Chương 61

Cao Yến xua tay: “Đến lúc đó nói tiếp.”

Vương Hành: “Bây giờ nói cũng được mà, trước hay sau một ngày thì có gì khác?”

Cao Yến trịnh trọng gật đầu: “Có.”

Vương Hành sửng sốt: “Khác chỗ nào?” Chẳng lẽ chưa thể tiết lộ được?

Cậu tươi cười đáp: “Đùa mọi người chơi.”

Vương Hành: “…” Anh bất đắc dĩ lau mặt nói: “Được rồi, mai gặp lại.”

“Tạm biệt, mà anh Vương đừng nói chuyện này với người khác, tôi còn phải nghiên cứu thêm một chút.”

Vương Hành: “OK.”

Cao Yến nhìn theo bóng dáng Vương Hành và Triệu Hồi Âm đi ra khỏi dinh Trần Thanh Sơn, cuối cùng vẫn không nói ra hai điểm máu chốt là chấp niệm của dân trấn và làm cách nào giải quyết khốn cảnh của người chơi.

Thật ra không phải cậu thích trêu đùa nhóm Vương Hành nên không nói ra mà thật sự là cậu không chắc đạo cụ kia có thể giải quyết tình huống của họ hay không, chẳng qua muốn thử một lần mà thôi. Nếu hiệu quả của đạo cụ không như cậu suy đoán, không thể phá giải đạo cụ gã Địa Tạng để lại thì phải nghĩ cách khác.

Tiễn Vương Hành và Triệu Hồi Âm ra về, ba người Cao Yến quay vào nhà, Kikuno Karin bỗng nói: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần có thể giải quyết tình cảnh gay go hiện tại của tất cả người chơi?”

“Không nắm chắc.”

Kikuno Karin kinh ngạc: “Câu này không giống anh thường nói.”

Cậu nhún vai: “Tôi đúng là không nắm chắc, bởi vì từ trước đến giờ đạo cụ kia không có ích gì với tôi, hiệu quả chân chính… Không xác định.”

Kikuno Karin nheo mắt: “Tôi cảm thấy nếu đạo cụ đó không hiệu quả thì anh vẫn còn chiêu sau.”

Cậu nở nụ cười: “Cô nói không sai, tôi còn có anh Chử!”

Chử Toái Bích vẫn đang chờ cậu ở bên ngoài, nếu sáu ngày trôi qua, thời gian ngoài hiện thực cũng sẽ trôi qua, Chử Toái Bích sẽ phát hiện không thích hợp. Hắn sẽ tiến vào, màn trung cấp không vây được người chơi.

Kikuno Karin: “…” Đúng là đùi vàng kim chủ khiến người ta không chê vào đâu được.

Cao Yến lại bổ sung một câu: “Dù tôi không có ảnh thì cô cũng có cách rời đi đúng không?”

Cậu nhìn về phía Kikuno Karin, ánh mắt hiểu rõ: “Những gì tôi có thể đoán được thì cô cũng đoán được. Mà đạo cụ của cô nhiều hơn tôi, con đường thu hoạch tin tức cũng nhiều hơn tôi.”

Du Tiểu Kiệt nghe vậy giật mình, ngẩng đầu khϊếp sợ nói: “Cái gì? Karin cũng biết? Lẽ nào chỉ có mình tôi là gà ốm sao?” Hắn còn cho rằng Kikuno Karin và hắn đều là gà ốm.

Cô khiêm tốn nói với hắn: “Anh một mình là được rồi.” Đừng kéo cô theo.

Ánh mắt Cao Yến vô cùng ngạc nhiên nhìn Du Tiểu Kiệt: “Đến giờ cậu mới phát hiện cậu luôn một mình sao?”

Dù thế nào đi nữa thì tự tin của Du Tiểu Kiệt vẫn khó ai sánh bằng.

Hắn suy sụp lên án: “Làm sao em biết được?! Karin không nói tiếng nào, hơn nữa còn luôn đi theo hỏi riêng em, rõ ràng biểu hiện không hiểu tình huống lắm!”

