Chương 4

Sở Vân Tễ xoa xoa móng vuốt nhớ lại, hình như vừa rồi cậu không đánh trúng con cá?

Đánh trúng rồi sao? Hình như là không.

Nhưng con cá kia thực sự bất động, cậu do dự duỗi móng vuốt ra muốn vớt, "Wu?" Con cá lật bụng kia lại "vυ"t" một cái chui tọt xuống biển trước khi cậu kịp duỗi móng vuốt.

Sở Vân Tễ: "???"

Khıêυ khí©h! Đây là khıêυ khí©h!

Người còn có thể nhịn, nhưng gấu không thể nhịn!

Sở Vân Tễ im lặng chờ con cá kia lộ sơ hở, không động móng vuốt mà trực tiếp nín thở cúi đầu, vùi đầu xuống nước, dựa vào trí nhớ nhắm mắt cắn một cái, sau đó đột ngột ngẩng đầu, cái đầu đầy lông ướt sũng hất nước tung tóe, con cá sống đang vùng vẫy trong miệng cậu.

"Wu!"

Cá nhỏ, bắt được rồi!

Không cho cá cơ hội chạy trốn, gấu Bắc Cực dùng sức cắn một cái.

"Rắc" một tiếng, giống như có thứ gì đó gãy lìa, cái đuôi cá đang vùng vẫy lập tức bất động.

Sở Vân Tễ đắc ý chuẩn bị thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.

Cậu nằm úp sấp trên mặt băng, trước tiên đặt con cá xuống.

Mặc dù rất đói nhưng cậu cũng không vội vàng ăn ngấu nghiến mà tỉ mỉ gỡ vảy cá ra, sau đó mới cắn một miếng thịt cá. Đã lâu không được ăn, có thức ăn vào bụng, cậu lười biếng nheo mắt lại, cái đuôi ngắn giấu trong bộ lông phía sau cũng lắc lư nhẹ nhàng. Ánh nắng sau cơn bão tuyết lan tỏa, tràn ngập hơi ấm, hạnh phúc và mãn nguyện.

Không biết có phải vì trở thành gấu Bắc Cực hay không mà khẩu vị cũng thay đổi theo, hay là vì đói bụng nên ăn gì cũng thấy ngon.

Dù sao thì không cần chế biến gì, ăn sống cũng không hề tanh, thịt cá cũng có vị dai ngon.

"Gào!"

Ngon quá!

Sở Vân Tễ liếʍ liếʍ miệng, một hơi ăn hết một mặt, sau đó dùng móng vuốt móc đuôi cá, cẩn thận lật con cá lại, tiếp tục ăn thịt.

Phần bụng cá ngon nhất, nhiều thịt nhất được Sở Vân Tễ để dành đến cuối cùng.

Xương cá và nội tạng sau khi ăn xong vẫn còn, chỉ là thịt cá đã hết.

Với sức ăn của gấu Bắc Cực, con cá này còn chưa đủ no một phần mười.

Sở Vân Tễ duỗi lưng, bổ sung chút năng lượng, cảm thấy có thể tiếp tục bắt cá.

Tuy nhiên, cậu vừa mới nhúc nhích thì tai đã nhạy bén động đậy, từ trong tiếng gió nhẹ bắt được một động tĩnh khác thường.

Sở Vân Tễ tò mò quay đầu nhìn lại, thì thấy một con sói trắng to lớn đang đứng trên mặt băng bị nứt, đôi mắt màu lam băng không chớp mắt nhìn cậu.