Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xinh Đẹp Kiều Khí Mỹ Nhân Ở Tu La Tràng Đương Nhiệm Vai Pháo Hôi

Quyển 1 - Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặt trời chói chang nướng cây cối hoa non đến mơ màng như sắp ngủ.

Vừa rồi Sanh Sanh có nói dừng tiến độ che võng, quản đốc đứng bên cạnh ngượng ngùng hỏi cậu bây giờ có muốn che lại không.

Sanh Sanh nuông chiều tùy ý, lông mi công thành hình cánh bướm, cái rau câu bạch ngọc ở trên má, thái dương nóng hừng hực.

Chóp mũi phấn phấn càng là thấm ra một tầng phấn, ẩn ẩn có thể nhìn đến mồ hôi ướŧ áŧ.

" Không được, ta liền phải xem hắn hái quả hạnh đền tội cho ta! "

Ngày mùa hè ánh nắng như ngọn lửa chiếu quanh biệt thự, không kéo võng che nắng quả thật như đang chịu tội.

Đây rõ ràng là tra tấn, ai cũng đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ nói:

" Đương nhiên là phải đến đỉnh đại thái dương mới có thể chứng minh tình yêu đối với tiểu thiếu gia a. "

" Là một đại nam nhân, phơi nắng có gì không tốt. "

" Huhu, tiểu thiếu gia vì cái gì lại coi trọng hắn? Nhất định là hắn sử dụng cái gì yêu thuật. "

"........"

Ứng Thù sắc mặt tối tăm, cả người toát ra người sống chớ gần.

Mồ hôi nóng dần dần dính ướt vạt áo, hắn vác cái giỏ tre, hái một cái lại ném một cái.

Cách một khoảng, hắn nhìn Sanh Sanh được vây quanh bởi những người hầu, môi mím chặt.

Cặp song sinh như hai con cún bảo vệ, tràn ngập ánh mắt trung thành, toàn bộ đều phóng lên người Sanh Sanh, so với kẹo mạch nha còn có phần dính nhớp, lộ liệu hơn.

Những công nhân trẻ tuổi ở xung quanh cũng tham luyến nhìn lén Cố Sanh Sanh khuôn mặt bạch ngọc.

" Chậc. "

Tay Ứng Thù tích tụ sức lực, một quả hạnh ngọt bị niết lạn trong lòng bàn tay, trong không khí nặng nề tản mát ra hương khí ngọt nị chua xót, ánh nắng phóng ra trên mặt đất, là diễm sắc đào tâm, giây lát bị cuộn lại bên cành là cây.

Đã hái được một rổ nhỏ hạnh ngọt, Ứng Thù ước lượng hai cái, sau đó đánh giá cái bụng mỏng của Cố Sanh Sanh có thể căng viên, phồng lên sau khi ăn, hắn khoé miệng áp xuống.

" Cố Sanh Sanh, ngươi lại đây xem, đủ rồi sao. "

Sanh Sanh lấy cái dù nhỏ che chắn thái dương, thật cẩn thận dịch lại chỗ hắn.

Đi được vài bước, làn da cậu nhiệt ra một tầng phấn, cả cổ, vành tai, khớp xương, còn phát ra nhàn nhạt hương khí.

Ứng Thù cúi đầu nhìn đến khuôn mặt nhỏ tinh tế nõn nà, một bàn tay là có thể che lại.

Cậu chậm nửa nhịp ngẩng đầu, ánh mắt thanh thấu giống kim sắc trùng nhỏ, gặm cắn làn da Ứng Thù, làm yết hầu hắn phát ngứa - cũng không biết có phải hay không lông tơ của hạnh ngọt tác quái.

" Hái rất nhiều. " Ứng Thù đem rổ hạnh đưa cho cậu, " Năm nay nước mưa nhiều, cây hạnh lớn rất tốt, từng quả đều rất to, Hẳn là không quá nhiều. "

Ứng Thù thời con trẻ có làm công ở vườn trái cây, đối với cái này cũng có toán tính rõ ràng, hạnh ngọt ánh mặt trời vừa đủ, bên ngoài mềm mại mang chút đốm, hương vị chua ngọt ngon miệng.

Hắn đưa cậu rổ quả, Sanh Sanh từ từ duỗi tay, mới vừa đi qua bên ngoài dù, phơi ánh nắng qua qua, cậu " Ngô " một tiếng, tay cũng rụt lại.

Ứng Thù chạy nhanh bắt lấy rổ quả, hạnh bên trong xuýt nữa ngã xuống, thân hình Ứng Thù ở trên cây cũng lung lay. Chờ hắn ổn định, cúi đầu liền nhìn thấy ánh mặt trông mong nhìn hắn của Sanh Sanh, người kia được đem trốn trong dù trông thực ngoan.

