Ở bên này, Quý Khoan kéo An Bằng đến nơi không người.
Anh nhìn bốn phía xung quanh rồi sáp lại nói nhỏ bên tai An Bằng mấy câu, An Bằng sững sờ một lúc, không xác định hỏi: “Không thành công??”
Quý Khoan gật đầu một cái.
Sau đó An Bằng bật cười dữ dội.
Anh ta vỗ vai Quý Khoan, không che giấu vẻ cười nhạo nói: “Cậu cũng có hôm nay?!”
Quý Khoan mặc kệ anh ta cười thế nào, bỏ hai tay vào trong túi quần chờ anh ta cười xong.
An Bằng cười đến nỗi chảy cả nước mắt, thở hổn hển nói: “Loại chuyện này phải chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa.”
Anh ta bình tĩnh lại rồi hỏi: “Cậu đã cầu hôn chưa?”
Quý Khoan sờ chiếc nhẫn trong túi, lắc đầu nói: “Chưa kịp.”
An Bằng vỗ tay nói: “Được rồi, nhân cơ hội này cầu hôn đi, anh em sẽ giúp cậu vạch kế hoạch cho.”
Nhưng khi anh ta bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Quý Khoan lại bật cười như điên.
Quý Khoan và những bạn học khác cùng tham gia buổi lễ kỷ niệm, tới gần chiều tối vẫn không thấy bóng dáng của Tần Gia Niên ở đâu, anh bấm điện thoại gọi cho cô, đầu dây bên kia rất ồn ào, Quý Khoan hỏi: “Niên Niên em đang ở đâu vậy?”
Tần Gia Niên nói năng lộn xộn: “Sắp sinh, Đình Đình uống trà sữa, bây giờ em ở…”
Cô dừng lại một lúc, có một giọng nữ bên cạnh nói chen vào: “Bệnh viện nhân dân.”
Tần Gia Niên lại nói tiếp: “Đúng đúng, ở bệnh viện nhân dân.”
Quý Khoan cau mày lại, nghe không hiểu lời bọn họ nói, nên vội hỏi cô: “Em không sao chứ?”
Tần Gia Niên mờ mịt không hiểu, “Em không sao cả, là Đình Đình sắp sinh con mà!”
Lúc này Quý Khoan mới hiểu, anh cười xoa mũi một cái, dặn dò cô: “Ở bệnh viện chờ anh!”
Cung Đình Đình sinh ra một bé gái nặng sáu cân, lúc Quý Khoan đến thì Đình Đình và em bé đã được đẩy ra khỏi phòng sinh.
Trên đường đi Quý Khoan mua một bó hoa to, và đưa cho Cung Đình Đình một cái bao lì xì lớn.
Mọi người thấy mẹ tròn con vuông thì yên lòng rời đi.
Lúc hai người mang bụng đói về nhà họ Quý thì trong nhà tối đen như mực.
Quý Khoan điện thoại cho mẹ Quý, mẹ Quý một lúc lâu mới bắt máy.
Quý Khoan: “Mẹ, ở nhà không có ai cả, mọi người đi đây vậy?”
Mẹ Quý rất kinh ngạc, “Các con không về đảo Lư à? Mẹ và ba con đi du lịch trên du thuyền rồi!
Mẹ cứ nghĩ hai đứa tối nay không quay lại nên đã cho dì Trương nghỉ rồi. Xong rồi, các con đã ăn gì chưa?”
Quý Khoan vỗ trán một cái, bất đắc dĩ cười: “Không cần để ý đến bọn con, chúc ngài Quý và bà Quý đi du lịch vui vẻ!”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Tần Gia Niên chống cằm ngồi bên cạnh, cô đều nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, cô giương đôi mắt to long lanh nước nhìn anh hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Quý Khoan nhún nhún vai, “Gọi đồ ăn ngoài đi.”
Vì vậy hai người đặc một bàn đồ hải sản, cũng không lâu lắm nhân viên giao thức ăn đã đến.
Quý Khoan mở hộp đồ ăn ra, đặt từng hộp từng hộp lên bàn, Tần Gia Niên đứng bên cạnh xoa tay nhìn.
Quý Khoan cầm tay cô hỏi: “Lạnh sao?”
Tần Gia Niên: “Hơi lạnh thôi.”
Quý Khoan bỗng nhiên nghĩ ra điều gì nói: “Ở nhà có rượu vang đỏ, có muốn uống chút không? Chắc sẽ ấm lên một tí.”
Tần Gia Niên do dự một lúc, cuối cùng cười cong mắt nói: “Muốn!”
