Chương 1

[Trong biệt thự này đã xảy ra một sự cố / sự cố tồi tệ.]

Đau đầu quá...

[Nhân vật chính cùng một nhóm bạn của hắn cùng nhau đến một vùng núi hẻo lánh để đi du lịch, họ còn cười nói vui vẻ suốt chặng đường.]

[Và nơi mà bọn họ nghĩ chân có vị trí rất vắng vẻ, nơi các vụ gϊếŧ người không ngừng xảy ra.]

[Cái đang chờ đợi bọn họ chính là một bữa lễ tốt nghiệp không còn người sống.]

Có một giọng nói điện tử lạnh lùng vô cơ đang vang lên trong đầu cậu. Không có thăng trầm, không có tạm dừng, như thể nó không quan tâm đến việc người nghe có thể nghe rõ hay không.

[Người chơi Hoài Giảo, đã bị khóa lại.]

[Quá trình truyền tải cốt truyện đã hoàn thành, phó bản đang tải writing, tôi là trợ thủ cá nhân của bạn, hệ thống 8701 vì ngài phục vụ.]

[Đinh]

[Phó bản đã được tải xuống và thời gian mở của phó bản lần này là 72 giờ. Người chơi trốn thoát hoặc sống sót trong vòng 72 giờ có thể được coi là thông quan.]

[Người chơi Hoài Giảo hãy chuẩn bị, Phó bản tân thủ cấp C mới chính thức mở ra, Phó bản này tên… ]

"Ngài chọn trả lời thật lòng hay chơi trò mạo hiểm?"

Hoài Giảo choáng váng với hàng loạt thông tin về trò chơi trong đầu.

Một giây trước anh đang trò chuyện giao lưu với người hâm mộ trong chương trình phát sóng trực tiếp thì giây tiếp theo, mắt anh tối sầm lại, sau đó tỉnh dậy và thấy bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Ngay khi âm thanh điện tử ngừng, trong đầu cậu cũng bình tĩnh trở lại thì giọng nói của một người khác lại vang lên.

Giọng nói có cảm xúc thăng trầm và là một giọng nam xa lạ hoàn toàn khác với âm thanh máy móc của hệ thống.

Khi cậu mở mắt ra, khung cảnh trước mắt vừa kỳ quái lại vừa bình thường. Điều kỳ quái là Hoài Giảo chưa bao giờ tiếp xúc với những phó bản trong game, bình thường là mắt nhìn đâu cũng thấy nhân vật, cảnh vật xung quanh rất giống với ngoài đời thực

Trong đại sảnh rộng rãi và sáng sủa của biệt thự vài nam, nữ thanh niên ngồi thành vòng tròn trên thảm, giữa tấm thảm là một vỏ chai rượu, lúc này miệng chai đang hướng về phía Hoài Giảo.

Một người nam nhân tuấn mỹ xa lạ với khuôn mặt trẻ trung ngũ quan hài hòa đang ngồi đối diện với Hoài Giảo.

Đối mặt với vẻ mặt ngây người của Hoài Giảo, anh ta không những không mất kiên nhẫn mà còn cúi người lại gần cậu hỏi.

"Cậu ngây người cái gì, tôi hỏi cậu muốn trả lời thật lòng hay là chơi trò mạo hiểm."

Hoài Giảo còn chưa đáp lại nhưng bị giọng điệu trêu chọc của người trước mặt làm cho sửng sốt, trong tiềm thức liền đáp: "Trả lời thật lòng."

Khi nam nhân trước mặt nghe xong câu trả lời, nụ cười của anh ta đột nhiên mở rộng giống như đã mong đợi câu trả lời của đối phương từ lâu, trên khuôn mặt có chút cảm tình của anh ta lộ ra một luồng gió không biết vì lý do gì mà khóe miệng chuyển động.

Hắn nhìn chằm chằm vào Hoài Giảo, nhìn đến Hoài Giảo dù nhắm mắt cũng cảm nhận được tia hứng thú không bình thường của người kia.

Cơ thể bất giác lùi về sau.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, cậu nghe thấy nam nhân dùng giọng nói tràn ngâp hứng thú hỏi cậu.

"Cậu đã ngủ cùng với Hình Việt chưa?"