Cao Yến đáp: “Đó là vì người ta không hiểu rõ truyền thuyết dân gian Phúc Kiến, nhưng dù thế vẫn tra được nhiều tin tức hơn cậu.”

Kikuno Karin cân nhắc một chút rồi an ủi hắn: “Thật ra tôi kém hơn chị cả, Cao Yến, Chử lão.. lão… Chử Toái Bích và nhiều người chơi khác nữa, gồm cả Tạ Tam Thu, nên tính ra tôi cũng không lợi hại lắm đâu.”

Du Tiểu Kiệt ai oán nhìn cô một cái, cô vốn không biết những người mà cô lấy làm ví dụ đều là cao thủ.

Cao Yến khẽ nói: “Tuy cậu yếu các phương diện khác nhưng hình như vận may luôn rất tốt.”

Kikuno Karin nghe vậy rất ngạc nhiên, cô không thân thiết với Du Tiểu Kiệt bằng cậu nên không biết vận may của hắn tốt cỡ nào.

Hắn nghi ngờ hỏi lại: “Em nào có vận may tốt?”

Cao Yến liếc nhìn hắn nói: “Cậu không phát hiện ra mà thôi.”

Kỳ thật với thực lực của Du Tiểu Kiệt, hắn thật sự không có khả năng bình yên vô sự trải qua màn sơ cấp, hầu như màn nào cũng đều dựa vào người khác dẫn hắn qua cửa. Cao Yến đã cùng qua ba màn với hắn, sau đó lại quen thân ngoài hiện thực, nghe Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt kể lại những gì đã trải qua trong sân chơi.

Cậu bất ngờ phát hiện Du Tiểu Kiệt chưa từng gặp nguy hiểm, hoặc là gặp phải quỷ quái từ xa nhưng không bị phát hiện. Thỉnh thoảng trong màn nào đó, hắn còn chưa từng gặp BOSS lần nào.

Ví dụ như màn Du Bồ Tát này, ngày đầu tiên Du Tiểu Kiệt đã xuất hiện ở Thanh Sơn Cung, thế nhưng vừa khéo có sự chỉ dẫn của ông từ mà trốn vào trong. Buổi tối hắn trông thấy bầy quỷ cuồng loạn nhảy múa bên ngoài nhưng hắn trốn trong Thanh Sơn Cung, được thần linh phù hộ bình yên vô sự.

Màn trung cấp thứ nhất, Du Tiểu Kiệt và Đường Tắc bị tách ra hai sân chơi khác quả, kết quả ngay hôm sau, Du Tiểu Kiệt trùng hợp gặp được Cao Yến.

Thế nên mới nói vận may của Du Tiểu Kiệt khá tốt, nhưng không phải là kiểu nghịch thiên khiến người người chú ý mà vừa vặn có thể bảo vệ hắn an toàn.

Cao Yến không nghĩ đề tài này nữa, mà Du Tiểu Kiệt suy nghĩ một lát cũng không ra, hắn bèn ném ra khỏi đầu không thèm nghĩ nữa, trái lại chính hắn không có cảm giác bản thân may mắn, bởi vì từ nhỏ đến lớn mua vé số có trúng lần nào đâu!

Du Tiểu Kiệt quay lại vấn đề chính: “Kikuno Karin cũng có cách qua cửa sao?”

Cô im lặng một lúc lâu, sau đó nói như đinh đóng cột: “Có.”

Cô có cách.

Thân làm Miko gia tộc truyền thừa, cô có rất nhiều đạo cụ giữ mạng, mấy đạo cụ này là của những Miko trong gia tộc không thể ra khỏi trò chơi để lại cho cô, nhưng đa số đạo cụ là của chị cả.

Chị cả của Kikuno Karin – Miko xuất sắc nhất trăm năm qua – đã cướp đoạt rất nhiều đạo cụ tặng lại cho những người vai dưới trong gia tộc, nhưng tuổi tác những người kia còn lớn hơn cô mười mấy tuổi.

Những đạo cụ này đã cứu mạng rất nhiều người, cũng nhiều lần cứu Kikuno Karin.

Cô nhìn thẳng Cao Yến nói: “Nếu anh không có cách qua cửa thì tôi sẽ lấy đạo cụ cứu… mọi người.”

