Chương 10: Chư Thần

Edit: OnlyU

Lúc chủ nhà chạy tới ngăn cản thì Dương Miên đã cắm 3 cây nhang vào lư hương trước bức tượng Quan Âm đứt tay.

Ba ngày tế bái, chín cây hương Phật, một người vì chúng sinh.

Đã tìm được hai cánh tay cuối cùng của Thiên Thủ Quan Âm, nhóm Cao Yến thành công qua cửa.

Kế hoạch ăn tươi Cao Yến của chủ nhà bị chết non, hắn đen mặt, vẻ mặt rất khó coi nhìn chằm chằm Cao Yến: “Tao chờ mày ở màn cao cấp.”

Cao Yến: “Không hẹn đâu.”

Chủ nhà: “…”

Bốn người chơi cùng lần lượt cám ơn Cao Yến, sau câu “trở về”, cả người họ dần dần biến mất. Còn lại hơn mười người “đồ vật” ở lầu 4 đều nhìn Cao Yến lom lom, chờ cậu thực hiện lời hứa cứu tất cả mọi người.

Dường như chủ nhà biết giao dịch của họ, hắn đắc ý cười: “Nếu mày hủy giao hẹn thì sẽ thu được thù hận của “đồ vật” trong trò chơi.”

Tuy địa vị của “đồ vật” khá lúng túng, nhưng tác dụng thực tế có thể lớn có thể nhỏ, ví dụ như lần này, nhóm trạch nam dẫn quỷ oán lên lầu 9, nếu ở giữa có người cố ý gây chuyện thì bảy người nhóm Cao Yến sẽ chết hết.

Cao Yến có thân phận người mới màn sơ cấp, vốn không có đạo cụ có thể giải phóng “đồ vật” bị giam cầm trong trò chơi.

Chủ nhà biết việc này, bắt đầu hả hê.

Nghe vậy, Dương Miên rất lo lắng, Túc Giang lại tin tưởng Cao Yến, còn ủng hộ nói: “Không có việc gì, cùng lắm thì sau khi rời khỏi đây, em và anh xuất gia học tập Kinh Địa Tạng, siêu độ vong hồn.”

Cao Yến: “Người xuất gia giới sắc dục.”

Túc Giang lập tức đổi giọng: “Em đưa anh đi xuất gia.”

Tình bạn gay này có chắc bền lâu!

Cao Yến không nhiều lời với hắn, cứ nói nữa, mấy “đồ vật” kia thật sự nghĩ bản thân mắc lừa sẽ xông lên xé xác cậu mất.

“Dương Miên, đưa 5 cây hương Phật còn lại cho tôi.”

Cô sửng sốt nhưng lập tức phản ứng, vội lấy 5 cây hương còn dư ra. Lúc thấy hương Phật, chủ nhà giận đến giậm chân: “Xảo trá! Chó má! Cao Yến, con mẹ mày, đây là chuyện người làm sao?”

Người chơi Cao Yến thừa dịp hắn không chú ý trộm bức tượng Quan Âm đứt tay, sau đó đổi lấy 20 cây hương Phật. Kế tiếp lại trộm bức tượng lần nữa, tiết kiệm được hương Phật, thắng được cơ hội qua cửa.

Bây giờ lại đặc biệt dùng tiết kiệm hương Phật, giải cứu “đồ vật” bị kẹt trong trò chơi!

Sao lại giống thằng chó má Chử cẩu như vậy?! *Nhạn từng nhổ lông, không tổn thất chút đạo cụ đã qua cửa, phát huy thành ngữ bốn chữ kia vô cùng nhuần nhuyễn?

*雁过拔毛 ý chỉ nhạn lúc bay qua cũng có thể nhổ lông, so sánh với người thích chiếm lợi, thấy có chỗ tốt là thừa cơ lấy.