Hoài Giảo:…

? cái gì, cái gì.

Phản ứng đầu tiên của cậu là đầu trống rỗng.

Vốn dĩ là đột nhiên bị kéo vào một trò chơi xa lạ, biểu hiện của cậu ấy có chút chậm chạp, nhưng sau khi nghe được câu hỏi kỳ quái của một người xa lạ, một nhiệt độ nóng bừng trên mặt không tự chủ được.

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc phút chốc trở nên ửng hồng.

cậu là đang ở bên cạnh cái lò sưởi cổ trong đại sảnh. Gỗ đang cháy khét lẹt phát ra âm thanh rõ ràng "răng rắc". Vầng sáng màu cam ấm áp phản chiếu lên gò má của cậu. Tia lửa nhảy nhót, lông mi người ngồi bên lò sưởi run rẩy theo sau

Trên thực tế, cậu đã quên mất câu hỏi trong đầu mình "Hình Việt" là ai, cậu chỉ nhìn những ánh mắt tò mò và háo hức của những người xung quanh thôi đã bị choáng ngợp rồi.

Hoài Giảo, một người chơi mới không biết cốt truyện cũng như không biết các nhân vật trong cốt truyện, thậm chí không dám nói một lời vì sợ mắc sai lầm khi vừa đến.

Chỉ có điều lông mi của anh rũ xuống, môi hơi mím lại lo lắng, những biểu hiện đó rơi vào mắt mọi người lại là không thể giải thích.

Mọi người xung quanh đều nhìn cậu.

Cậu xấu hổ đến ngay cả chóp tai cũng nóng ran .

[Không.]

Cái gì, cái gì không?

[ chưa ngủ qua.]

Hệ thống đến tính là kịp thời, nói chuyện xong thì âm thanh máy móc im lặng.

Hoài Giảo đã tiêu hoá câu nói trong hai giây, trước khi cậu hiểu hệ thống đang muốn nói gì.

Hệ thống nói rằng cậu chưa ngủ với "Hình Việt".

Trong một lúc, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hoài Giảo có chút tò mò không biết Hình Việt là ai và rất vui vì trong game không có an bài thứ tình cảm quái quỷ gì cho cậu.

Cậu đang mãi suy nghĩ lung tung thì có người đã không thể chờ đợi.

“Câu hỏi này khó trả lời như vậy sao?” Sau khi chờ một lúc lâu, vẻ mặt của người nam nhân đối diện với Hoài Giảo thay đổi trong tích tắc.

Thanh âm bỗng nhiên vang lên khiến Hoài Giảo thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, cậu hoảng sợ nhanh chóng đáp: "Không có."

Hoài Giảo nghĩ rằng mình vẫn đang chơi trò chơi và ánh mắt của những người xung quanh vẫn hướng về cậu nên vội vàng lặp lại lần nữa.

Chỉ là lần này giọng nói của cậu trầm hơn một chút, hướng mắt nhìn người đối diện, có chút đáng thương mà nói với hắn: "Không có..."

Nam nhân trẻ tuổi trước nay chưa từng thấy qua bộ dạng này của cậu. Lời nói khıêυ khí©h vừa đến miệng thì xoay người nuốt trở lại.

Hầu kết bất giác hạ xuống xuống một chút.

“Tôi không có ý gì, thật sự không khó trả lời ha, …nhưng mà, anh chưa ngủ qua?” Đôi mắt của nam nhân nheo lại, giọng điệu không có hảo ý .

Lại hỏi?

Bởi vì anh ta đột nhiên tấn công khiến Hoài Giảo nghe thấy lời này lại cảm thấy khó chịu toàn thân, cậu không muốn cứ hỏi về vấn đề riêng tư này mãi đâu nên chỉ có thể duỗi thẳng thắt lưng, bình thản đáp: "Không có chính là không có, câu tiếp theo!"

Cậu cau mày, vẻ mặt bất giác mang theo một chút giận dữ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi tai ửng hồng, dáng vẻ như thế làm sao dễ chọc.

Quả nhiên, sau khi nam nhân nghe được câu trả lời chắc chắn của cậu, trong lòng anh ta như bị mèo cào, ngứa đến khó chịu.

Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hoài Giảo, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cậu, cố ý kéo dài giọng điệu: "Ồ ~"

Thấy sắc mặt đối phương thay đổi, anh ta tiếp tục nở nụ cười xấu xa: "Vậy là Giảo Giảo của chúng ta mị lực chưa đủ lớn a, lâu như vậy còn chưa giải quyết được Hình Việt, tôi thấy cậu ngày nào cũng quấn lấy cậu ấy, tôi còn tưởng đã hạ thủ lâu rồi không ngờ ... "

Hoài Giảo:…

Nắm tay cứng lại.

Hoài Giảo bị hắn nhìn chằm chằm rồi cười, cậu vẫn là được mà đáp."Mị lực tôi có đủ hay không cũng không phải là vấn đề của anh."

Cậu thực sự có chút khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy những người xung quanh cũng không thể nhịn được cười sau khi nghe những lời của người nam nhân kia.

Hoài Giảo càng thêm kích động, nhắm mắt nói: "Tôi quấn lấy cô ta có ích lợi gì chứ, cô ta vẫn là không thích tôi, nếu cô ta thích tôi một chút thì lúc này con của chúng tôi chắc đã ba tuổi. . "

Khi nói lời này, cậu nghĩ rằng "Hình Việt" trong miệng mọi người không có ở đây, hơn nữa phụ nữ là người bảo thủ khi nghe thấy một người đàn ông nói mình ngủ với ai đó... , trong đầu anh nghĩ rằng người kia chắc chắn không có ở đây.

Trong khi Hoài Giảo trong lòng xin lỗi cô gái tên "Hình Việt", người đã bị dơ bẩn thanh danh vì cậu, thì ngoài mặt cậu thể hiện sự tự tin và bình tĩnh trên khuôn mặt.

"Cậu có trình độ gì?"

Cắt ngang Hoài Giảo là một giọng nam xa lạ khác.

Nó trầm hơn tất cả những giọng nói mà cậu từng nghe trước đây, như tảng băng rơi trên mặt ngọc trong mùa đông lạnh thấu xương, từng chữ nói ra đều vô cùng lạnh lẽo.

"Cậu là trình độ nào, có thể sinh con cho ta?"

Hoài Giảo:…

Vẻ mặt của cậu sững lại, động tác cậu vô cùng chậm chạp theo tiếng nói mà nhìn sang.

[Hình Việt.] m thanh lãnh đạm của hệ thống cũng không làm Hoài Giảo bừng tỉnh.

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang khoanh tay nhìn về phía cậu.

Anh ta tướng mạo rõ ràng rất bắt mắt nhưng bởi vì khí thế muốn sống chớ lại gần kia mà mọi người tự ý thức tránh xa tầm mắt của anh ta.

[Bạn trai cũ của cậu.]

Hoài Giảo ánh nhìn biến mất trong một cái chớp mắt.

Giọng cậu run run, anh thì thào nói với hệ thống: [Ca ca, lần sau các chi tiết quan trọng ngươi tình lược hết đi đừng bỏ được không.]

[Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.]

Hoài Giảo cảm thấy âm thanh ở đuôi hệ thống hình như dừng một chút, không biết có phả là đang cười hay không.

Tiếng cười bị bóp nghẹt xung quanh khiến tai của Hoài Giảo ù đi.

Nơi mà người kia đang ngồi thực ra cách Hoài Giảo rất xa, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia khiến cậu không dám ngẩng đầu lên.

Rõ ràng một giây trước còn nghiêm túc nói muốn sinh con ba tuổi

Hình Việt có một khuôn mặt không dễ chọc, khi đôi mắt lạnh lùng vô hồn kia nhìn người khác dường như anh đang nhìn vài con kiến, như thể anh ta có thể dễ dàng bóp chết người khác trong giây tiếp theo.

Đây có thể không phải là suy nghĩ của riêng Hoài Giảo.

Chuyện sinh con được dừng lại và Hoài Nghiên nơm nớp lo sợ tận lực né tránh nên không ai đi xa hơn.

Trò chơi vẫn được tiếp tục.

Có lẽ là do khởi đầu quá đen đủi nên những ván tiếp theo theo cậu đã tránh được.

