Chương 74

Cao Yến nhận cây thương màu đỏ từ Tống Bắc Lưu: “Vận Mệnh Chi Thương?”

Tống Bắc Lưu ngồi xổm dưới sàn nhà, cười híp mắt nói: “Thế nào? Có đủ thành ý không?”

Cao Yến cầm mũi nhọn cây thương, cố sức tách ra, toàn bộ cây thương như một cái chốt, nó lập tức kéo dài ra, kim loại màu đỏ hé ra rồi tụ lại biến đổi, trở thành một viên cầu nhỏ màu đỏ nằm trong lòng bàn tay cậu.

“Ngầu quá!”

Asuro và tiểu Quan Âm đều đứng lên nhìn chằm chằm viên cầu màu đỏ, gương mặt lộ vẻ hâm mộ.

Tống Bắc Lưu: “Thánh Thương gϊếŧ chết Chúa Jesus, cậu có thể dùng nó gϊếŧ Ursula.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Cậu còn có thể mang nó vào sân chơi khác, xử lý sạch bất cứ thần linh nào cậu muốn gϊếŧ.”

Cao Yến thu hồi Vận Mệnh Chi Thương, cậu rũ mắt nhìn Tống Bắc Lưu, mặt không thay đổi nói: “Tôi đồng ý trao đổi với cậu, ngay giây phút khi cậu sống lại, tôi muốn lấy tất cả công đức trên người cậu.”

Tống Bắc Lưu: “Hợp tác vui vẻ.”



Tống Bắc Lưu rời khỏi phòng Cao Yến và Chử Toái Bích, quay lại căn phòng của hắn.

Trong phòng, Cao Yến đang xử lý vết thương trên mặt và lòng bàn tay Asuro: “Lần tới đừng quá xung động.”

Asuro ngoan ngoãn: “Em biết rồi ạ.”

Tiểu Quan Âm đang chơi viên cầu kim loại, lúc thì biến thành Thánh Thương màu đỏ, khi thì biến ảo thành các loại vũ khí khác nhau, cậu bé chơi vui đến quên trời quên đất.

Cao Yến lên tiếng hỏi: “Tiểu Quan Âm, em cần công đức mới tu thành kim thân hả?”

Cậu bé quay đầu lại: “Dạ, Quan Thế Âm trước đây bỏ thân phật cứu chúng sinh, cuối cùng mới trở thành phật. Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng vì cứu chúng sinh mà không thành phật, sau đó tu thành đại công đức, cuối cùng thành kim cương thân phật.”

“Đây là con đường đại từ bi, tích lũy công đức mà thành phật. Có người chơi đi nhầm đường, chạy theo con đường thu thập tín ngưỡng, như vậy không thành chân phật được.”

Cao Yến hơi tò mò: “Bọn họ không biết thu thập tín ngưỡng sẽ không thành chân phật sao?”

“Biết chứ, nhưng vậy thì sao? Không phải ai cũng thông minh như Yến Yến, càng không phải ai cũng giống anh, lựa chọn giúp đỡ quỷ quái trong sân chơi. Ngay từ đầu, con đường đại từ bi rất gian nan, kỳ thật rất nhiều người không sống đến màn trung cấp. Dưới điều kiện tiên quyết là sống sót, ai có thể kiên trì đi theo con đường gian nan?”

“Thu thập tín ngưỡng rất đơn giản, có thể nhanh chóng tăng khí vận, năng lực, thu hoạch đạo cụ, thăng cấp người chơi. Thế nên anh nghĩ xem, một con đường rải đầy hoa và một con đường đầy gươm đao, đương nhiên đa số sẽ chọn con đường đầu tiên rồi.”

Cao Yến nói tiếp: “Khổ cực thu thập tín ngưỡng nhưng cuối cùng không được thành phật, lẽ nào không ai cảm thấy không cam lòng?”

“Có chứ.” Tiểu Quan Âm thảy thảy viên cầu kim loại, không thèm để ý chút nào nói: “Nhưng họ đọa ma rồi. Khoảng cách giữa phật và ma chỉ là một ý niệm mà thôi, nhưng ngay từ đầu đã nhìn thấy được kết cuộc rồi.”

