Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kikuno Karin yên lặng nghe cuộc đối thoại giữa Cao Yến và Triệu Hồi Âm, cô giơ tay áo che mũi, rũ mắt suy nghĩ sâu xa.

Cô vốn rất thông minh, những gì Cao Yến nghĩ ra đương nhiên cô cũng có thể nghĩ ra.

Lúc đầu tin tức quá ít, nhưng sau khi được Cao Yến và nhóm Vương Hành bổ sung, những tin tức thiếu sót cùng với phong tục tập quán dân tộc, thần thoại và truyền thuyết thần linh chưa quen đã được bổ sung hoàn chỉnh.

Vì thế Kikuno Karin bắt đầu nghĩ, mục đích ban đầu của hội du thần là gì?

Chấp niệm ban đầu của dân trấn Thanh Sơn và chấp niệm cuối cùng có gì khác nhau?

Kikuno Karin bỗng nghe Cao Yến nói: “Thứ quan trọng vẫn luôn không phải là khung trúc và giấy, không phải tháp cốt và tượng thần, cũng không phải hội du thần.”

Triệu Hồi Âm hỏi: “Vậy thứ quan trọng nhất là?”

Cao Yến đáp: “Điều kiện qua cửa.”

Hai mắt Kikuno Karin lóe lên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, cô chợt hiểu ra.

Trong chớp mắt khi hiểu ra mọi chuyện, nội tâm cô đồng thời cảm thấy phiền muộn, thật đúng là điều kiện qua cửa khiến người ta kinh ngạc nhưng lại cảm thấy hợp lý.

Triệu Hồi Âm hiếu kỳ, còn muốn hỏi tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng nổ mạnh trong miếu âm công truyền ra, giống như xà ngang sập xuống, khiến sàn nhà sụp một hố to.

Tiếp theo là vài giây yên tĩnh, sau đó tiếng la hét và tiếng động mạnh đồng loạt vang lên, ầm ầm không ngừng rung động, đứng gần còn có thể thấy bụi bám trên cửa sổ bị chấn động rơi xuống.

Âm hồn trong miếu âm công và bảy ác hồn ở nghĩa trang đang đánh nhau, thù mới hận cũ, vô cùng quyết liệt.

Triệu Hồi Âm hơi lo lắng: “Du Tiểu Kiệt ở trong đó khá lâu rồi, chúng ta có nên vào xem không?”

Cao Yến cau mày, nhìn chằm chằm cánh cửa miếu đang đóng chặt: “Đợi lát nữa đi.”

Bọn họ chờ ngoài cửa một lúc, nghe tiếng đánh nhau bên trong càng lúc càng kịch liệt, mà Du Tiểu Kiệt vẫn chưa đi ra, một người chơi như hắn ở bên trong khó bảo đảm sẽ không bị liên lụy.

Cao Yến tính toán thời gian, vừa qua khoảng thời gian Du Tiểu Kiệt có thể ứng phó, cậu lập tức nói: “Mở cửa! Đừng để ý đến âm hồn và ác hồn đang đánh nhau, tìm Du Tiểu Kiệt trước.”

Triệu Hồi Âm và Kikuno Karin nghe vậy lập tức bước lên, một tay Cao Yến đã chạm vào cửa miếu, đang định dùng sức đẩy ra thì cánh cửa bỗng hé ra một khe nhỏ, ngay sau đó Du Tiểu Kiệt trườn ra ngoài như cá.

Cao Yến lướt mắt nhìn hắn, động tác thì cực nhanh đóng cửa miếu lại.

“Rầm” một tiếng, tiếng sập cửa đinh tai nhức óc vang lên bên tai người chơi, nhưng so với tiếng động trong miếu thì tiếng sập cửa nhỏ đến nỗi không đáng để chú ý tới.

Cao Yến nhìn Du Tiểu Kiệt, phát hiện hắn không bị thương mới yên lòng.

Bốn người đồng loạt lùi ra sau, ngồi xuống bậc thềm, đưa lưng về phía cửa miếu âm công bắt đầu trò chuyện, đa số là hỏi Du Tiểu Kiệt tình hình bên trong.

Du Tiểu Kiệt lên tiếng: “Lúc tôi đi vào thì cửa sổ đang đóng chặt, chỉ có hai cây nến đang cháy yếu ớt, gió lạnh từng cơn, mùi máu tanh xộc vào mặt. Đừng thấy bây giờ tôi kể lại mạnh miệng như vậy, là do môn văn không đạt tiêu chuẩn nên miêu tả thiếu tính kinh khủng chân thật mà thôi.”