Du Tiểu Kiệt: “…” Đừng tưởng hắn không nhận ra, lúc nói hai chữ “mọi người”, Kikuno Karin đã do dự.

Cao Yến bật cười: “Cám ơn.”

Kikuno Karin lắc đầu: “Cao Yến, bản thân tôi không có ý hại anh. Tất cả trù tính và lừa dối chỉ có một mục đích, kéo anh vào sân chơi cũng xuất phát từ tư tâm của tôi. Chị cả của tôi đoán được chị và anh có nhân quả, nhưng chị chưa từng nghĩ sẽ hại anh. Bức tượng Quan Âm kia là do tôi tự ý chủ trương đưa đến trước mặt anh.”

Cô dừng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Nhưng nếu như tượng Quan Âm không chọn anh thì cách làm của tôi cũng vô ích mà thôi. Cao Yến, anh là người được chọn.”

Cao Yến đáp: “Không có tượng Quan Âm của cô thì ít ra tôi không có xác suất bị kéo vào trò chơi rác rưởi. Đúng là không có cô cũng sẽ có người khác, nên dù không phải cô, tôi vẫn sẽ tính toán chi li đối với những người hại tôi.”

Thế nên cậu sẽ không đồng ý thỉnh cầu của Kikuno Karin, nếu không thì thật có lỗi với bản thân khi mơ hồ bị kéo vào trò chơi.

“Xin lỗi.” Kikuno Karin chân thành nói.

Cao Yến: “Tôi nhận lời xin lỗi của cô, nhưng vẫn giữ nguyên cách làm của tôi.”

Kikuno Karin im lặng, cô có thể hiểu kiên trì của Cao Yến, nếu đổi lại là cô thì không chừng đã sớm nghĩ cách gϊếŧ người kéo cô vào trò chơi rồi.

Du Tiểu Kiệt nhìn hai người, hắn nghĩ trọng tâm câu chuyện trở nên nặng nề bèn vội nói lảng sang chuyện khác: “Lại nói, hai người cũng biết chấp niệm chân chính của dân trấn sao?”

Kikuno Karin cau mày, cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không lên tiếng.

Cao Yến bèn giải đáp nghi ngờ của hắn: “Tha thứ.”

“Hả?”

“Chấp niệm chân chính của dân trấn là cầu xin tha thứ.”

Du Tiểu Kiệt hỏi lại: “Cầu xin thần linh tha thứ? Họ ý thức được sai lầm khi còn sống nên sau khi chết muốn được thần linh tha thứ?”

Cao Yến xác nhận: “Đúng vậy.”

Du Tiểu Kiệt gãi đầu gãi tai, một lúc sau mới nói một câu: “Nhìn không ra. Rất không tự nhiên.”

Ba người tiến lên, Cao Yến và Kikuno Karin không nói gì nữa, Du Tiểu Kiệt thì đang chờ hai người giải thích nhưng thấy họ không nói gì, hắn hậm hực than thở: “Nếu nhận ra sai lầm khi còn sống, vậy tại sao chết rồi vẫn phạm sai lầm tương tự?”

Hắn nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu: “Chuyện này thật kỳ quái! Lúc còn sống thì tham lam, thấy chết không cứu vì muốn năng lực của miếu âm công mạnh hơn. Rốt cuộc sau khi chết nhận ra sai lầm, được rồi, một chuyện tốt. Nhưng bọn họ tin lời gã Mật Tông, đổi thành tín ngưỡng Bồ Tát thì thôi đi, thế mà khi biết da người chơi có thể thay thế “giấy” bèn lừa dối người chơi, hướng dẫn người chơi đi miếu âm công và nghĩa trang, để người chơi bị hại chết.”

“Hành động này không giống họ đã nhận ra sai lầm, còn có thần linh… Thanh Sơn Vương và bảy tháp cốt công chính không nhúng tay vào nhân quả, xác thật làm rất đúng. Sau đó vì để giúp dân trấn hóa giải chấp niệm và vào luân hồi mà cam tâm tình nguyện ngã xuống, thật khiến người ta cảm động, nhưng thần linh cũng coi thường sinh mạng người chơi. Nếu đã ở trong trấn nhiều năm như vậy, tại sao không nói trắng ra, mặt đối mặt nói chuyện thẳng thắn?”