Trên thế giới này vốn không có chuyện gì tốt đẹp cả đôi đường, làm gì có con đường lên ngôi rải đầy hoa chứ?

Trải qua đau khổ, chắc chắn có cơ hội thành phật. Ngược lại, một đường đầy hoa rực rỡ màu sắc, kết quả chỉ có ngã xuống.

Cao Yến nheo mắt, ngẩng đầu nhìn tiểu Quan Âm nói: “Người chơi không phản kháng sao? Cam tâm tiếp nhận kết quả tử vong?”

Tiểu Quan Âm bắt lấy viên cầu kim loại, nghe vậy sửng sốt nói: “Em không biết… Em vừa hóa thân không lâu thì gặp Tống Bắc Lưu, nhưng thời gian ở bên hắn em rất ngây thơ, cơ bản là thần trí chưa khai hóa. Sau đó thì gặp anh, nên em không biết những người chơi có dấu ấn Quan Âm khác nghĩ thế nào.”

Ngay từ đầu tiểu Quan Âm ở bên cạnh Tống Bắc Lưu, nhưng lúc đó cậu bé vừa hóa thân nên không nhớ rõ ngoại hình là nữ của hắn. Không lâu sau thì cậu bé bị bóc tách ra. Đó là lý do mà khi tiểu Quan Âm gặp lại Tống Bắc Lưu, dù phát hiện công đức bao quanh người hắn nhưng vẫn không nhận ra người quen cũ.

Tiểu Quan Âm nhảy xuống ghế, đặt viên cầu lên bàn rồi chạy đến cạnh Cao Yến, hai tay đặt lên đầu gối cậu, ngẩng đầu nói: “Quan Thế Âm và Yến Yến là quan hệ phối hợp lẫn nhau, ngày em tu thành kim thân cũng là ngày Yến Yến thành phật.”

Cậu xoa đầu tiểu Quan Âm, vô thức nhìn sang Chử Toái Bích: “Anh Chử, anh cũng vậy sao?”

Dấu ấn của Chử Toái Bích là Bất Động Tôn Minh Vương Bồ Tát, không biết có phải tích góp công đức từng chút một giống cậu hay không?!

Hắn lên tiếng: “Không. Nhưng người chơi khác cực khổ thu thập tín ngưỡng, trong thời gian đó đã hình thành dã tâm cực lớn, không chỉ có dã tâm bành trướng mà còn có cả tâm tư sai lệch. Thế nên ở bước cuối cùng khi sắp thành thần, họ sẽ không cam lòng từ bỏ.”

Cao Yến gật đầu biểu thị đã hiểu.

Không ai sẽ từ bỏ khi đã đi được đến bước cuối cùng, cam tâm biến thành quân cờ trong trò chơi thần linh.



Giáo đường Ursula, ngày thứ ba.

Mọi người đúng hạn đi đến trung điện trong giáo đường nhưng không thấy Ursula đâu.

Ba xác khô bọc vải trắng dàn hàng ngang, móc ra cuộn da dê từ trong bụng, bảo người chơi chủ động đến xem.

Sau khi xem xong, có người tức giận mắng Ursula: “Cô ta tự tiện thay đổi quy tắc trò chơi!”

“Rõ ràng cô ta vi phạm quy tắc công bằng, tại sao thần linh chó má không trừng phạt?”

“Ursula là chúa tể trong sân chơi này, chỉ cần không vi phạm quy tắc cơ bản, những quy tắc khác sẽ do cô ta tự ý đặt ra, người chơi không có năng lực phản kháng.”

Có người phẫn nộ, có người im lặng, nhưng cuối cùng đều phải tiếp thu.

Nhóm Cao Yến đến trễ nhất, xem xong cuộn da dê, họ chưa kịp suy nghĩ kỹ thì nó đã tự bốc cháy thành tro.

Asuro ngẩng đầu: “Có ý gì đây?”

Cao Yến đáp: “Ursula thay đổi quy tắc, cô ta tiết lộ tất cả tội lỗi của người chơi cùng một lúc, đồng thời yêu cầu người chơi tìm được tội danh chính xác của từng người. Ai tìm được tội của người khác trước thì có thể xét xử, định tội người kia, không giống như trước đây định tội nặng tội nhẹ rồi mới xử phạt.”