Cao Yến nói: “Đừng dài dòng, nói điểm chính đi.”

Du Tiểu Kiệt bĩu môi: “Được rồi, khi tôi vào, âm hồn bên trong quăng “khung trúc” và “giấy” đến trước ngay dưới chân tôi, ván quan tài đen thui bị ác hồn nằm trên đó hơn trăm năm cùng với “giấy da người” còn máu me dầm dề, nghĩ cũng biết khi tôi nhìn thấy mấy thứ kia thì sắc mặt khó coi đến cỡ nào. Nhưng chưa xong đâu, tôi còn chưa kịp nôn thì đám âm hồn trong miếu bắt đầu trở mặt, hấp tấp muốn tôi tạ lễ thần, chen nhau lên muốn xé xác tôi…”

Triệu Hồi Âm hỏi: “Sau đó thì sao?”

Du Tiểu Kiệt: “Đừng có ngắt lời tôi. Tôi đã đề phòng chúng nó từ trước rồi, vừa cảm nhận được nguy hiểm vội đẩy nắp quan tài ra, thả bảy ác hồn đang chồng bên nhau trong đó ra. Chúng nhìn thấy đám âm hồn, hai bên đầy thù hận nhìn nhau rồi lập tức lao vào cắn xé, tôi vội chui vào quan tài trốn, chỉ dám nhìn lén, thấy chúng nó cắn xé nhau kịch liệt mà tôi kích động không thôi.”

Cao Yến hỏi: “Vậy là cậu ra ngoài muộn là vì lý do này hả?”

Du Tiểu Kiệt khoanh tay, đáp lại cậu: “Lúc đó em kẹt ở giữa chúng nó mà, cử động một cái là sẽ biến thành cái bia sống. Không còn cách nào khác đành trốn vào trong quan tài, tìm cơ hội thích hợp mới chạy ra.”

Cao Yến nói tiếp: “Cậu ở bên trong nhìn khá lâu, có nhìn ra phe nào chiếm thế thượng phong không?”

Du Tiểu Kiệt đáp: “Lúc đầu em nghĩ ác hồn trong nghĩa trang thua chắc, dù sao trong miếu âm công có đến hơn trăm âm hồn mà, hơn nữa trên người còn có vô số mạng người oan nợ nhiều không kể xiết, kết quả sức chiến đấu của ác hồn trong nghĩa trang lại mạnh mẽ đến bất ngờ, đấu với âm hồn mà không yếu thế chút nào.”

Cao Yến như có điều suy nghĩ: “Có nghĩa là chúng ta có thể chờ đợi kết quả lưỡng bại câu thương.”

Du Tiểu Kiệt gật đầu.

Bốn người ngồi trên bậc thềm, đưa lưng về phía cửa, nghe tiếng chém gϊếŧ đinh tai nhức óc trong miếu âm công. Tâm trạng của Cao Yến và Du Tiểu Kiệt khá thả lỏng, không hề lo lắng tình hình trong miếu.

Kikuno Karin ngồi ngay ngắn bên cạnh vuốt ve con mèo mun trong lòng, thỉnh thoảng khẽ bình luận một câu, câu nào cũng nói trúng phóc, tinh chuẩn đến đáng sợ.

Triệu Hồi Âm quay đầu nhìn cửa miếu đóng chặt nhưng vẫn nghe được tiếng động đinh tai bên trong, sau đó hắn lại nhìn về phía ba người Cao Yến, thầm nghĩ nếu có nước trà và hạt dưa, phỏng chừng lúc này họ đã cắn hạt dưa tám chuyện.

“Trước giờ các cậu luôn như vậy sao?”

Cao Yến hơi ngạc nhiên: “Như vậy là như nào?”

Triệu Hồi Âm: “Khích bác ly gián, mượn lực đánh lực, *cách sơn đả ngưu, không tự mình ra tay, khiến quỷ quái tự xé luôn.”