Hoài Giảo ước rằng sẽ không bao giờ đến lượt mình.

...

Trong đại sảnh biệt thự, lò sưởi bằng đá cẩm thạch phục cổ, gỗ đã cháy hết phân nữa, ngọn lửa càng lúc càng sáng. Đồng hồ trên tường chỉ đến hai mươi ba giờ, Hoài Giảo liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người xung quanh đều có tinh thần phấn chấn nhìn không ra một chút buồn ngủ.

Những người trẻ vừa tan học đã cùng bạn bè trang lứa tụ tập lại nơi này, một ngôi biệt thự ở trên núi hẻo lánh, ngoài nhà tung bay tuyết mịn, trên cành thông phía trước đã đọng lại một lớp tuyết dày đặc. bên rất ngoài lạnh và tối. Có khói, rượu, thức ăn và lửa bên trong biệt thự được ngăn cách bằng cửa sổ.

Họ có lẽ định chơi tới tối.

Hoài Giảo chống cằm ngồi trong góc, mãi lúc này cậu mới có thời gian lặng lẽ quan sát những người trong trò chơi này.

Ba người đàn ông, hai người phụ nữ, và anh ta.

Tổng cộng có sáu người.

Người đàn ông ngồi đối diện với cậu từ lúc bắt đầu trò chơi tên là Trác Dật cậu đã biết được từ những người khác, anh ta nói rất nhiều và rất giỏi trong việc điều chỉnh bầu không khí.

Ngồi bên phải Trác Dật là đôi nam nữ, chàng trai đeo kính vàng không gọng và trông rất nhã nhặn, còn cô gái có mái tóc dài thẳng đẹp trông rất quyến rũ. Lúc chơi trò chơi, Hoài Giảo luôn có thể vô tình nhìn thấy cô gái ánh nhìn nghiêng về phía chàng trai, hai ánh mắt giao nhau, hẳn là tình lữ

Bên trái Trác Dật là cô gái duy nhất trên trận, lông mày thẳng, tóc dài ngang vai, nhìn thoáng qua cũng có thể nhớ được.

Và ở phía rìa, Hoài Giảo định quay đi trong nháy mắt, Hình Việt.

Anh ta ngồi trên thảm một cách cẩu thả, vai người kia rộng và áo khoác của anh ta hơi có nếp gấp trên ghế sofa.

Không hoàn toàn thoải mái. Anh ta là một người không hòa hợp với môi trường xung quanh.

Nhiệt độ trong phòng quá dễ chịu, khiến Hoài Giảo có chút thư thái, cậu quên mất mình đang ở trong môi trường trò chơi, đôi mắt mơ màng buồn ngủ dừng trên nếp gấp áo khoác của người kia.

Cậu không biết mình đã nhìn nếp gắp đó bao lâu, nhưng khi tiếng nói chuyện và tiếng cười đùa xung quanh cậu trở nên ít hơn thì Hoài Giảo mới trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Ánh mắt cậu thu lại.

Hoài Giảo từ từ ngồi thẳng dậy.

"Lượt cuối cùng, lượt cuối cùng lại là của cậu, tôi nghĩ cậu sắp ngủ rồi."

Rốt cục? Đến ai.

Đôi mắt cậu từ từ nhìn theo hướng người đàn ông đang chỉ.

Giữa tấm thảm len đỏ sẫm, chai rượu rỗng rơi xuống đất bất động.

Cái miệng nhỏ hẹp mỏng manh lại vô tư chỉ vào cậu.

Hoài Giảo:…

Già rồi, xui xẻo rồi.

"Lần này, bạn trả lời thật lòng hay muốn chơi trò mạo hiểm?"

"Đã là lượt chơi cuối cùng, chúng ta hãy thú vị hơn một chút, trò chơi mạo hiểm, mạo hiểm đi!"

"Hoài Giảo đã lựa chọn trả lời thật thật, cậu sẽ không mạo hiểm lớn, không cần phải bàn cãi!"

Tiếng la hét của những người xung quanh ồn ào đến mức khiến trái tim Hoài Giảo như được nâng lên.

Sau sự cố lật xe lúc đầu, Hoài Giảo thực sự có chút sợ trả lời thật lòng, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu cảm thấy rằng sự thật còn tốt hơn một cuộc mạo hiểm lớn.