Chủ nhà nổi trận lôi đình, bên kia Dương Miên đã đốt 5 cây hương đưa cho trạch nam, để bọn họ vái lạy trước tượng Quan Âm. Túc Giang không hiểu ra sao bèn hỏi Cao Yến: “Vậy là ý gì hả anh?”

“Năm hương Phật độ sinh hồn.” Cao Yến chỉ chỉ bức tượng Quan Âm: “Phàm chúng sinh có khổ não, Quan Âm sẽ cứu trợ. Năm cây hương Phật được trời nghe, dù thật hay giả, dựa theo thiết lập trò chơi, họ sẽ được cứu.”

Túc Giang: “Độ sinh hồn… “đồ vật” là sinh hồn sao?”

Cao Yến: “Bất sinh bất tử, không phải sinh hồn?”

Người có ba hồn bảy vía, mất sinh hồn, người đó sẽ ngủ mãi không tỉnh, giống như người thực vật.

Nhóm “đồ vật” vái lạy Quan Âm xong, cả người cũng bắt đầu trở nên trong suốt, chứng tỏ họ đúng là có thể rời khỏi trò chơi, không còn bị kẹt ở đây nữa. Họ cám ơn Cao Yến, cũng để lại tên, hy vọng sau khi ra ngoài có thể liên lạc.

Trạch nam rất cảm kích: “Tôi, tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi nhặt được vật này, tặng cho anh.” Nói xong hắn tháo vòng cổ bằng gỗ dương đưa cho Cao Yến. “Lúc đầu tôi nhặt được vòng cổ này mới có thể sống sót qua sáu ngày, nếu không đã chết từ lâu rồi. Hiện giờ tôi đeo nó cũng không có tác dụng gì, coi như quà tạ lễ, xin nhận lấy.”

Vòng gỗ dương thật ra là do dương liễu chế thành trang sức, có thể coi là vòng cổ, cũng có thể xem như vòng tay. Cành dương liễu đuổi tà ma, càng đánh, tà ma càng biến nhỏ. Còn nữa, trong cái lọ mà Quan Âm luôn cầm trên tay chính là một cành liễu.

Trong trò chơi thần linh, cành liễu là một đạo cụ rất có ích.

Cao Yến nhận lấy: “Cám ơn.”

“Không, không cần, người cám ơn hẳn là tôi mới đúng.” Trạch nam cúi người, sau đó biến mất.

Chủ nhà hừ một tiếng, ánh mắt xen lẫn ghen tỵ và ước ao, quái gở nói: “Người mới màn sơ cấp có được đạo cụ màn cao cấp, coi như mày may mắn.” Nói xong hắn phất tay giục: “Nhanh cút đi.”

Cao Yến: “Còn 3 tiếng nữa.”

Chủ nhà: “Mày có ý gì?”

Cậu bày dáng vẻ chân thành, thái độ thành khẩn nói: “Tôi có thể làm quen với đầu bếp ở đây không? Tay nghề của hắn rất khá, tôi muốn làm quen…”

“Cút.” Chủ nhà giơ rìu hung hăng chém lên tường, cả tòa nhà rung lắc như sắp sụp.

Ba người Cao Yến cũng ngã trái ngã phải, một giây sau, nền nhà sụp xuống rơi vào bóng tối. Ngắn ngủi vài giây nhưng như đang chơi trò chơi không trọng lực ngoài vũ trụ suốt 2 tiếng vậy, chóng mặt hoa mắt. Trong bóng tối, một tia sáng lóe lên, Cao Yến mở mắt, trông thấy ngưỡng cửa trên cao, phía sau có người giục cậu bước nhanh đừng cản đường.

Cậu lấy lại tinh thần, nhấc chân bước qua cửa, đang sóng vai cạnh cậu chính là Túc Giang. Hai người bước ra ngoài, đứng một bên quay đầu nhìn miếu thờ sau lưng.

Miếu Quan Âm thành phố Tuệ Hải, hai người đã trở về.