*Trong bộ truyện kiếm hiệp Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, có kể câu chuyện nhân vật chính Quách Tĩnh “vô tình lượm bí kíp” mà học được chiêu Cách sơn đả ngưu (hiểu nôm na là đứng cách ngọn núi mà đánh chết trâu). Ngón này vi diệu lắm, đấm đá đùng đùng trực tiếp vào một người, nhưng người ấy chẳng hề suy suyển, mà kẻ bên cạnh người ấy mới thật sự no đòn! Có điều, muốn sử dụng ngón này thì phải có nội công thâm hậu, ra chiêu thuần thục. Chứ nếu không thì “ngưu” chẳng rớt cọng lông nào, còn “sơn” thì te tua tơi tả. cre TTC

Cao Yến lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, tình huống đặc biệt mới dùng cách đặc biệt, nhập gia tuỳ tục. Bình thường chúng tôi không làm vậy, vẫn theo khuôn phép cũ, lấy việc qua cửa là mục tiêu chính, cũng không gây sự, thần linh có thể làm chứng.”

Triệu Hồi Âm đáp: “Thì ra là vậy, xem ra chỉ là trùng hợp.”

Hắn đã nói mà, sao người chơi có thể giỏi châm ngòi ly gián quỷ quái sau đó ngư ông đắc lợi được? Dù có thì phỏng chừng cũng không thường dùng thủ đoạn này, bằng không đã sớm bị lật xe rồi.

Du Tiểu Kiệt giữ im lặng nghe hai người nói chuyện, hắn nhớ lại màn “Người phụ nữ bị rút xương sống”, Cao Yến xúi giục Nanako tự tay đập nát cả sân chơi, thuận tiện còn xúi người ta bỏ gánh giữa chừng chạy mất.

Nhìn thế nào cũng thấy thủ đoạn kia không theo khuôn phép cũ.

Du Tiểu Kiệt liếc nhìn Cao Yến ôn hòa vô hại, nghĩ thầm sao cậu có thể chính mồm nói cậu không hề gây sự?

Cao Yến lắng nghe trong phút chốc, bỗng lên tiếng: “Không còn tiếng động.”

Mọi người sửng sốt, lập tức nhận ra miếu âm công đã yên tĩnh, không còn một tiếng động nào nữa, rõ ràng cuộc chiến đã kết thúc. Chẳng qua không biết cuối cùng ai thắng ai thua, hoặc là thật sự lưỡng bại câu thương?

Kikuno Karin đứng dậy: “Vào xem đi.”

Cao Yến cũng đứng lên, phủi bụi trên quần áo rồi bước lên, đi giữa dẫn đầu đẩy cửa ra.

Cánh cửa miếu vừa mở ra, mùi mục nát và bụi bậm không biết tích lũy bên trong đã bao lâu xộc vào mặt, kèm theo một luồng khí cực lạnh thổi qua, lạnh giá đến nỗi khiến người ra rùng mình.

Cao Yến dùng sức đẩy cửa miếu mở rộng, vì góc độ mà ánh mặt trời chỉ có thể chiếu đến nơi cách cửa miếu nửa thước, nơi sâu trong miếu âm công vẫn âm u tối đen như ngâm vào trong mực.

Du Tiểu Kiệt lên tiếng: “Không có tiếng động, không nhìn thấy gì cả.”

Cao Yến nhấc chân bước vào, vừa rời khỏi nơi có ánh mặt trời thì bỗng một cơn gió cực lạnh từ bên trái rít gào thổi tới, khóe mắt cậu liếc thấy một gương mặt dữ tợn và ác ý cường liệt trong đám sương mù dày đặc đang quét đến.

Cao Yến cau mày, bước chân tiến lên vẫn không ngừng lại mà chỉ đổi sang hướng khác, chân trái bước lên một bước lập tức xoay tròn, cơ thể nương theo lực quán tính dùng sức, chân phải giơ lên quét ngang, trực tiếp đá ác hồn trong đám sương mù dày đặc ra ngoài.

Huấn luyện kỹ năng quân đội và kinh nghiệm đối chiến với Chử Toái Bích gần bảy tháng chân chính có chỗ dùng, ác hồn bị đá văng ra ngoài, đập mạnh vào vách tường, sau đó lập tức vang lên tiếng gỗ bị gãy và tiếng cát bụi rơi rào rào, thì ra là vách tường bị đập mạnh xuất hiện khe nứt, mà bộ phận làm từ gỗ thì trực tiếp bị gãy.

Ánh mặt trời chiếu vào, rọi sáng miếu âm công.

Bốn người đã quen với bóng tối nên chút ánh sáng yếu ớt cũng đủ giúp họ thấy rõ tình cảnh trong miếu.

