Bão tuyết đã nửa tháng.
Tuyết rơi dày đặc, gió thét gào rít, bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi trắng xóa cả đất trời, mãi đến khi bầu trời hửng sáng lên một chút thì tuyết mới dần ngớt, những bông tuyết nhỏ li ti như nhung rơi xuống, mặt đất phủ một màu trắng xóa.
Trong không gian tĩnh lặng vang lên một tiếng rên khe khẽ, "Wu..."
Mặt tuyết bằng phẳng đột nhiên nhô lên một gò đất, lớp tuyết phủ trên đó rơi xuống theo chuyển động, để lộ ra một móng vuốt đầy lông xù.
"Wu, wu, wu." Gò tuyết rung lên, tiếng thở bên trong ngày càng dồn dập.
Móng vuốt thò ra bới tung lớp tuyết xung quanh, nhìn thấy một chút ánh sáng le lói bên ngoài từ khe hở của lớp tuyết dày đặc, chú gấu Bắc Cực bị vùi trong tuyết đột nhiên ngẩng đầu, vùng vẫy chui ra, mặc kệ lớp tuyết trên mặt, há to miệng hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Bị chôn vùi trong tuyết khiến cậu khó thở, cảm giác như sắp chết ngạt khiến tim Sở Vân Tễ đập thình thịch.
"Gào ——" Nhìn những bông tuyết nhỏ li ti đang rơi lả tả bên ngoài, Sở Vân Tễ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì trận bão tuyết cũng đã kết thúc.
Nhận ra mình đã vượt qua được đợt thời tiết khắc nghiệt, Sở Vân Tễ lập tức thả lỏng người.
Cậu dang rộng hai chi trước, hưng phấn duỗi lưng một cái, sau đó "bịch" một tiếng, cả người ngã sóng soài xuống đất.
Mấy ngày nay thật sự là quá khó khăn.
Vừa xuyên không đến đây đã gặp ngay trận bão tuyết, nếu không phải cậu phản ứng nhanh tìm được một tảng đá để trú ẩn thì có lẽ vừa mở mắt ra đã mất mạng rồi.
Là một sinh viên năm ba đang học đại học, Sở Vân Tễ chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này.
Rõ ràng trước đó không lâu cậu còn đang ngủ trong ký túc xá, sáng sớm đã bị điện thoại của người hướng dẫn gọi dậy, vội vàng ra ngoài để nộp bổ sung tài liệu thực tập, vừa lên xe taxi nói với tài xế địa chỉ thì nghe thấy một tiếng "ầm" rất lớn, sau đó thì mất đi ý thức.
Tỉnh dậy đã xuyên không thành một con gấu Bắc Cực, thậm chí còn chưa kịp tiêu hóa sự việc này thì đã bị bão tuyết ập đến, may mà cuối cùng cũng đã vượt qua được.
Sở Vân Tễ nhìn mặt tuyết trắng xóa trải dài vô tận, ánh mắt lướt qua những ngọn núi tuyết cao chót vót và mặt biển đóng băng với những mảnh vỡ trôi nổi, gió lạnh mang theo bông tuyết đập vào mặt, khiến cậu rùng mình một cái.
Để tránh bị đông cứng vì ở một chỗ quá lâu, Sở Vân Tễ ngồi được một lúc thì đứng dậy, lớp tuyết trên người rơi xuống xào xạc theo chuyển động, tứ chi có hơi không cân đối, bước đi chậm chạp, mỗi bước đều loạng choạng.