Túc Giang vỗ tay một cái: “Em nhớ ra tại sao chúng ta đến miếu Quan Âm dâng hương rồi.” Hắn nhìn ba lô của Cao Yến: “Vì muốn tiễn bức tượng Quan Âm tám tay bị đứt bàn tay ném không xong kia.”

Cao Yến tìm được bức tượng Quan Âm tám tay trong ba lô, giống hệt bức tượng trong trò chơi.

Nửa tháng trước, Cao Yến từ quê quay lại, trong hành lý bỗng xuất hiện bức tượng tám tay bị đứt bàn tay. Cậu muốn ném đi, nhưng lần nào bức tượng cũng không chút tổn hại mà quay lại.

Cao Yến và Túc Giang nghĩ nó rất tà môn, dự định mang tới miếu Quan Âm xử lý. Không ngờ vừa ra đến cửa miếu, tượng Quan Âm đã quay lại.

Túc Giang cân nhắc nói: “Dường như cũng không tà môn lắm, Quan Âʍ ɦộ thể, thập cấp an toàn.”

Trong phó bản “Quan Lạc Âm”, bức tượng Quan Âm tám tay đã bảo vệ tính mạng bọn họ.

Cao Yến liếc mắt nhìn hắn: “Sao cậu không nghĩ đến vì sao chúng ta bị kéo vào trò chơi?”

“Do xui xẻo.”

“…”

“Cao Yến, Túc Giang?”

Hai người quay đầu lại liền thấy Dương Miên cười híp mắt chào hỏi: “Tôi nghĩ hai người hẳn là ở đây.” Cô thoáng liếc nhìn bức tượng trong tay Cao Yến, lập tức hết hồn: “Đậu xanh, anh Yến quá trâu bò! Thần linh trong trò chơi cũng bị anh mang ra, hay là nhận em làm đàn em đi.”

Cao Yến giải thích sự tình cho cô hiểu, Dương Miên hiểu ra: “Nghe giống bị theo dõi. Lúc hai người đi ra, có nghe giọng nói hỏi hai người muốn tiếp tục trò chơi hay không?”

Cao Yến và Túc Giang lắc đầu.

Dương Miên: “Vậy chúc mừng, từ giờ chúng ta sẽ là đồng đội sống chết có nhau.”

Cậu hỏi lại: “Nói vậy là có ý gì, tình huống này sẽ tiếp tục xảy ra?”

Cô gật đầu: “Đúng vậy. Nói ngắn gọn, chúng ta vì có tổng hợp tố chất thích hợp mà bị trò chơi chọn thành người chơi chính thức cố định.”

“Còn có người chơi không cố định sao?”

“Có. Người chơi không cố định vì ngoài ý muốn bị kéo vào trò chơi, nếu chết trong game, ngoài hiện thực cũng sẽ chết. Nếu may mắn sống sót rời khỏi trò chơi, game sẽ hỏi người chơi có đồng ý tiếp tục hay không – phần thưởng qua cửa khá hấp dẫn. Vài người không thể từ chối phần thưởng đưa ra, nhưng cũng có người sợ hãi mà từ chối, người từ chối sẽ bị trò chơi xóa ký ức.”

Dương Miên giải thích tỉ mỉ: “Ba người chúng ta bị trò chơi chọn, mất quyền tự chủ. Tương ứng, trò chơi sẽ bồi thường một ít cho chúng ta. Trước mắt vẫn chưa có đánh giá đã nói lên độ hoàn thành nhiệm vụ lần này của chúng ra rất cao.”

Túc Giang khoanh tay: “Đây không phải là điều khoản bá vương sao? Ý là tôi ưu tú là do lỗi của tôi.”

Cao Yến: “Khoan đã… Sau khi từ chối sẽ bị xóa ký ức.”

Dương Miên gật đầu.

Vẻ mặt Cao Yến lập tức khó coi, Túc Giang chưa kịp phản ứng, nhưng khi hiểu ra, vẻ mặt hắn cũng tệ không kém.