Hơn trăm hũ tro cốt trên cái giá sau bàn thờ đã bị vỡ bảy tám phần, khắp sàn nhà toàn là xương trắng gãy vỡ, bên cạnh còn có hai vật dài dài máu thịt be bét, đương nhiên cũng không còn cử động được nữa.

Cao Yến cười gằn một tiếng, phá vỡ sự yên lặng đến tĩnh mịch: “Ngao cò tranh nhau mà lưỡng bại câu thương”

Vì thế cuối cùng ngư ông đắc lợi.

Cậu nhìn về phía vật duy nhất không bị phá hỏng trong miếu âm công, một cái bàn bát tiên, trên bàn đặt hai tấm da người đầy máu và hai mảnh ván quan tài. Trong quá trình âm hồn miếu âm công và ác hồn nghĩa trang đánh nhau, chúng không bị bất kỳ hư hao gì.

Du Tiểu Kiệt nheo mắt, cũng cười theo: “Hôm qua mới cầu, hôm nay đã đưa đến trước mặt, đúng là cầu gì được nấy.”

Hắn nói xong muốn cầm mấy thứ kia lên, chẳng qua bàn tay vừa chạm đến thì bỗng một cơn gió lạnh nổi lên, mười mấy âm hồn vẫn còn sức chiến đấu đồng loạt nhào đến.

Gương mặt Du Tiểu Kiệt trở nên lạnh lẽo, hắn lập tức rút đạo cụ ra đánh nhau với chúng. Triệu Hồi Âm không suy nghĩ nhiều mà vội bước lên trợ giúp. Kikuno Karin lùi qua một bên, thế nhưng cô thả thức thần ra giúp đỡ.

Thể lực và sức chiến đấu của cô không cao, đích thân gia nhập trận chiến không đến hai giây sẽ bị bẻ gãy cổ, cũng may sức chiến đấu của thức thần rất mạnh.

Đặc biệt cô còn vận dụng tài nghệ rất phù hợp, chiêu hồn hai người chơi bị miếu âm công và nghĩa trang liên thủ hại chết, đưa hồn phách của họ vào thức thần. Năng lực người chơi màn trung cấp là không thể khinh thường, lại mang theo oán hận bị hại chết, họ vừa gia nhập cuộc chiến đã đánh cho âm hồn miếu âm công không còn sức đánh trả.

Chúng đồng loạt bay lên xà ngang màu đỏ kia, chần chừ không chịu đi, dù không trả thù được người chơi cũng không chịu thả họ đi.

Cửa miếu bị đóng lại lần nữa, nhóm Cao Yến không ra được.

Du Tiểu Kiệt ngồi xổm trên bàn bát tiên bắt đầu xắn tay áo, vẻ mặt hưng phấn và nóng lòng muốn thử: “Anh Yến, em đánh sập miếu âm công này luôn nha?”

Trước đây Du Tiểu Kiệt rất sợ quỷ, trong màn sơ cấp luôn kinh sợ không thôi, lần đầu tiên gặp Cao Yến là ở màn sơ cấp Nanako, khi đó hắn sợ đến nỗi đi toilet cũng phải có người đi cùng.

Nhưng không biết có phải do Cao Yến tình cờ mở cái chốt đáng sợ nào đó hay không, sau này Du Tiểu Kiệt luôn biểu hiện hứng thú với việc hành hạ quỷ quái trong sân chơi. Phương thức càng quỷ súc thì hắn càng hưng phấn, không thể khống chế cả người giục ngựa lao nhanh về hướng nào đó.

Cao Yến hỏi mấy người còn lại: “Mọi người nghĩ sao?”

Kikuno Karin đáp: “Có thể thực hiện.”

Triệu Hồi Âm cũng nói: “Nếu không bị trả thù… Bỏ đi, giá trị thù hận đã tăng mạnh rồi. Hủy hết đi, coi như nghĩ cho những người chơi đợt sau. Nhưng miếu âm công gánh quá nhiều mạng người, có lẽ không thể đơn giản hủy nó.”

Kikuno Karin lên tiếng: “Tôi nghĩ nên thừa dịp đang bệnh muốn mạng, âm hồn miếu âm công và ác hồn nghĩa trang vừa đánh nhau đến cá chết lưới rách, vừa lúc đây là thời điểm chúng suy yếu nhất, mà chúng ta có nhiều đạo cụ như vậy, có thể sẽ tìm được biện pháp để hoàn toàn hủy diệt miếu âm công. Bằng không chờ chúng khôi phục nguyên khí, chúng nhất định sẽ tìm chúng ta trả thù. Trước đây toàn bộ trấn Thanh Sơn đã bị chúng tiêu diệt, mấy người chơi chúng ta làm ra sự tình này, lẽ nào thoát được?”