“Dân trấn cũng thật là, không thể gõ cửa vào uống tách trà nói chuyện một chút sao? Cách có một con phố mà tưởng họ là Ngưu Lang Chức Nữ sao? Thật kỳ cục!”

Du Tiểu Kiệt than thở liên hồi, cũng cảm thấy không giải thích được.

Cao Yến lên tiếng: “Không phải ngay từ đầu không có người chơi tử vong sao?”

Du Tiểu Kiệt hiểu ra Cao Yến ám chỉ nhóm người chơi đầu tiên, Vương Hành từng nói nếu không phải Địa Tạng âm thầm phá rối, kỳ thật không có người chơi tử vong.

Cao Yến nói tiếp: “Quỷ hồn cấp thấp, nhất là quỷ hồn chấp niệm quá nặng càng không phân thiện ác, chúng rất dễ bị dẫn dắt, vì chúng cố chấp. Người cố chấp không thể suy đoán theo lẽ thường, càng không thể phân thiện ác như người thường, không cần dùng IQ bình thường suy nghĩ về lời nói và hành động của chúng.”

“Chúng ta cũng không thể phán xét ưu khuyết điểm của chúng và nhân quả của thần linh, chúng ta chỉ là người chơi.”

“Thần linh, quỷ quái và người chơi bị đặt vào vị trí đối lập nhau, Thanh Sơn Vương là BOSS, ông ta chỉ coi thường mà không gϊếŧ người chơi đã là rất tốt rồi. Một thần linh trung cấp và bảy thần linh cấp thấp ngã xuống, thật sự muốn gϊếŧ người chơi ngay từ đầu thì 85 người còn sống đến giờ này sao? Mấy câu nói của Trần Thanh Sơn rất lạnh lùng nhưng không phải không có lý, người chơi phải lấy được vị trí thần linh, muốn thủ tiêu thần linh năm xưa thì phải trả giá cực lớn, mà sinh mệnh là thứ dễ bị lấy nhất.”

Cao Yến rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo nói: “Trước đây Địa Tạng cố ý để lại một lời nói dối hại người chơi, cậu đoán xem trong đó có thủ đoạn của trò chơi chó má không?”

Du Tiểu Kiệt mặt mày căng thẳng: “Dù trò chơi chó má không nhúng tay vào thì cũng trợ giúp.”

Cậu nhìn hắn tán thưởng: “Cuối cùng cậu cũng nhìn thấu bản chất của trò chơi chó má rồi.”

Du Tiểu Kiệt rất vui sướиɠ khi được khen.

Dân trấn hối hận trước đây đã thấy chết mà không cứu người xứ khác, thần linh cũng có hối hận, bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nhưng họ tỉnh ngộ cũng không liên quan gì đến người chơi, vì lập trường hai bên đối địch nhau, quỷ quái và thần linh sẽ vô cớ sinh lòng thù địch với người chơi.

Sân chơi có đẳng cấp càng cao thì lòng thù địch càng rõ ràng.

Ví dụ như màn sơ cấp “Hố xương vạn đứa trẻ”, đẳng cấp không cao, hơn nữa bị Asuro ảnh hưởng nên các anh linh mới biểu hiện thân thiết với Cao Yến, cũng không cố ý làm hại người chơi.

Lại ví dụ như màn sơ cấp “Quan Lạc Âm”, vì chủ nhà là BOSS màn có đẳng cấp cao nên khi vừa thấy mặt người chơi đã đầy thù hận, thậm chí ăn thịt người chơi. Có điều vì màn sơ cấp có hạn chế nên thù địch của chủ nhà còn chưa đạt đến 60. Nếu đến màn cao cấp mà bất hạnh gặp lại thì ác ý ít nhất cũng là cấp 60.

Du Tiểu Kiệt cái hiểu cái không, xem dáng vẻ này của hắn là định sau khi trở về sẽ cẩn thận hỏi lại chứ không phải bây giờ.