Không có ký ức, chẳng khác nào lần hợp tác này trở thành phế thải, mộng tưởng một lần tùy tiện hợp tác là kiếm được số tiền mua nhà trong khu yên tĩnh của Cao Yến lúc này biến thành bọt biển.

Dương Miên khá đồng tình: “Nén bi thương. Sau này chọn người chơi chính thức đi, hay là đối tượng hợp tác lâu dài.”

Cao Yến ôm ngực, ngực đau, răng cũng đau.

Từ đó đến giờ chỉ có cậu hố người ta, hôm nay cực kỳ vất vả còn bị hố, mà còn không nói được gì. Khá lắm, cậu nhớ kỹ, trò chơi chó má.

Cao Yến hỏi Dương Miên: “Sao đột nhiên cô biết nhiều vậy?” Không phải nói không phải người chơi, không biết gì nhiều sao?

Dương Miên giơ điện thoại lên, trên màn hình là một app diễn đàn.

“Diễn đàn Bất Chu, người chơi chính thức có thể đăng ký, sau đó vào diễn đàn tìm hiểu tài liệu liên quan đến “Trò chơi thần linh”, có giáo trình tân thủ và cả người chơi lâu. Anh còn có thể đăng bài post nhờ giúp đỡ và bài post công việc ở đây. Nếu muốn tiến vào trò chơi, có thể tìm các bài liên quan để tìm hiểu tình huống.”

Dương Miên lướt xuống, cuối trang web là các bài liên quan đến “Quan Lạc Âm”. Đọc kỹ lại thì thấy bài này vừa được đăng chưa đến 10 phút, được đánh dấu “hot”.

“Chư Thần đăng bài, bọn họ đã hiểu bối cảnh màn cao cấp Quan Lạc Âm.”

Màn cao cấp?

Cao Yến nhướng mày, chợt nhớ đến người đàn ông cực kỳ đáng sợ ngày đó cậu thấy trên sân thượng, gồm cả người chơi cấp Chủ Thần mà quy tắc nhắc đến trong ngày thứ hai.

Người này hẳn là thuộc đội ngũ “Chư Thần”, cường ép màn thăng cấp được ngụy trang hạ xuống màn sơ cấp.

Dương Miên nói tiếp: “Bối cảnh “Quan Lạc Âm” gần giống những gì chúng ta hiểu. Trăm năm trước có người dùng người sống cung phụng quỷ Phật đến mấy chục năm. Sau khi người sống chết, oán khí không tan, hóa thành quỷ oán. Một ở tầng cao nhất, một ở tầng dưới cùng, tách nhau ra, chỉ có ngày tiến hành “Quan Lạc Âm” mới có thể gặp nhau. Căn cứ theo miêu tả trong bài đăng này, nếu như đồng thời hóa giải quỷ oán, gϊếŧ chết Thiên Thủ Quỷ Phật, chẳng khác nào là màn trung cấp A.”

“Trò chơi thần linh chia sơ cấp, trung cấp, cao cấp và thần linh tối cao. Giữa mỗi cấp lại chia A B C, xem trò chơi đánh giá mức độ hoàn thành thế nào.”

Dương Miên nói xong, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cao Yến.

Quả nhiên tài cao!

Rõ ràng là tân thủ màn sơ cấp, thế mà Cao Yến hoàn thành nhiệm vụ đến màn trung cấp A. Không chỉ hóa giải oán khí quỷ oán, gϊếŧ chết Thiên Thủ Quỷ Phật còn cứu được “đồ vật” kẹt trong trò chơi.

Đây chính là vượt cấp qua ải trong truyền thuyết, đẳng cấp tối cao, vinh quang vương giả nha.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chủ nhà: Phiền muốn chết.

Mộc: Chủ nhà là boss trong màn “Quan Lạc Âm”, bị quy tắc hạn chế, ở màn cấp thấp phải có điều kiện mới được truy sát người chơi. Chỉ có màn cao cấp mới có thể tự do bem chết Cao Yến.