Theo quy tắc hai ngày trước thì trong ba tội, chọn hai tội nặng nhất rồi mới tiến hành xử phạt.

Hôm nay quy tắc thay đổi, tất cả tội lỗi của 12 người chơi bị tiết lộ, chỉ cần tìm ra tội nào của người nào, sau đó lại tìm đúng tên họ của người đó, viết tên họ lên cuộn da dê là có thể tiến hành xét xử.

Việc này đồng nghĩa với việc giao quyền xét xử cho người chơi, cũng đồng thời đưa danh ngạch những người sống sót đến trước mặt họ, khiến họ tự chém gϊếŧ lẫn nhau tranh giành cơ hội sống sót.

Chử Toái Bích: “Ha, vậy cha chúc con gái một đời bình an.”

Asuro: “…” Lão cha khốn nạn, ngày nào không mỉa cô bé thì sẽ chết hay sao ấy.

Động tĩnh tối qua đã khiến tất cả mọi người biết tội của Asuro và Tống Bắc Lưu, mà Tống Bắc Lưu có cái buff đáng sợ là “ai gϊếŧ hắn sẽ bị báo ứng gấp bảy”, thế nên trước khi sân chơi kết thúc, không ai ngu mà đυ.ng đến hắn.

Còn lại Asuro, cô bé chỉ là một đứa trẻ không rõ lai lịch, có lẽ sức chiến đấu không cao, tuy tối qua tránh được hình phạt nhưng những người khác lại cho rằng đó là nhờ có Chử Toái Bích và Cao Yến giúp đỡ.

Asuro và tiểu Quan Âm có sức chiến đấu yếu nhất, dễ thanh trừ nhất.

Thây khô đứng ở giữa bỗng quay đầu sang chỗ khác, tiếng xương cốt vang lên “răng rắc”, hai hốc mắt đen thui “nhìn” chằm chằm Chử Toái Bích và Cao Yến: “Các ngươi, gϊếŧ, cai ngục của Ursula, nàng rất tức giận.”

Ba thây khô đồng loạt giơ ngón trỏ chỉ vào hai người: “Gϊếŧ chúng!”

“Gϊếŧ chúng đi!”

“Chỉ thị của Ursula, gϊếŧ chúng, người chơi… qua cửa!”

Chử Toái Bích và Cao Yến lập tức ra tay bẻ gãy đầu ba thây khô, nhưng hai người vẫn chậm một bước, tất cả mọi người đã nghe thấy chúng vừa nói gì.

Những ánh mắt lạnh như băng lập tức nhìn chằm chằm nhóm Cao Yến, nháy mắt lộ ra sát khí đáng sợ.

“Ha!’ Tống Bắc Lưu cười khẽ: “Ursula trả thù.”

Behemoth là thú nuôi mà thần Jehovah tạo ra vào ngày thứ năm khi sáng tạo thế giới, tính tình ngoan ngoãn, sau đó nó đến trông coi địa ngục, rất được thần Jehovah yêu thích. Ursula mô phỏng theo mọi thứ, thế nên khi hai con Behemoth hàng fake bị gϊếŧ khiến cô ta tức giận không nhẹ.

Ursula muốn tất cả người chơi đuổi gϊếŧ Cao Yến và Chử Toái Bích.

Hai người xoay người lại, lạnh lùng đối mặt với tất cả người chơi không có ý tốt.

Asuro lấy lưỡi liềm của cô bé ra: “Ha, rốt cuộc có thể đại khai sát giới rồi?”

Tiểu Quan Âm cố gắng leo lên ghế, nhón chân đứng thẳng người mà chỉ đến lưng ghế dựa, kết quả giương mắt nhìn sang lại là một đống thi hài bọc vải trắng, căn bản không nhìn thấy người chơi.

Trừ Tống Bắc Lưu ra, 7 người chơi còn lại không hẹn mà cùng đứng tại chỗ, trong đó có một người đàn ông tóc vàng lên tiếng: “Gϊếŧ hai người họ, hai người trong chúng ta có thể sống. Sau đó lại gϊếŧ sạch hai đứa nhỏ, còn lại bốn danh ngạch qua cửa, chỉ cần tìm được Hộp Thánh Vật thì tất cả bảy người chúng ta có thể qua cửa.”

