chân vừa chạm đất một khắc, đầu óc nhất thời sững sờ. Quán tính của cơ thể khiến anh vô thức vươn tay về phía người gần mình nhất trước khi ngã xuống.

Cậu rõ ràng đã chạm vào quần áo của người phía sau.

Chỉ là người đó nhanh chóng tránh đi.

Đầu gối đập vào sàn gỗ cứng một tiếng "bùm",nửa người trên ngã xuống đất, Hoài Giảo nhìn thấy cảnh tượng bụi mù bay lên từ sàn nhà, anh bị bụi làm ngạt thở, ho hai tiếng trên tấm thảm cháy sém. , Cậu không thể biết đó gọi là tê hay đau.

“Cậu không sao chứ?” âm thanh của Trác Dật từ đầu dây bên kia truyền đến, có ngườ chạy tới đỡ lấy cánh tay cậu. Hoài Giảo ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt đeo kính gọng vàng, người nọ cau mày, ôn nhu quan tâm nhìn cậu, hỏi: “Bị gì vậy?”

“A…” Hoài Giảo dùng sức đứng lên, vừa định nói chuyện, liền thấy Hình Việt đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh băng.

Hình Việt chú ý tới ánh mắt của Hoài Giảo, câu trả lời của Hoài Kiều đổi thành: "Không sao."

Trác Dật lúc này cũng tiến lên phía trước, hắn đứng ở phía sau nên không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy có tiếng gì đó gõ trên mặt đất, nhìn thấy Hoài Giảo đứng yên, hắn còn tưởng rằng không có chuyện gì.

Sau khi cảm ơn nam sinh tên Lục Văn, Hoài Giảo cúi xuống phủi bụi trên người, đứng dậy nói: “Đi thôi, tôi lên đây.” Cậu tiếp tục đi về phía trước.

Đầu gối của cậu còn có chút tê dại, mới đi bước đầu tiên, khó tránh khỏi dùng sức không được, bắp chân nhất thời mềm nhũn, lúc này Hoài Giảo nhìn thấy bên cạnh hình như có người động đậy. Hoài Giảo cúi đầu nên không nhìn thấy không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông này, cậu cũng không phải người không biết gì, động tác trốn tránh vừa rồi của Hình Việt có vẻ giống như chán ghét, thái độ của anh ta ai cũng hiểu.

Vậy thì đừng chạm vào tôi, Hoài Kiều thầm nghĩ.

Nghĩ đi nghĩ lại có chút buồn cười, thầm nghĩ ai mà muốn động vào mình chứ, thật không biết xấu hổ, đây chỉ là trò chơi phó bản mà thôi, npc cũng không liên quan gì đến cậu cho dù là bạn trai cũ hay một ông chủ lớn.

Điều quan trọng nhất là vượt qua cấp độ còn sống.



Cách bài trí của tầng ba có chút kỳ lạ, có một hành lang dài và hẹp nối từ cầu thang lên gác xép, không có đèn nên càng đi vào càng tối, Hoài Giảo thực sự rất sợ hãi, nhất là khi biết đã có người chết ở đây. .

Cậu âm thầm nín thở, phía sau có tiếng bước chân, không xa không gần, đại khái là của Hình Việt.

Phía trước quá tối, thân thể như muốn hòa vào trong không gian hành lang, Hoài Giảo không dám rời đi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi nơi cậu bị ngã hình như đã bị rách da, khi mồ hôi thấm đến sinh ra đau nhức khó tả.

"điện thoại di động."

Có người phía sau nhắc nhở.

Hoài Giảo đột nhiên sờ túi, giống như nhớ tới cái gì, đầu ngón tay chạm phải một vật cứng, Hoài Giảo tay run run lấy điện thoại ra, lúc đèn pin chiếu vào, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Hừ, hóa ra điện thoại di động trong phim kinh dị cũng dùng được.

【. 】ngu xuẩn.

Ánh sáng trong phim kinh dị đôi khi không phải là một điều tốt, chẳng hạn như bộ phim kinh dị nổi tiếng của Nhật Bản Hoài Giảo đã xem cách đây rất lâu, The Grudge.

Luôn có một âm thanh kỳ lạ và đáng sợ như tiếng ếch kêu từ tủ quần áo trong phòng ngủ của nhân vật chính.

Cô chủ nhỏ của căn phòng cuối cùng cũng không thể không mở tủ quần áo để tìm nguồn phát ra âm thanh, tủ quần áo được thông với gác xép nhà họ. Người phụ nữ đứng trong tủ quần áo đẩy tấm ván gác xép lên trên đầu.

Căn gác tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, nhưng ngay khi người phụ nữ ngẩng đầu lên, một tiếng kêu run rẩy kỳ lạ từ nơi sâu nhất của căn gác tối om vang lên, sau đó, như thể giọng nói có thực chất, nhanh chóng lao về phía cô từ xa đến gần.

Có thứ gì đó dừng lại trước mặt cô.

mặt đối mặt.

“Pa——” là âm thanh của một người phụ nữ đang châm lửa bằng đôi tay run rẩy.

Khoảnh khắc ngọn lửa được đốt lên, Hoài Giảo ở bên ngoài phim sợ hãi gào khóc.

...

Gác xép, bây giờ cũng là gác xép. Hoài Giảo hận bản thân vào lúc này nghĩ ra âm mưu của ma quỷ, cậu căn bản không khống chế được, càng không muốn nghĩ nữa, hình ảnh lại càng rõ ràng.

Thật tốt khi cậu đang quay lưng lại với người khác, nếu không Hình Việt và những người khác có thể nhìn thấy cậu cắn môi và cố gắng kìm nước mắt.

Nhanh lên, nhanh lên và hoàn thành nó, chỉ cần mở cửa và nhìn vào.

Mới đi được hai ba bước, lớp sơn trên cánh cửa gỗ màu đỏ gạch đã bong gần hết, Hoài Giảo lúc đó chỉ muốn xong việc cho nhanh, suýt chút nữa đã chạy qua mấy bậc thang cuối cùng, ánh đèn trắng lạnh lẽo của đèn pin rọi vào cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm. .