Hoài Giảo suy nghĩ hai giây, định mở miệng cắt ngang bọn họ nói cậu muốn trả lời thật lòng, vừa rồi cậu cứ vô thức nhìn chằm chằm vào anh ta vì cả đêm Hình Việt chỉ nói có hai từ thì bạn trai cũ Hình Việt đột ngột mở miệng.

"Một cuộc mạo hiểm lớn, phải không?"

Rõ ràng đó là một mẫu câu hỏi, nhưng nó khiến người nghe có mùi vị của câu nói không thể từ chối.

“Tôi ra đề.” Anh ấy thậm chí không hỏi mong muốn của người tham gia trò chơi Hoài Giảo, và trực tiếp đặt ra hướng của trò chơi.

Hoài Giảo miệng đang định nói lại bị đóng lại.

Anh nghe thấy tiếng còi của Trác Dật cùng với một nụ cười.

Bạn trai cũ, đơn phương theo đuổi đối tượng, chỉ cần có quan hệ này khiến trò chơi chưa bắt đầu này đã hun đúc một tầng thú vị khó giải thích được.

Tiếng la hét của những người xung quanh họ lại vang lên, họ trông rất phấn khởi và họ chỉ nghĩ rằng điều đó thật thú vị vào lúc này.

Hoài Giảo lưng thẳng tắp có chút chua xót, cậu mím môi, cau mày nhìn Hình Việt.

Bên kia cũng không thèm nhìn cậu.

Hình Việt ngồi ở một nơi thiếu ánh sáng, xa nguồn lửa nhất trong sảnh, anh lười biếng chống đỡ hàm dưới và dùng ngón tay thon dài của mình gõ nhẹ xuống sàn, phát ra vài âm thanh giòn giã.

Lông mi Hình Việt rũ xuống, chậm rãi nói: "Ngôi nhà này đã từng có người chết."

"Như mọi người đã biết."

Cả hội trường im lặng trong giây lát.

"Bốn năm trước, trên gác ba."

“Có một nam sinh mười tám tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba.” Anh dừng lại một lúc, như không để ý đến bầu không khí kỳ lạ xung quanh, anh nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Nhắc mới nhớ, chắc là tình cờ rồi. cùng lớp với chúng ta. "

Hoài Giảo, người đã nín thở yếu ớt từ câu đầu tiên của l của đối phương thì tim đã đập rất nhanh không rõ lý do.

Sau khúc dạo đầu dài, phim kinh dị sắp bước vào cao trào của cốt truyện chính.

Giọng nói của Hình Việt rất bình tĩnh, không có thăng trầm, như thể anh ta chỉ đang nói ra điều gì đó không liên quan đến mình.

"Báo cáo vụ án nói rằng căn gác không khóa, cửa sổ không bị hư hại, và nạn nhân có tinh thần bình thường và không có xu hướng tự tử. Nhưng một người như vậy đã bị thiêu sống trên gác mái của biệt thự trong bữa tiệc tốt nghiệp."

"Làm sao một người bình thường không có xu hướng tự tử lại có thể bị mắc kẹt trong một không gian không đóng cửa với quyền truy cập tự do."

"Tôi thực sự rất tò mò."

Lửa trong lò sưởi hơi quá mạnh, Hoài Giảo ngồi gần, hơi nóng như thiêu đốt, lưng cậu cũng có chút đổ mồ hôi.

Nhưng khi ánh mắt của Hình Việt đảo qua, mồ hôi nóng hổi lăn dài trên lưng đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh ta biến thành mồ hôi lạnh.

"Ngươi dám đi lên xem một chút?"

Hình Nguyệt vẫn chỉ ngón tay trên mặt đất, quay đầu sang ngang, nhẹ giọng nói với Hoài Giảo.

Đó không phải là một câu hỏi, đó là một chỉ thị.

"Không, không dám..."

"..."

Anh dường như không nghĩ Hoài Giảo lại như vậy.

Lông mày của Hình Việt nhúc nhích, nhìn vẻ mặt đáng thương kia tựa hồ sắp khóc, khóe miệng đè xuống hỏi lại.

"Có dám hay không."