Sáu người còn lại nghe thế dao động, nhưng có người chỉ Tống Bắc Lưu: “Hắn không phá rối chứ?”

Tống Bắc Lưu híp mắt: “Tôi chỉ xem trò vui thôi, không tham gia đâu.”

“Mày sẽ không cướp danh ngạch với bọn tao?”

“Ha? Cậu nghĩ có khả năng sao? Sao ngây thơ thế?”

Tám người, bảy slot, Tống Bắc Lưu không thể tồn tại.

Vì vậy có một cô gái lạnh như băng vạch trần: “Hôm qua tôi thấy hắn đi ra từ phòng của hai người kia, họ là đồng bọn.”

Dù Tống Bắc Lưu không phải là đồng bọn thì hiện tại hắn “phải” là đồng bọn!

Bảy người chống lại năm người, trong đó có hai đứa trẻ, tóm lại phần thắng của họ lớn hơn một chút.

Tống Bắc Lưu bất mãn lên án: “Quá đáng, đây không phải là ép tôi gia nhập quân địch sao?”

Có người lo lắng, nhỏ giọng nói: “Hôm qua mọi người cũng thấy tình hình rồi đó… Không biết hắn có đạo cụ gì mà hễ làm hắn bị thương thì sẽ bị lại gấp bội, làm sao gϊếŧ được hắn đây?”

Những người còn lại cũng nhớ ra điểm này, nhất thời trở nên do dự.

Người tóc vàng cầm đầu nheo mắt đánh giá bốn người Cao Yến, sau đó lại đánh giá Tống Bắc Lưu, gã suy tư trong chốc lát rồi nói: “Cain mưu sát người thân, thần Jehovah đuổi hắn, lại cho hắn một câu nói, “Hễ ai gϊếŧ Cain sẽ bị báo ứng gấp bảy”. Đó không phải đạo cụ mà là nguyền rủa.”

“Thần linh nguyền rủa, nhưng trước đó còn có vế đầu “Hễ ai gặp Cain sẽ phải gϊếŧ hắn”, nhưng bây giờ chúng ta nhìn thấy hắn mà không ai có xúc động muốn gϊếŧ hắn, cho nên chỉ cần không vạch trần tội lỗi của hắn, không xét xử và định tội thì sẽ không đánh thức lời nguyền. Tóm lại, trước khi lời nguyền của hắn thức tỉnh thì phải gϊếŧ hắn trước.”

Mọi người được nhắc nhở, hoàn toàn xem Tống Bắc Lưu cùng đội với nhóm Cao Yến. Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, vẻ mặt mê man: “Tôi thật sự chỉ đứng ngoài hóng chuyện thôi mà.”

Cao Yến: “Câu này ý là hợp tác vui vẻ.”

Tống Bắc Lưu bày vẻ mặt đau khổ, bảy người chơi còn lại căn bản không phải đối thủ của nhóm Cao Yến, họ có một tiểu A Tu La Vương không nói, mà Chử Toái Bích cũng là đại hung khí.

Nếu nhóm Cao Yến đã có trang bị cao cấp như vậy, hà tất phải kéo người qua đường hóng chuyện là hắn vào cùng?

Không đợi Tống Bắc Lưu tiếp thu hiện thực, hắn chợt phát hiện bản thân đang bị vây công. Vì hắn có lời nguyền của thần linh nên gã tóc vàng quyết định gϊếŧ hắn trước khi quả bom phát nổ.

Tống Bắc Lưu né phải né trái: “Mẹ nó! Điên rồi hả? Gϊếŧ hai người kia mới có thể qua cửa… Má!”

Tống Bắc Lưu thoát khỏi vòng vây, chạy về phía nhóm Cao Yến lẩn trốn, nhưng bốn người đồng loạt lùi ra sau, đồng thời dùng hành động biểu thị từ chối làm chỗ dựa cho hắn.