Sau khi tiễn Kikuno Karin về viện, Du Tiểu Kiệt mới quay lại vấn đề vừa rồi: “Trước đây em nghĩ cô ấy cố chấp, cứ muốn hồi sinh một người đã chết mười năm. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu Đường Tắc gặp chuyện không may mà lại có cách giúp hắn sống lại, có lẽ em… Không, em nhất định dùng hết thủ đoạn khiến hắn sống lại.”

“Tôi hiểu.”

Không phải Cao Yến không hiểu, nếu một người quan trọng hơn cả sinh mệnh của cậu ngoài ý muốn tử vong thì chắc chắn cậu sẽ liều lĩnh nghĩ hết mọi biện pháp và thủ đoạn hồi sinh người đó.

Nhưng cậu không phải là Kikuno Karin, mà vừa khéo người mà Kikuno Karin tính toán lại chính là cậu.

Du Tiểu Kiệt nói tiếp: “Hiểu thì hiểu được, nhưng người mà Kikuno Karin mưu tính lại là bạn của em. Em nghĩ một chút, em thân với anh hơn nên vẫn đứng về phía anh. Có điều, cô ấy rất coi trọng mạng sống của anh, có cảm giác thái độ của cô ấy từ màn thăng cấp đến giờ cũng khác nhau. Trong màn này, cô ấy luôn bảo vệ anh, hoàn cảnh tương đối nguy hiểm còn bớt thời gian để ý đến an nguy của anh, có mấy lần dường như cô ấy không kiềm chế được mà ra tay giúp anh… Kikuno Karin rất để ý đến anh.”

Câu cuối của Du Tiểu Kiệt khá mập mờ, nhưng hai người đều biết câu này không liên quan gì đến tình cảm.

Du Tiểu Kiệt cau mày suy nghĩ một lát, sau đó khép tay nói: “Dù sao cô ấy cố chấp như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu không có chuyện này, em còn nghĩ Kikuno Karin là một cô gái rất lợi hại, chỉ là tính cách hơi kỳ quái. Ở màn thăng cấp khá kiêu căng tự phụ, còn có chút tinh thần không bình thường. Màn trung cấp này lại cảm thấy Kikuno Karin rất an tĩnh, trầm ổn, thông minh, tính tình cũng tốt, thỉnh thoảng đột nhiên xấu hổ, rất đáng yêu trái ngược với cao lãnh. Cô ta yên lặng đi theo bên cạnh chúng ta, không nói câu nào còn tốt, vừa mở miệng là gãi đúng chỗ ngứa.”

“Vừa bắt đầu tiếp xúc em nghĩ Kikuno Karin là một cô gái dịu dàng ít nói, còn ấn tượng ở màn thăng cấp là vì không hiểu ra cô ấy. Nhưng em vẫn âm thầm chú ý đến Kikuno Karin, phát hiện an tĩnh của cô ấy thật ra càng nghiêng về lạnh nhạt hờ hững. Lúc ở miếu âm công, em đã để ý thấy mèo mun trong tay áo cô ấy đã cắn nuốt đầu của ác hồn ở nghĩa trang. Khi đó vẻ mặt của Kikuno Karin rất lạnh lùng.”

Dường như thức thần cắn nuốt ác hồn là chuyện rất bình thường.

Cao Yến khẽ nói: “Có lẽ cô ta điều tra sở thích của chúng ta, tính cách gì dễ gây thiện cảm, sau đó cô ta bắt chước theo.”

Du Tiểu Kiệt: “Chỉ vì cứu chị gái của cô ấy?”

Cậu lắc đầu nói: “Cũng có thể Kikuno Karin không có tính cách riêng.”

Có vài người không có tính cách riêng, hoặc là gạt bỏ bản tính, sau đó diễn một tích cách mà mọi người yêu thích để thu hoạch thiện cảm.

Biểu hiện của Kikuno Karin… quả thật có chút kỳ quái.

Cao Yến nói tiếp: “Không sao đâu, trước mắt thì cô ấy sẽ không làm tổn thương anh, trái lại còn liều mạng bảo vệ anh.”