Quý Khoan lấy một chay rượu vang từ trong tủ ra, mở nắp chay rượu ra rồi lấy hai cái ly cao cổ đến.
Hai người ăn một ít hải sản lót dạ, Quý Khoan rót cho Tần Gia Niên nửa ly rượu.
Anh đã biết tửu lượng của cô thế nào nên không dám rót nhiều.
Tần Gia Niên cầm ly rượu, uống một ngụm nhỏ, dường như cảm thấy mùi vị không đúng lắm, nên cô le lưỡi một cái.
Sau đó ăn một lúc lại uống một ngụm lớn, ly rượu nhanh chóng thấy đáy.
Quý Khoan chặn ly rượu của cô lại, nói: “Uống ít thôi, rượu này có tác dụng chậm lắm.”
Tần Gia Niên cong mắt nhìn anh chỉ cười không nói lời nào.
Lòng Quý Khoan vang lên tiếng hỏng rồi, vội vàng đoạt lại ly rượu của Tần Gia Niên, thấy cô ăn no rồi thì giục cô đi tắm rồi đi ngủ.
Tần Gia Niên chậm rãi tắm xong rồi quay lại phòng khách, Quý Khoan đưa cho cô một ly sữa nóng.
Tần Gia Niên nghe lời nhận lấy ly sữa, nhanh chóng uống hết.
Quý Khoan hôn lên trán cô một cái rồi đứng dậy giúp cô tắt đèn đầu giường.
Bỗng nhiên Tần Gia Niên duỗi tay ra ôm eo anh lại.
Quý Khoan đứng yên tại chỗ, anh sờ bàn tay của cô nói: “Niên Niên nghe lời nào, buông tay ra đi ngủ đi.”
Tần Gia Niên làm như không nghe thấy, tựa đầu lên lưng anh, lải nhải nói không đầu không đuôi: “Oa, con gái của Đình đình…thật đáng yêu làm sao, vừa nhỏ vừa mềm, giống như…giống như một viên kẹo đường vậy…”
Quý Khoan bất đắc dĩ cười cười, xoay người lại dụ dỗ cô: “Em bé đã ngủ rồi nên Gia Niên bảo bối cũng đi ngủ có được không?”
Tần Gia Niên lắc đầu, bỗng nhiên nhích lại gần anh, hai tay ôm lấy cổ anh nói: “Muốn ôm một cái!”
Giọng nói của Quý Khoan khàn khàn, “Niên Niên, em làm như vậy khiến anh rất khó chịu..”
Tần Gia Niên sửng sốt một lúc, sau đó càng ôm chặc anh hơn, nói: “Ôm anh một cái này, ôm anh một cái sẽ không khó chịu nữa!”
Trán Quý Khoan bắt đầu đổ mồ hôi, anh kéo cái tay không an phận của Tần Gia Niên xuống, kiềm chế lại nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Niên Niên, em biết anh là ai không?”
Tần Gia Niên cười vui vẻ véo mũi anh một cái: “Sao đàn anh lại trở nên ngốc thế này?!”
Quý Khoan cong môi cười dẫn cô đến bên giường.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có vài luồng sáng từ cửa sổ hắt vào, chiếu lên bóng dáng hai người
nhấp nhô trong chăn.
Tối nay, cơ thể cao lớn lực lưỡng của đàn anh Quý đã được khai thác một vùng đất hoàn toàn mới lạ.
Sáng sớm ngày hôm sau anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến là An Bằng, Quý Khoan mặc quần áo vào rồi rón rén vào phòng tắm nghe máy.
An Bằng: “A Khoan, nghi thức cầu hôn tớ đã chuẩn bị xong cho cậu rồi, chương trình cụ thể tớ sẽ gửi thư điện tử qua cho cậu, cậu nhớ xem nếu như không có ý kiến gì thì nhắn lại với tớ để tớ ở bên này bắt tay bày trí nha.”
An Bằng tắt máy rồi mà Quý Khoan vẫn còn mơ hồ, hai phút sau anh nhận được thư điện tử của anh ta.
Chương trình rất chuyên nghiệp, nhìn sơ qua còn tưởng đây là người tổ chức hôn lễ ấy chứ.
Thời gian cầu hôn đã định là mười hai giờ trưa hôm nay, địa điểm trên quảng trường thế kỷ.
Tần Gia Niên vẫn chưa thức dậy, Quý Khoan xuống nhà mua hai phần ăn sáng, sau đó viết lại tờ giấy bảo mình ra ngoài có việc.