Bốn người chơi bao vây Tống Bắc Lưu, quyết chí phải gϊếŧ được hắn. Ba người chơi khác thì bao vây Cao Yến, Chử Toái Bích và hai đứa nhỏ. Gã tóc vàng cầm đầu đánh nhau với Chử Toái Bích, một thanh niên tóc đen nhỏ gầy thì đối phó với Cao Yến, một cô gái da trắng phụ trách hai đứa bé. Đương nhiên mục tiêu chính của cô ta là Asuro.

Hai bên đồng loạt ra tay, nhưng không ai dùng hết toàn lực mà chỉ đang thăm dò lẫn nhau.

Cao Yến không sử dụng vũ khí, mà thanh niên tóc đen thì dùng một thanh kiếm song thủ của Đức. Đó là một thanh kiếm phải cầm bằng hai tay dài chừng 1m9, phần chuôi kiếm có ngạnh bảo vệ tay trên lưỡi kiếm, thân kiếm chừng 1m3, mũi kiếm chừng nửa thước, trên mũi kiếm có răng cưa, lực sát thương cực cao.

Thanh niên nắm chặt thanh kiếm bằng hai tay, đầu tiên dùng quả tạ gắn trên chuôi kiếm đập Cao Yến, đợi cậu dùng tay chân chống đỡ lại dùng mũi kiếm có răng cưa tấn công. Dưới tình huống bình thường, người bị tấn công sẽ bị cắt nhiều vết thương.

Trung điện trong giáo đường khá rộng lớn, bên trong đầy chỗ ngồi và thi hài, đánh nhau ở đây không tiện lắm nhưng lại có thể tránh né dễ dàng.

Cao Yến chạy xuyên qua chỗ ngồi và thi hài, đầu ngón chân đạp lên *ghế lưng 3cm nhanh chóng chạy trốn, thanh niên tóc đen sau lưng nắm chặt thanh kiếm đuổi theo không bỏ. Khóe mắt cậu thoáng thấy mũi kiếm sắc bén đâm đến sau lưng bèn nhanh chóng lấy cành dương liễu ra, quấn lấy một thi hài ném đến trước mặt thanh niên, ngăn cản mũi kiếm bén nhọn.

*Ghế kiểu này

Thanh kiếm xuyên thủng ngực thi hài, thanh niên hất cái xác ra xa, thi hài đập vào một thây khô treo trên vách tường rồi rơi xuống đất, vải trắng quấn cái xác bị rớt ra, để lộ tứ chi bị gãy bên trong.

Thanh niên không thèm nhìn mà tiếp tục đuổi gϊếŧ Cao Yến.

Cậu nhảy xuống đất khỏi ghế dựa, không hề bị cản trở chạy thẳng một mạch rồi đột nhiên xoay người, đế giày ma sát với sàn nhà, vì dùng lực quá sức mà sàn nhà nứt ra. Cành liễu trong tay cậu cuốn lấy mũi kiếm, cậu nghiêng người hất ra, sau đó bước lên dồn ép thanh niên tóc đen.

Không ngờ thanh niên tóc đen dùng một tay rút hai lưỡi dao sắc bén nhô ra ở gần chuôi kiếm, có một sợi xích sắt gắn chúng lại với nhau, lưỡi dao sắc bén như rắn độc phóng tới cần cổ Cao Yến.

Cậu cả kinh vội lùi ra sau, nhưng cần cổ vẫn bị thương. Cậu buông tay lùi ra, giơ tay lau cổ một cái, lòng bàn tay dính một chút máu.

Thanh niên tóc đen dùng tiếng Trung bập bõm cười nhạo cậu: “Thứ mày dùng mà được gọi là vũ khí sao?”

Ánh mắt Cao Yến trầm xuống, bình tĩnh phủ nhận: “Không, đó không hoàn toàn là vũ khí.”

Đối phương nghe không hiểu: “Cái gì?”

Cao Yến lấy viên cầu kim loại ra cầm trong tay thảy thảy, đồng thời nói với thanh niên tóc đen: “Dù không biết có giống trong tưởng tượng của tôi hay không, nhưng cứ thử một lần xem sao.”

“???”

Khóe miệng Cao Yến cong lên, cậu ném viên cầu lên không trung, lúc nó rơi xuống thì bung ra thành thứ gì đó có vảy, kéo dài như da rắn, trùng hợp rơi vào cành liễu, sau đó dán chặt vào rồi bao lấy cành liễu, biến thành một cái roi kim loại màu đỏ như lửa.