Cao Yến: “Nói rất có lý.” Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn xà nhà màu đỏ: “Xà nhà kia chống đỡ toàn bộ khung nhà miếu âm công, chỉ cần nó sập thì cả ngôi miếu sẽ sập.”

Kikuno Karin nói tiếp: “Xà ngang cực âm, lại bị âm hồn nuôi dưỡng, còn được tưới máu, cực âm cực tà, muốn hủy nó không dễ gì. Trừ phi có thứ gì đó dương khí cực thịnh trấn nó rồi hủy đi, đao hoặc lửa là tốt nhất.”

Cao Yến đáp: “Tôi cũng có suy nghĩ như vậy.”

Kikuno Karin hỏi: “Anh có đạo cụ?”

“Vừa khéo có.”

Kikuno Karin nói tiếp: “Vậy trước tiên chúng tôi ngăn cản âm hồn khác, cần tôi dùng thức thần đưa anh lên đó không?”

Cậu lắc đầu nói: “Không cần.”

Độ cao xà nhà khoảng 4m, cậu lên được, đương nhiên quan trọng là không cần mạo hiểm leo lên xà ngang.

Du Tiểu Kiệt hỏi: “Bây giờ bắt đầu hủy miếu sao? Để em thu ván đáy quan tài và hai tờ “giấy” trước.” Hắn vừa nói vừa cúi đầu nhìn hai tấm da người cạnh mắt cá chân, nét mặt lập tức trở nên khó coi: “Em khó chịu buồn nôn quá, tuy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng biết nguyên liệu làm “giấy” là gì nhưng khi nhìn thấy tận mắt vẫn buồn nôn.”

Sao có thể không buồn nôn được?

Đó là da người! Hơn nữa còn là lột da người sống!

Thi thể của tấm da người còn đang nằm vặn vẹo trên bàn, linh hồn của họ vẫn còn đang nhập vào thức thần của Kikuno Karin, lúc này dù họ không thể nói chuyện những vẫn còn ý thức.

Hiện tại bọn họ phải lấy da người của người chơi chế tạo tháp cốt, sau đó còn phải mặc lên đi theo dân trấn Thanh Sơn cử hành hội du thần… Nghĩ thôi đã thấy rợn người, da gà ga vịt nổi đầy tay và cổ. Du Tiểu Kiệt xoa xoa cánh tay, rùng mình một cái.

Cao Yến lên tiếng: “Buồn nôn thì đừng cầm.”

Hắn sửng sốt: “Được sao?”

Cậu đáp lời: “Dù sao cũng không dùng đến, vì hai thứ này vốn không phải là nguyên liệu chế tạo tháp cốt.”

Triệu Hồi Âm và Du Tiểu Kiệt đồng loạt ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn Cao Yến. Du Tiểu Kiệt không dám tin, còn Triệu Hồi Âm, tuy trong lòng đã có suy đoán nhưng khi chính tai nghe được, máu trong người hắn lập tức sôi lên, không thể bình tĩnh nổi.

Bốn năm trước, nhóm người chơi đầu tiên tiến vào màn trung cấp “Du Bồ Tát”, người chơi đầu tiên tra được tin tức về nguyên liệu làm tháp cốt, từ đó đến giờ, gần như tất cả người chơi đều vô cùng tin tưởng tin tức này.

Ban đầu Triệu Hồi Âm cũng không tin, nhưng ông từ ở Thanh Sơn Cung và nữ cô ở miếu nữ cô vô cùng khẳng định và trực tiếp chỉ thị, hắn mới tin tưởng như vậy.

Vì tất cả người chơi đều bị kẹt trong sân chơi không ra được nên không ai có cơ hội kiểm chứng thật giả về nguyên liệu làm tháp cốt.

Triệu Hồi Âm do dự nói: “Dân trấn Thanh Sơn không có lý do gì lừa chúng ta… Tôi thật sự không nghĩ ra lý do họ gạt chúng ta, họ muốn hại chết người chơi rất dễ dàng, không cần tốn công tốn sức như vậy. Hơn nữa ban đầu, mục đích của họ là muốn tháp cốt… Trừ phi…”

“Trừ phi họ cũng bị lừa! Ngay từ lúc bắt đầu đã bị lừa, tất cả dân trấn Thanh Sơn và người chơi đều bị lừa gạt!”