Đợi đến khi Kikuno Karin lộ răng nanh, cậu cũng sẽ không bó tay chịu trói. Thế nhưng còn chưa biết có đối lập nhau hay không.

“Ngủ đi.”

Du Tiểu Kiệt không suy nghĩ nhiều nữa mà trở mình trên giường, chưa được một giây đã ngáy vang.

Cao Yến: “…”

Thành thật mà nói, một giây đã chìm vào giấc ngủ đúng là skill mà cậu hâm mộ.

Haiz, cậu thở dài, đêm nay lại là một đêm nhớ đến Chử Toái Bích mà chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau, chính là ngày thứ năm trong sân chơi.

Vương Hành và Triệu Hồi Âm đang bàn bạc với 85 người chơi khác trong viện cũ nát, mà bên này, nhóm Trần Thanh Sơn kéo Cao Yến vào phòng không biết thảo luận cái gì, cuối cùng mặt mày phức tạp đưa cậu đi ra.

Quan trọng là họ đồng ý cho mượn tháp cốt.

Vương Hành biết được sự việc bèn nói: “Nhưng lúc cử hành hội du thần, bảy tháp cốt sẽ lục tục xảy ra chuyện, người chơi sắm vai tháp cốt sẽ chết.”

Dựa theo ký ức của dân trấn khi còn sống, người chơi mặc tháp cốt tham gia hội du thần đúng là sẽ xảy ra các loại tai nạn chết người.

Cao Yến đáp: “À, không có việc gì. Người chơi không cần mặc tháp cốt đi hội du thần.”

Vương Hành ngạc nhiên hỏi lại: “Vậy chẳng lẽ là dân trấn? Rốt cuộc họ thẳng thắn đối mặt nói chuyện rồi sao?”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Cao Yến nói tiếp: “Tháp cốt vốn đại biểu cho thần linh, đã có thần linh nhập vào tháp cốt, vậy để họ tham gia hội du thần thôi.”

Cao Yến chắp tay tản bộ trên đường phố không có lấy một bóng người, khóe mắt liếc nhìn các cửa sổ đóng chặt hai bên đường, cậu nói tiếp: “Chuyện hỏng bét giữa họ liên quan cái quái gì đến người chơi? Gặp mặt có thể nói chuyện rõ ràng nhưng lại nghẹn trong lòng, làm toàn bộ thôn trấn bị chấp niệm bao vây gần trăm năm, cuối cùng còn đi sai đường, chạy đi làm thuộc hạ cho trò chơi chó má ngu xuẩn. Bị gài bẫy thì thôi đi, còn muốn hố người chơi.”

Vương Hành: “… Cậu chửi như vậy không sợ bị thần linh trò chơi ghi hận sao?”

“Nó có ghi hận hay không cũng không liên quan đến việc một ngày nào đó tôi sẽ gϊếŧ nó.”

Hơn nữa cậu đã bị ghi vào danh sách đen của trò chơi, là cái loại in đậm gạch chân.

Vương Hành suy nghĩ một chút, cảm thấy Cao Yến nói rất đúng, vì thế từ đây về sau hễ khi nào nhắc đến trò chơi và thần linh là anh lại thêm một trạng từ mới.

Cao Yến nói tiếp: “Trước kia gã Mật Tông giở trò ở Thanh Sơn Cung à?”

Vương Hành đáp: “Hẳn là vậy. Lúc đó chúng tôi cảm giác sắp rời đi được, nhưng bỗng nhiên bị cắt đứt liên hệ nên chắc chắn gã đã ra tay ở Thanh Sơn Cung.”

Điểm cuối cùng của hội du thần là Thanh Sơn Cung.

Cao Yến “à” một tiếng biểu thị đã biết.

Cậu dạo một vòng các miếu thờ trong trấn Thanh Sơn, nhận thức toàn bộ thần linh lớn nhỏ, tiện đường dùng hết bó hương ông từ ở Thanh Sơn Cung đưa cho cậu lần trước. Bởi vì đến mỗi miếu thờ, thấy mỗi lư hương đều cắm một cây nhang, nói là cung phụng nhưng lại không thấy nhiều thành tâm tín ngưỡng.

Cao Yến bước đi rất nhanh, người thường không thể sánh được thể lực của cậu, thế nhưng đi hết miếu thờ lớn nhỏ khắp trấn Thanh Sơn vẫn khiến bàn chân cậu hơi đau nhức. Vì vậy cậu quay lại dinh Trần Thanh Sơn, vừa ngâm chân nước nóng vừa cắn đậu phộng tám chuyện với người khác, đợi ngày thứ sáu đến.

Màn đêm buông xuống, cả trấn Thanh Sơn tịch mịch như trấn không người, gió lạnh thổi qua, áng mây tản ra, lộ ra mặt trăng ảm đạm. Ánh trăng yếu ớt mà trắng bệch chiếu xuống trấn Thanh Sơn, mèo mun nhảy qua bờ tường rồi đột nhiên cong người kêu lên một tiếng thê lương. Không có tiếng côn trùng kêu, không cả tiếng thì thầm, lúc này toàn bộ trấn Thanh Sơn lộ rõ cảnh tượng chết chóc của nó.

Trong ngõ nhỏ thật dài, đầu đường, trên bờ tường, người chơi yên tĩnh chờ đợi, không nói tiếng nào.

Không lâu sau có tiếng khua chiêng gõ trống từ xa đến gần, tiếng kèn xo-na vang lên, nhưng lại là yên tĩnh mà không phải náo nhiệt đầy sức sống.

Ngay sau đó, bóng dáng hai người đi đầu đập vào mắt người chơi, tiếp theo là một hàng dài, đàn ông, phụ nữ, người lớn, trẻ em, thanh niên, người già, đi phía trước bọn họ chính là tượng thần được nâng cao, có cả bảng hiệu được giơ cao và vàng thỏi bằng giấy quỷ dị.

Rất đông người, tiếng kèn trống rất lớn, thế nhưng lại không kèm theo tiếng cười nói hay tiếng bước chân, một loại náo nhiệt trống rỗng.

Du Tiểu Kiệt ngồi trên bờ tường bình luận: “Có thể nhìn ra bóng dáng của một lễ hội long trọng.”

Đoàn người từ từ đến gần, họ xếp hàng dài đến nỗi không thấy đuôi, khi chú ý thấy bóng dáng người chơi, họ chợt dừng lại, tiếng kèn trống cũng ngưng bặt.

Hai bên lạnh lùng nhìn nhau, không có địch ý nhưng lại có khói thuốc súng tràn ngập bầu không khí.

Quỷ hồn và người chơi như thợ săn và con mồi, có lúc hai bên trao đổi vị trí, duy nhất không đổi chính là thù địch giữa họ.

Vương Hành và Triệu Hồi Âm hơi căng thẳng: “Có khai chiến không đây?”

Đoàn người im lặng tới gần, cho đến lúc người chơi ngồi trên bờ tường chỉ cần cúi đầu là có thể thấy rõ, mà dân trấn chỉ cần vươn tay là có thể nắm lấy mắt cá chân người chơi. Mọi người căn thẳng, họ không thật sự muốn khai chiến với dân trấn Thanh Sơn. Họ chỉ có 90 người nhưng dân trấn khoảng hơn ba vạn.

Cao Yến quay đầu nhìn sân nhà sau lưng, Trần Thanh Sơn và bảy tháp cốt phía sau ông đang yên lặng nhìn thẳng vào cậu. Im lặng hai giây, Cao Yến bỗng nói: “Mở cửa đi.”

Vương Hành sửng sốt, quay đầu trông thấy Trần Thanh Sơn, anh vội ra lệnh cho người chơi khác: “Mở cửa!”

Cánh cửa mở ra, ngoài cửa là dân trấn u mê lú lẫn, trong cửa là thần linh hối hận trong lòng, hai bên im lặng đối diện, không ai nhúc nhích.

Cao Yến bỗng lên tiếng: “Cửa cũng mở giúp các vị rồi, còn không đi ra?”

Trần Thanh Sơn hoàn hồn, trừng mắt nhìn Cao Yến rồi dẫn bảy tháp cốt đi ra cửa. Dân trấn bên ngoài đồng loạt lui ra sau, nhìn thẳng Trần Thanh Sơn và bảy tháp cốt.

Tháp cốt hòa vào đám đông, Trần Thanh Sơn cũng đi vào.

Ngay giây sau, tiếng kèn trống lại vang lên, vẫn quỷ dị rợn người như trước nhưng dường như có thêm một chút vui sướиɠ khi đạt được ước nguyện.

Cao Yến lắc đầu nói: “Cảm giác giống như mình vừa kết hợp một đôi tình nhân lỡ đánh mất nhau nhưng trái tim luôn hướng về nhau, lại còn không được tự nhiên không chịu tiến lên một bước hướng về đối phương.” Sau đó cậu quay qua Du Tiểu Kiệt hỏi: “Cậu có cảm giác như chúng ta vừa gả con gái không?”

Du Tiểu Kiệt rống to: “Giống!”

Con mẹ nó chứ! Trần Thanh Sơn suýt trượt chân ngã sấp mặt, ông quay đầu trợn mắt hung dữ nhìn Cao Yến dám nói xấu ông, còn chưa kịp xả giận đã bị đoàn người đẩy về phía trước.

Đám đông chen chúc đi bộ mấy tiếng đồng hồ, thế mà hàng dài này vẫn chưa đến điểm cuối.

Vương Hành lên tiếng: “Trấn Thanh Sơn phỏng chừng có hơn ba vạn người.”

Hơn ba vạn người là dân số vào năm đó, cũng coi như một thành trấn quy mô lớn, có thể thấy được phát triển kinh tế không tệ, lại có địa lý thiên nhiên bảo vệ. Mặc dù phương tiện đi lại khó khăn nhưng có thể chọn đi đường thủy.

Ai ngờ chính đường thủy mang tới xác chết trôi, nhất thời có lòng tốt mà bắt đầu xây miếu âm công, đến cuối cùng bốn chữ “cầu gì được nấy” đã vây hãm du͙© vọиɠ tham lam của dân trấn.

Ai có thể nghĩ đến, ban đầu vốn là nhân từ thiện tâm, sau này sẽ vặn vẹo thành tham lam độc ác như vậy?

Kikuno Karin nói: “Nhân tâm khó lường.”

“Đúng là nhân tâm khó lường.” Cao Yến tán thành: “Nhưng đáng giá bồi thường hơn ba vạn mạng người sao?”

Du Tiểu Kiệt thẳng thắn đáp: “Không đáng.”

Hắn nhảy xuống tảng đá dưới đường rồi nói tiếp: “Ban đầu là xác chết trôi, sau đó mới là thấy chết không cứu. “Cầu gì được nấy” là nhân quả, thấy chết không cứu cũng là nhân quả, tham lam vô độ có thể tham lam đến cỡ nào? Giống như ác hồn ở nghĩa trang, họ tham lam nhưng cũng chỉ là cầu xin có được phương pháp bí mật chế tạo giấy, sau đó là vật liệu, thủ công, tiêu thụ tất cả, nhưng vẫn trả giá mạng sống của bảy người trong nhà.”

“Hơn ba vạn người, rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự cầu nguyện trong miếu âm công? Lại có bao nhiêu người thấy chết không cứu? Bao nhiêu người vô tội nhưng vì trấn Thanh Sơn đã bị nhân quả quấn lấy mà cuối cùng phải chết vì bệnh dịch.”

Du Tiểu Kiệt vừa đi vừa nói với Cao Yến trên tường: “Lần đầu tiên khi anh Yến nói những điều này, em không hiểu rõ, nợ nhân quả cần phải trả giá đắt như vậy sao? Hơn ba vạn mạng người trả một nhân quả, quy tắc không sai chứ?”

Cao Yến đáp: “Sai rồi.”

Du Tiểu Kiệt: “Không sai… Hả? Cái gì?”

Hắn lập tức dừng bước, bởi vậy suýt nữa bị dân trấn sau lưng đυ.ng ngã, hắn vội né người qua một bên nhường đường, sau đó kinh ngạc nhìn Cao Yến: “Anh Yến, anh cũng thấy quy tắc sai sao?”

“Quy tắc không sai, là nhân quả sai.”