Ứng Thù môi mỏng mím chặt, khắc nghiệt nói: " Ngươi có phải hay không rời đi nam nhân liền phế. "

Sanh Sanh chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, tai đều toả ra khí.

Cậu xấu hổ buồn bực vô cùng, " Lộc cộc " chạy đến dưới tán cây, đối với thân cây đá nhẹ nhẹ.

" Người mới đúng. "

Câu nói kia không nên lời, cậu cắm cắn môi, khoé môi nhấp ra một độ cung, sóng mắt lắc lư ở hốc mắt.

Ứng Thù ác liệt lại tràn đầy hứng thú: " Như thế nào, không dám noi? "

Sanh Sanh da đầu tê rần, đoạt lấy rổ hạnh ở Ứng Thù, hung hung: " Ngươi phải hái thêm một rổ hạnh nữa, hái không xong thì đừng có xuống dưới gặp ta a. "

Cặp song sinh sợ cậu tức hư mất, đem người kéo vào.

Chờ đến khi Ứng Thù hái xong đã là nửa giờ sau.

Sanh Sanh lúc đầu còn ở đằng kia trừng hắn, một lát sau mệt rã rời liền bị cặp song sinh ôm lên lầu đi ngủ.

Ứng Thù mệt ra một thân mồ hôi, chờ hắn hái xong, nhóm công nhân lại bắt đầu kéo võng che nắng.

Ứng Thù hỏi: " Là muốn đem toàn bộ biệt thự che lại sao? "

Công nhân triển khai bản vẽ, ngón tay thô chỉ từ đầu này đến đầu khác.

" Tất cả mọi thứ ở biệt thự đều che lại, tiểu thiếu gia trời sinh tự phụ, sợ ánh nắng mùa hè gắt gao. "

Ứng Thù chán ghét: " Ha, kẻ có tiền. "

Cặp song sinh an bài hắn ở một phòng cho khách: " Ngươi quá bẩn. Đồ vật dơ như thế làm sao có thể đi gặp thiếu gia?"

" Chính là nó. "

Đuôi mắt Ứng Thù nheo lại, biểu tình âm lãnh, đi theo cặp song sinh xuống tắm rửa.

…..

Sanh Sanh tỉnh dậy, người không quá thanh tỉnh.

Cậu vừa mới dậy, lớp giáp kiều túng cao ngạo còn chưa được trang bị hoàn toàn, còn buồn ngủ, mơ mơ hồ hồ.

Khuôn mặt lộ ra sắc mật đào, đặc biệt là đuôi mắt, phấn phần hồng hồng, muốn khóc cũng chưa khóc, đường cong đuôi mắt gục xuống, tròng mắt thanh triệu mà đen bóng, thủy quang liễm diễm, nhìn về phía ai đều có điểm nhu nhược đáng thương.

07, 08 nhìn thấy biểu tình này của cậu đều hận không thể đem cậu ôm vào lòng mà trêu chọc.

" Thiếu gia, làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao. "

Sanh Sanh nhấp nhấp cánh môi, độ cung theo đó mà đè xuống, áp lực phát ra một tiếng trầm vang, theo sao phủ nhận.

" ……Không có. "

[ Nói dối. ]

Sanh Sanh méo môi, ánh mặt đi theo cặp song sinh mà nhìn thấy hạnh ngọt xinh đẹp.

Ngón tay trắng bạch của 07 nâng lên một đĩa hạnh, đặt ở trên bàn nhỏ: " Thiếu gia, hạnh vừa mới hái, nếm thử xem sao? "

Hạnh ngọt được đưa tới bên miệng Sanh Sanh, cậu không muốn nếm, nghe hương vị quả hạnh dừng lại trong chốc lát, cậu vươn ngón tay chỉ hướng Ứng Thù, chậm rãi nhưỡng mày: " Ứng Thù, đút cha ta nha. "

Ứng Thù thấy gương mặt 07 trầm xuống, thậm chỉ ở góc độ mà Sanh Sanh không nhìn thấy trừng hắn.

Ứng Thù: " …… "

Sanh Sanh chú ý tới chi tiết nhỏ này, lông mi run rẩy.

[ Đừng cho rằng ta không nhìn thấy, 07 hảo tâm chắc chắn đau xót cho Ứng Thù, ta thật đúng là người xấu a. ]

[ Đúng đúng đúng ]: Hệ thống

Nâng đôi má phấn, Sanh Sanh ngồi trên ghế, cẳng chân nhếch lên, nhẹ nhàng để lên trên bàn.
« Chương TrướcChương Tiếp »