Còn việc ai gạt bọn họ, ngoại trừ gã người chơi Mật Tông ra thì còn ai được nữa?!

Triệu Hồi Âm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức gϊếŧ gã Mật Tông báo thù. Gã kia không chỉ nhốt người chơi mà còn nói tin tức sai lầm, hại chết không ít người chơi, thật đáng chém!

Kikuno Karin cắt ngang đoạn đối thoại của bọn họ: “Đi ra ngoài rồi hẵng nói tiếp, đám âm hồn bắt đầu xao động rồi. Còn chậm trễ nữa chúng sẽ bạo động, liên lụy đến chúng ta.”

Cao Yến lấy cái bật lửa mà Chử Toái Bích đưa cho cậu, trong bật lửa có dương hỏa pha loãng, là vật chí cương chí dương, dùng để đốt cháy xà ngang cực kỳ thích hợp.

Du Tiểu Kiệt và Triệu Hồi Âm cùng nhau ngăn chặn đám âm hồn còn lại đang mạnh mẽ phản kháng, Kikuno Karin cũng điều khiển thức thần trợ giúp, còn cô thì lùi ra góc nhà quan sát cuộc chiến.

“Rắc”, tiếng xương vỡ thanh thúy vang lên, Kikuno Karin cúi đầu nhìn, phát hiện lúc không chú ý đã đạp vỡ một đốt xương tay yếu ớt, đây là xương của ác hồn trong nghĩa trang. Bên cạnh đoạn xương tay chính là xương sọ của ác hồn, nửa bên mặt của nó đã mọc máu thịt, nhìn qua cực kỳ dữ tợn và đáng sợ.

Ác hồn thấy xương tay bị đạp nát, lập tức nổi điên xông lên, mục tiêu là cần cổ của Kikuno Karin.

Cô rũ mắt, lạnh lùng nhìn xương sọ của ác hồn nhào đến, ngay khi nó đến gần vai cô, một con mèo mun từ tay áo cô nhảy ra cắn vào xương sọ, trong bóng tối, mèo đen nhẹ nhàng nhai hộp sọ, tiếng nhai rất nhỏ nên không ai nghe thấy.

Kikuno Karin hơi nheo mắt, không quên điều khiển hai thức thần đối phó với âm hồn, ánh mắt thì nhìn bóng lưng Cao Yến và cái bật lửa trong tay cậu, nơi đó có hơi thở của dương hỏa.

“Chử lão cẩu…” Kikuno Karin thì thầm, con mèo mun từ từ đi ra khỏi góc nhà, khá thỏa mãn liếʍ mép một cái rồi nhảy lại vào trong tay áo của cô.

Cao Yến hỏi ý hai người chơi bị lột da kia, sau khi được họ đồng ý, cậu châm lửa đốt hai tấm da người, sau đó mặt không thay đổi ném lên xà ngang, da người cháy rất nhanh, ngọn lửa càng lúc càng lớn.

Xà ngang vừa chạm vào dương hỏa tựa như nước rơi vào chảo dầu, xì xì rung động không thôi, còn bắt đầu bốc khói đen nhưng vẫn chưa hoàn toàn bén lửa bốc cháy. Uy lực của dương hỏa rất khủng khϊếp, dù đã pha loãng nhưng chỉ cần chạm vào thứ gì đó là sẽ khiến thứ đó bốc cháy, cho đến khi hoàn toàn cháy sạch mới tắt. Mà xà ngang có da người làm mồi dẫn vẫn không lập tức bốc cháy, đủ thấy âm khí của nó dày đặc đến cỡ nào.

Lát sau, Cao Yến thấy xà ngang bắt đầu bén lửa liền quay qua nói với ba người còn lại: “Không cần đánh nữa, đi nhanh.”

Mọi người nghe vậy cũng không ham chiến, lập tức đổi công thành thủ từ từ đi về phía cửa miếu. Sức lực hai thức thần của Kikuno Karin rất lớn, trực tiếp đập cửa miếu ra một cái lỗ to, không cần phiền phức nghĩ cách mở cửa.

Âm hồn xem xà ngang là mạng sống, thấy nó bốc cháy liền không để ý đến người chơi nữa mà muốn nhào lên xà ngang cứu hỏa, nhưng vừa chạm vào dương hỏa lập tức bị đốt cháy.