Tay phải cậu vung lên vài cái, tiếng xé gió lập tức vang lên, roi dài nháy mắt biến thành hai trạng thái, một mềm một cứng.

“Quả nhiên phải dung hợp để thăng cấp.”

Cao Yến rất hài lòng, cậu đã biết cành liễu có thể thăng cấp thành vũ khí từ lâu nhưng vẫn không biết phải dùng cách gì. Sau khi có được Thánh Thương, biết nó có thể tùy ý thay đổi hình thái, còn là vũ khí mà Tống Bắc Lưu đưa. Cậu nghĩ hắn sẽ không đưa thứ vô dụng cho cậu, nếu hắn nói đây là thành ý hợp tác thì phải có nhiều tác dụng mới đúng.

Cành liễu thuộc về Quan Âm, năm đó Tống Bắc Lưu có được dấu ấn Quan Âm, hẳn là cũng nhận được cành liễu. Lúc dấu ấn thần linh bị gỡ ra, có khả năng cành liễu ghép đôi đã bị thất lạc. Tống Bắc Lưu hiểu rõ cành liễu.

Vậy thì cậu có thể biến Thánh Thương thành nhiều hình thái thú vị.

Thanh niên tóc đen giật mình: “Thứ gì đây?”

“Thứ tốt.” Cao Yến cong môi, hai loại thần khí đã dung hợp thành roi dài, cậu nắm chặt chạy về phía trước, tốc độ cực nhanh chỉ thấy được hư ảnh, trong chớp mắt đã đến trước mặt đối phương.

Thanh niên tóc đen khϊếp sợ trong lòng, hắn không ngờ Cao Yến có tốc độ nhanh như vậy, như không có quá trình di chuyển mà đối phương dùng dịch chuyển không gian vậy.

Thực tế đúng là Cao Yến đã dùng kỹ năng “không gian trọng tổ”, lùi thời gian về 3 giây trước, thế nên có chênh lệch 3 giây. Cậu dựa vào 3 giây này chạy đến trước mặt thanh niên tóc đen khi hắn còn chưa kịp phản ứng, roi mềm quấn lấy chuôi kiếm, đồng thời trói chặt tay phải của đối phương.

Thanh niên muốn giở lại chiêu cũ, dùng dao nhỏ tấn công Cao Yến, nhưng hắn vừa hành động thì roi dài đang quấn tay phải hắn và thanh kiếm bỗng bung ra hơn trăm cái vảy nhỏ.

Mấy cái vảy đỏ rực vô cùng sắc bén, chúng bung ra thật mạnh lập tức cắt thanh kiếm ra mấy cái khe nhỏ. Thanh kiếm cứng rắn còn vậy, tay phải của thanh niên còn thảm hơn, trực tiếp bị cắt mấy miếng thịt, nhìn qua máu me be bét.

Ánh mắt hắn trở nên độc ác, hắn dùng tay trái bung con dao ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia sáng lạnh màu xanh, bay thẳng đến trước mặt Cao Yến.

Cậu vội lùi ra sau, dường như thanh niên bị chọc giận, từng bước ép sát Cao Yến, không thèm quan tâm roi dài biến hóa hình dạng khác thường.

Ở bên kia, người đàn ông to con tóc vàng đang từng bước lộ bài tẩy, nhưng Chử Toái Bích vẫn thành thạo ứng phó như cũ, thậm chí không lộ bài tẩy gì, khiến đối phương cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ hãi như đối mặt với biển rộng khiến hắn sinh ra tâm lý lùi bước, nhưng hắn vừa lui thì Chử Toái Bích lại không cho hắn lui.

Sợ hãi như ung nhọt tận xương, lại như ác hồn, dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, sinh mạng có thể bị tước đoạt bất cứ lúc nào. Người tóc vàng nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ, sau đó hắn phát hiện Chử Toái Bích không dứt khoát gϊếŧ hắn mà chỉ khiến hắn bị thương không chết, những vết thương này lại không trí mạng.

Nhưng không phải vì Chử Toái Bích không gϊếŧ được hắn.