Lúc An Bằng nhìn thấy Quý Khoan liền không nói hai lời dẫn anh đến một phòng tạo mẫu, giao cho một người thợ trang điểm tên là Tony.
Tony vừa cao lại vừa gầy, mặc một cái áo khoác dài rộng y như khoác một cái bao bố lên người, tóc nhuộm màu khói bạc.
Không biết kỹ thuật anh ta thế nào nhưng nhìn vào dáng vẻ của anh ta đúng là đủ hù dọa người khác.
Tony nhìn Quý Khoan một lượt, không khỏi chậc chậc hai tiếng thở dài nói: “Đúng là cực phẩm.” Anh ta vỗ tay một cái, cao giọng nói: “Hôm nay không biến anh thành người đàn ông đẹp nhất Hoài Bắc, Tony tôi sẽ rút khỏi giới này!”
Quý Khoan nghe được không khỏi nổi da gà, anh nhắm mắt lại mặc cho Tony chém gϊếŧ mình.
Sự thật chứng minh kỹ thuật của Tony giỏi hơn người khác rất nhiều.
Khoảng một tiếng sau, Quý Khoan anh tuấn kiệt xuất một lần nữa đứng trước gương.
Tony tạo dáng cho tóc anh, để lộ ra cái trán sáng bóng, trên người mặc âu phục màu xanh nước biển đậm được cắt may vừa dáng người, không kém tiểu thịt tươi đang nổi tiếng tí nào.
Tony tự tay trả Quý Khoan lại cho An Bằng, An Bằng thấy được người thì đùa giỡn nói với Tony: “Lần sau tôi có cầu hôn thì anh cũng tạo dáng cho tôi thế này, tôi trả tiền công gấp đôi cho anh!”
Tony liếc mắt nhìn cái bụng tròn vo của anh ta, hừ cười một tiếng, “Anh à? Hết cứu chữa nổi rồi, đừng hủy hoại danh tiếng của tôi!” Nói xong thì túm quần rời đi.
An Bằng ở sau lưng còn nhái theo động tác kéo quần của anh ra, chọc cho Quý Khoan phải nhịn cười.
An Bằng bĩu môi một cái, quay người lại nói với Quý Khoan: “Đúng 12 giờ, Sư Duẫn sẽ dẫn em gái Gia Niên đến đây, tớ sẽ phát VCR lên màn hình lớn, chính là cái VCR làn trước cậu chuẩn bị để cầu hôn ấy, tớ đã tìm lại giúp cậu rồi, còn thêm vào vài đoạn video nữa, chờ sau khi đoạn video phát xong thì cậu nói ra lời cầu hôn.”
An Bằng dừng một chút rồi hỏi: “Cậu có mang theo chiếc nhẫn chứ?”
Quý Khoan gật đầu.
An Bằng nói tiếp: “Khi cậu cầm nhẫn cầu hôn tớ sẽ thả bong bóng từ trên xuống, cậu hiểu hết chưa?”
Quý Khoan ngẩng đầu nhìn phía trên trung tâm mua sắm, có một đống bong bóng màu hồng đang được bao lại bởi một tấm lưới lớn gắn trên nóc.
Quý Khoan vỗ vai An Bằng nói: “Cảm ơn người anh em!”
An Bằng giả vờ lau nước mắt nói: “Chỉ cần cậu hạnh phúc thì tớ vui rồi.”
Quý Khoan cong môi, thật sự rất muốn thu lại mấy lời vừa nói.
Sau khi Tần Gia Niên dậy thì không thấy Quý Khoan đâu, cô thấy được mảnh giấy anh để lại trên tủ đầu giường, nói rằng An Bằng hẹn anh đi ra ngoài, một lúc lâu nữa mới về, bảo cô hâm lại bữa sáng trên bàn rồi ăn.
Lúc Tần Gia Niên ăn sáng thì nhận được điện thoại của Sư Duẫn, cô ấy hẹn cô buổi trưa cùng đi dạo phố.
Tần Gia Niên vui vẻ đồng ý.
11 giờ, hai người gặp nhau ở quảng trường thế kỷ.
Không ngoài dự đoán của Sư Duẫn, Tần Gia Niên để mặt mộc đi đến đây.
Sư Duẫn dẫn cô tới một cửa hàng bán đồ trang điểm, cô ấy giả vờ dùng Tần Gia Niên để thử sản phẩm nhưng thực tế là đang trang điểm cho Tần Gia Niên.
Sau đó hai người tiếp tục đi thẳng về phía trước, Ở giữa quảng trường có một màn hình lớn, lúc này đang phát quảng cáo về giày thể thao.
Sư Duẫn nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 12 giờ rồi, cô ấy có hơi gấp gáp, không biết những người này có đáng tin cậy không.
Một giây tiếp theo, màn hình hoàn toàn thay đổi.
Hình ảnh đầu tiên là An Bằng đang mặc âu phục ngồi ở một nơi giống như trong khách sạn, anh ta nhìn về phía ống kính nói: “Xin chào Tần Gia Niên, anh là An Bằng, Quý Khoan để anh thay cậu ấy nói, chúc em mọi chuyện đều như ý nguyện, vạn sự như ý…”
Tần Gia Niên vừa mừng vừa ngạc nhiên, cô dùng tay che miệng mình lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Sư Duẫn.
Sư Duẫn cười cười với cô, tỏ ý để cô tiếp tục nhìn lên màn hình lớn.
Hình ảnh thứ hai xuất hiện là Dư Băng Di, cô ấy mặc một cái váy màu vàng, ở phía sau cô ấy là một vùng thảo nguyên rộng lớn, cô ấy vẫy vẫy tay nói: “Xin chào Tần Gia Niên, tớ là Dư Băng Di, Quý Khoan để tớ nói thay anh ấy, chúc cậu luôn luôn may mắn, luôn luôn mỉm cười…”
Hình ảnh thứ ba là Dương Phong và Nghê Tuyết, hai người ngồi trên sofa, trong ngực ôm một cậu nhóc mũm mĩm, “Xin chào Tần Gia Niên, thầy/cô là Dương Phong/Nghê Tuyết, thầy/cô thay Quý Khoan nói lại với em, chúc em đường tương lai rộng mở, tiền đồ gấm hoa…”
Nước mắt trong hốc mắt của Tần Gia Niên không nhịn được trào ra ngoài, khóe miệng cô vẫn treo nụ cười sáng rực rõ như vì sao.
Người trong trung tâm mua sắm cũng thấy được hình ảnh trên màn hình, họ đều dừng bước lại, có người đoán được sắp có người cầu hôn, nên tò mò chờ đợi chủ nhân bước ra sân.
Bỗng nhiên hình ảnh trên màn hình lớn thay đổi, một cậu nhóc để mông trần đang cầm bút màu tô tô, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Con voi con voi, sao mũi của cậu lại dài như vậy…”
Đám người ở đó cười ồ lên.
Sư Duẫn vỗ trán một cái, đúng là không thể nhờ vả cái tên An Bằng này được mà!
Cũng may VCR nhanh chóng bị cắt đứt, đổi lại là một khúc dương cầm du dương.
Quý Khoan cầm một bó hoa bước ra từ trong thang máy đi về phía Tần Gia Niên.
Tần Gia Niên dùng hai tay áp vào má, vừa khóc vừa cười nhìn anh.
Quý Khoan đứng cách Tần Gia Niên khoảng mười bước, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, “Niên Niên, hôm nay là 2945 ngày chúng ta quen nhau…”
Giọng nói của anh trầm thấp, giống như tiếng đàn vi ô long phát ra.
Những người vây xem thấy nam chính xuất hiện thì không khỏi òa lên một tiếng cảm thán, mọi người nhìn về phía Tần Gia Niên, trong mắt không giấu được sự hâm mộ.
Quý Khoan vẫn còn đang thâm tình cầu hôn, có người bỗng chỉ lêи đỉиɦ đầu hô lên: “Bóng bay kìa!”
Quý Khoan nhìn theo đám người đó.
Không biết bên An bằng có vấn đề gì, những quả bóng màu hồng tựa như cánh hoa đào không ngừng rơi xuống.
Quý Khoan nhắm mắt lại ném bản thảo và hoa ra phía sau, rồi bước một bước dài lên trước mặt Tần Gia Niên.
Anh quỳ một gối trước mặt cô, lấy ra chiếc nhẫn trong túi áo rồi lớn tiếng hỏi: ” Tần Gia Niên, em có đồng ý lấy anh không?”
Tần Gia Niên lau nước mắt, duỗi tay phải về phía anh, nói: “Em đồng ý!”
Tay Quý Khoan run run đeo nhẫn vào ngón giữa cho Tần Gia Niên, rồi ôm cô lên tại chỗ xoay mấy vòng.
Mọi người xung quanh vỗ tay vô cùng nhiệt tình.
Bóng bay chậm rãi rơi xuống, bao bọc hai người họ trong thế giới màu hồng.
Mọi chuyện hết thảy đều ngoài dự liệu nhưng lại rất vừa vặn, giống như ngày đó anh gặp được em.