Triệu Hồi Âm và Du Tiểu Kiệt chạy ra ngoài trước, tiếp theo là Kikuno Karin, nhưng cô để hai thức thần lại trong miếu.

Hai thức thần tự nguyện ở lại miếu âm công, dự định cùng bị thiêu đốt với miếu.

Cao Yến hỏi: “Tôi có thể an táng riêng cho hai người, sau đó siêu độ, hai người không muốn rời khỏi đây sao?”

Hai người chơi cám ơn, nhưng sau đó vẫn từ chối, vì họ không cần an táng riêng, bọn họ cũng không muốn ở lại sân chơi, nơi này không phải quê hương của họ.

Cao Yến thấy thế cũng không ép buộc, cũng may dương hỏa pha loãng không làm tổn thương linh hồn.

Vì vậy dưới sự hộ tống của hai người chơi, Cao Yến đi ra đến cửa miếu. Thật ra ác hồn trong nghĩa trang vốn đã bị thương rất nặng nhưng vì ảnh hưởng của nhật ký tóc bím dài mà thù hận của chúng đối với Cao Yến tăng vọt, vì vậy chúng liều mạng, dù thịt nát xương tan cũng muốn xông lên cắn chết cậu. Sự việc phát sinh đột ngột, nhất là ác hồn có chút thông minh, một con quấn lấy hai người chơi, tách Cao Yến đơn độc một mình, ba ác hồn còn lại lập tức đánh lén, sự tình xảy ra bất ngờ ngoài dự kiến của mọi người khiến không ai kịp ra tay giúp đỡ Cao Yến, Du Tiểu Kiệt hoảng hồn hét lớn, ngay cả Kikuno Karin cũng biến sắc.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một sợi roi bằng cành liễu bỗng từ đâu vung lên, cuốn lấy ác hồn đang nhào đến ném vào lửa. Sau đó Cao Yến xoay người đá bay một ác hồn khác vào dương hỏa thiêu đốt, kế tiếp cậu đạp nát xương sọ của ác hồn cuối cùng, còn hung hăng nghiền nát vài cái, hộp sọ bị nghiền thành bột phấn.

“Không ra tay thì coi tôi là gà bệnh à?” Cao Yến hơi nhếch miệng cười nói một câu, sau đó bước ra cửa miếu.

Khi cậu đang đi xuống bậc thềm thì xà ngang bị gãy làm hai, cả miếu âm công lập tức sập xuống, dương hỏa lan ra khắp nơi, thiêu cháy hết tất cả vật ô uế. Trong ánh lửa, Cao Yến cong khóe miệng nở nụ cười ung dung, giống như cậu chưa từng hoang mang luống cuống, tất cả mọi việc đều nằm trong sự khống chế của cậu, khiến người ta kính nể không thôi.

Du Tiểu Kiệt không phát hiện ra khác thường, chỉ nghĩ hình ảnh này rất ngầu.

Du Tiểu Kiệt và Kikuno Karin gặp được đều là những người chơi rất giỏi nên dù biết Cao Yến lợi hại, hai người cũng không quá ngạc nhiên thán phục. Triệu Hồi Âm thì khác, hắn vô cùng kinh ngạc, tuy hắn cũng từng gặp rất nhiều người chơi và hiểu rõ Cao Yến chệnh lệch rất nhiều với những người chơi trung cấp bình thường

Kỳ thật người chơi cùng cấp bậc vẫn có sự chênh lệch.

Cùng là người chơi trung cấp, nhưng có người giống người chơi cao cấp như Cao Yến trực tiếp phá hủy miếu âm công và nghĩa trang, cũng có người chơi vừa vào sân chơi, hôm sau đã tử vong. Luôn luôn có sự chênh lệch thực lực, mà trước đây Triệu Hồi Âm luôn nghĩ bản thân có trình độ hướng lên cao.

Hôm nay gặp được Cao Yến khiến hắn hiểu được, đây mới là người chơi cao cấp.

Kikuno Karin giơ tay lên, ống tay áo rộng lớn màu tím che chóp mũi, cô rũ mắt im lặng không lên tiếng. Vừa nãy cô suýt nữa không kiềm chế được, vì cô không thể để Cao Yến xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể để cậu gặp chuyện.

Du Tiểu Kiệt lên tiếng: “Anh Yến, không sao chứ?”

Cậu phủi phủi ống tay áo nói: “Không có việc gì. Bây giờ chúng ta đi tìm Trần Thanh Sơn thôi.”

Hắn hỏi lại: “Tìm ông ta làm gì?”