Ý thức được điểm này, người tóc vàng hoàn toàn suy sụp, nỗi sợ hãi thanh gươm của Damocles treo trên đầu khiến người ta như phát điên.

Bức “Lepee de Damocles”, mô tả sự sợ hãi của Damocles khi phát hiện ra thanh gươm treo trên đầu mình mà vua Dionysius đang chỉ, 1800-1833, họa sĩ Félix Auvray. (Ảnh qua hadrian6.tumblr.com

*“Thanh gươm của Damocles” là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề. Tuy nhiên, câu chuyện về thanh gươm của Damocles còn mang nhiều ý nghĩa hơn thế. Đọc thêm tại đây https://trithucvn.net/van-hoa/tim-hieu-nghe-thuat-phuc-hung-thanh-guom-cua-damocles.html

Cô gái da trắng tấn công Asuro cũng đang cực kỳ sợ hãi, cô ta có cảm giác như đang đối mặt với một ác linh khủng bố. Giống như ác linh cô từng gặp trong khách sạn ở một màn chơi, đó là một bé gái vừa tàn nhẫn vừa kinh khủng.

Ba người chơi nhanh chóng nhận ra họ gặp phải đối thủ mạnh, nhưng chính vì như thế mà họ càng sợ hãi và thôi thúc họ phải gϊếŧ chết nhóm Cao Yến cho bằng được.

Bằng không, người chiến thắng trong màn chơi này sẽ không đến lượt bọn họ.

Cao Yến lướt qua thanh niên tóc đen, chạy đến dưới thập tự giá, lạnh lùng nhìn chiến trường rồi nói: “Anh Chử, kéo dài thời gian cho em một chút.”

Chử Toái Bích dời bước qua ngăn cản thanh niên tóc đen, hắn nở nụ cười lạnh như băng: “Bước qua tao trước đã.”

Thanh niên tóc đen và người tóc vàng cùng hợp sức đối phó Chử Toái Bích, Cao Yến thì kéo thây khô trên vách tường xuống, móc ra một cuộn da dê từ cái bụng trống rỗng của nó, sau đó cậu biến quả cầu kim loại thành một cây châm, bắt đầu khắc chữ lên cuộn da.

Sau khi hoàn thành, Cao Yến nhét cuộn da vào bụng thây khô rồivỗ vai nó: “Đứng lên làm việc đi.”

Có người chơi chú ý thấy một màn này, trong lòng hoảng sợ không thôi, vô cùng lo lắng không biết Cao Yến có tìm được tội của họ hay không.

Thây khô đứng lên, nó tự móc cuộn da dê trong bụng ra rồi cứng ngắc đọc: “Mưu… sát… người… thân…”

Mưu sát người thân?!

Mọi người sửng sốt hai giây, sau đó tất cả phản ứng cực nhanh, vội xoay người chạy trốn. Cùng lúc đó, Cao Yến bế tiểu Quan Âm , Chử Toái Bích thì vác Asuro đang phấn khởi chạy đi.

Thây khô tiếp tục đọc: “Hễ ai gặp người mưu sát người thân đều muốn gϊếŧ hắn.”

Tống Bắc Lưu đang chật vật né tránh bốn người tấn công hắn, hắn nghe bản tuyên án: “?”

Thời gian như dừng lại, toàn bộ giáo đường không còn một bóng người, ngoài trừ Tống Bắc Lưu và một đống thây khô. Yên tĩnh đến tịch mịch bao trùm toàn bộ giáo đường, bầu không khí kinh khủng đáng sợ bỗng ập đến, hướng về phía Tống Bắc Lưu.

Bộp – Một thây khô ngồi không vững té xuống đất.

Tống Bắc Lưu nhìn sang, ánh mắt hắn từ từ dời lên trên, mấy thây khô quần áo chỉnh tề bị treo trong mấy hốc tường đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

Tống Bắc Lưu tê cả da đầu: “Đậu má!”

Đám thây khô: “Gϊếŧ… chết… hắn!”

Hắn hít sâu một hơi, sau đó gào lên: “Cao Yến, ȶᏂασ tụi bây a a a a…”

Đang trên đường chạy trốn, Cao Yến cảm khái nói với Chử Toái Bích: “Anh nghe thấy không, Tống Bắc Lưu nói muốn ȶᏂασ anh.”

Mắt nhìn thế giới của Tống Bắc Lưu khá kỳ lạ, biết rõ không thể làm nhưng lúc nào cũng đầy dũng khí.

Chử Toái Bích mỉm cười nói: “Anh sẽ cho hắn biết cái gì gọi là tình yêu của người cha nghiêm khắc.”

Asuro cười âm hiểm: “Chúng ta nhân cơ hội chém chết hết người chơi khác đi, họ không đánh lại chúng ta. Asuro muốn gϊếŧ chết bọn họ.”

Chử Toái Bích: “Vậy con tự đi đi, bị đánh đừng có về khóc nhè.”

“Hả? Hai ba không đi?” Asuro không hiểu.

Cao Yến đáp: “Chúng ta đến tòa tháp ở phía đông tìm Hộp Thánh Vật.”

Tiểu Quan Âm lên tiếng hỏi: “Không đi tìm tội lỗi của những người khác sao?”

“Không cần đâu. Trực tiếp gϊếŧ Ursula là được.”

Từ trước đến giờ, kẻ địch của Cao Yến luôn luôn không phải là người chơi, cậu cũng không muốn đối địch với người chơi, đánh nhau lưỡng bại câu thương theo ý BOSS, còn làm Ursula ngư ông đắc lợi, cách này quá ngu xuẩn. Thế nên dưới tình huống có thể lựa chọn, cậu càng thích chính diện đấu với BOSS.

Nhóm Cao Yến không hề hổ thẹn mà bỏ rơi Tống Bắc Lưu đang bị bao vây tấn công, tất cả đi đến tòa tháp ở phía đông. Tiểu Quan Âm có nhắc đến một cái hộp ở tầng hầm, Chử Toái Bích và Cao Yến nhất trí đi lên trên lầu tòa tháp trước.

Cậu biến quả cầu kim loại thành một con dao găm cắt cửa sắt, mất một thời gian, cuối cùng cũng cắt được cánh cửa.

“Có tác dụng.”

Cửa sắt có lời nói của thần linh, không có chìa khóa thì không thể mở ra, nhưng không nói rõ chìa khóa có hình dạng gì. Họ từng đoán chìa khóa nằm trong tay Ursula, nhưng nếu cô ta có chìa khóa thì đã đích thân mở cánh cửa đi lên rồi.

“Hộp Thánh Vật đựng thứ quan trọng mà Ursula mong muốn, đương nhiên sẽ giấu ở nơi mà cô ta không thể tiếp xúc. Nơi đặc thù duy nhất trong tòa tháp chính là cánh cửa sắt này, Ursula không thể đi lên, người chơi cũng không thể.”

Chứng tỏ Ursula không có chìa khóa, vậy vật gì có thể khiến lời nói của thần linh phải nhượng bộ? Đương nhiên chính là Thánh Thương đã gϊếŧ chết Thánh Tử.

Cao Yến cắt xong cánh cửa, nó ngã cái rầm xuống sàn nhà khiến bụi bay mù mịt.

Asuro và tiểu Quan Âm nghĩ rằng họ sẽ đi lên tiếp, nhưng không ngờ Cao Yến và Chử Toái Bích lại không nhúc nhích, hai người đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cánh cửa sắt dưới sàn nhà như có điều suy nghĩ.

Cao Yến lên tiếng: ” Ursula có nhắc đến Bảo Kiếm Thánh Linh.”

Chử Toái Bích: “Bảo Kiếm Thánh Linh chính là lời nói của thần linh.”

Cậu nói tiếp: “Cánh cửa này có lời nói của thần linh, vậy nó cũng chính là Bảo Kiếm Thánh Linh.”

Chử Toái Bích: “Có lý.”

“Dùng dương hỏa tinh khiết không pha loãng có thể hòa tan nó được không?”

“Anh nghĩ có thể thử một lần xem sao.”

Thế là hai người vác cánh cửa sắt đi.

Có thể nói là *nhạn quá bạt mao, trăm họ lầm than.

*Chỉ những người thích chiếm lợi, gặp việc gì cũng nhân cơ hội kiếm lời.