“Đòi tháp cốt.”

Du Tiểu Kiệt: “Ông ta có tháp cốt? Đã có vậy còn bảo người chơi tìm nguyên liệu làm tháp cốt chi vậy?”

Cao Yến đáp: “Cậu giữ lại mấy câu này lát nữa hỏi ông ta.”

Kikuno Karin cũng lên tiếng hỏi: “Ý anh là mấy tháp cốt chúng ta thấy tối đó?”

“Đúng vậy.”

Kikuno Karin cảm thán: “Thì ra là thế.”

Triệu Hồi Âm không hiểu ra sao nhưng hắn biết giờ không phải là lúc để hỏi, cần đến dinh thự của Trần Thanh Sơn trước. Trên đường đi, họ gặp Vương Hành và những người chơi khác.

Vương Hành thấy bọn họ không có việc gì, lại nghe nói mọi người muốn đi tìm Trần Thanh Sơn bèn nói một tiếng với những người khác, để bọn họ trở về viện trước còn anh đi cùng nhóm Cao Yến.

Trên đường đi, Triệu Hồi Âm kể cho anh nghe chuyện ác hồn nghĩa trang và âm hồn miếu âm công đã bị tiêu diệt, gồm cả miếu âm công.

Vương Hành: “Cậu đang kể chuyện cổ tích đó hả? Hay là anh chưa tỉnh ngủ?”

Triệu Hồi Âm: “…”

Hắn không nói tiếng nào lập tức vung nắm đấm về phía bên mắt của Vương Hành, anh không đề phòng bị trúng một cú, đau đến nhe răng trợn mắt. Triệu Hồi Âm định vung thêm một cú, anh vội xua tay: “Đừng, ngừng lại… Anh biết là sự thật rồi, không phải mơ, cậu tuyệt đối đừng nhắm đánh vào mặt anh. Mặt mày xấu xí khó tìm bà xã!”

Sau đó Vương Hành ngạc nhiên và cảm thán không thôi, còn vỗ đùi khen Cao Yến làm tốt.

“Mẹ nó, đã sớm ngứa mắt miếu âm công và nghĩa trang, tôi vốn dự định trước khi bị đồng hóa sẽ dẫn mọi người đến san bằng hai nơi này, coi như làm chút chuyện tốt trước khi chết.” Vương Hành nói ra dự định của anh.

Mọi người nghe vậy đều khá xúc động.

Vương Hành nói tiếp: “Có điều mấy cậu đã giải quyết được hai nơi tai họa đó, coi như có công đức. Đúng rồi, mọi người tìm Trần Thanh Sơn làm gì?”

Triệu Hồi Âm đáp là muốn lấy tháp cốt, Vương Hành sửng sốt, sau đó lại nghe kể chuyện gã Mật Tông lừa toàn bộ dân trấn và người chơi về nguyên liệu làm tháp cốt, anh lập tức đen mặt, không nói câu nào.

Cao Yến lên tiếng: “Tháp cốt là tượng thần, đại biểu cho thần linh, đi qua làng trên xóm dưới, nhảy qua đống lửa, tuần tra bảo vệ thôn trấn, vốn có thân phận là người bảo hộ lại bị đắp lên bóng ma tàn nhẫn máu tanh.”

Vương Hành lên tiếng: “Thảo nào tôi nghĩ không thông.”

Cao Yến lắc đầu nói: “Không trách anh, trấn Thanh Sơn, dân trấn, hội du thần và tháp cốt, tất cả đều quỷ quyệt quái dị, hơn nữa dân trấn cố gắng dẫn đường, mọi người tin họ cũng không có gì lạ.”

Ngay từ đầu cậu cũng không nghi ngờ nhiều, bởi vì hành vi của dân trấn rất quái dị, mới bắt đầu đã ngầm ám chỉ, khiến người chơi nghĩ tháp cốt là thứ nguy hiểm kinh khủng, thế nên khi nghe được nguyên liệu làm tháp cốt là những thứ máu me như thế, người chơi chỉ nghĩ “Quả nhiên là vậy!”.

Hơn nữa con người thường có tâm lý sợ hãi đối với tượng thần và thần ngẫu, cộng thêm bầu không khí nơi này, người chơi tin tưởng không nghi ngờ gì rất là bình thường.

Cao Yến nói nhỏ: “Nếu tôi không phát hiện chấp niệm chân chính của họ thì e là cũng không đoán được chân tướng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »