Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
...----------------...

Hôm nay vẫn như mọi ngày Hà Thanh sau khi đi học về đã nằm dài trên ghế sofa vì mệt mỏi, đang định chợp mắt một chút thì cô nhớ ra đã đến giờ lên sóng chương trình của Cố Tiêu Thành. Nghĩ đến đây cô bật dậy, tinh thần cũng phấn chấn hơn không còn nét mệt mỏi trên khuân mặt nữa, cô hí hửng cầm điện thoại lên vào radio rồi tìm kênh phát sóng, cũng may cô vừa kịp lúc chưa bỏ lỡ gì.

'' Xin chào! Đây là số 48 bạn đang nghe chương trình ' Ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm' tôi là Cố Tiêu Thành người bầu bạn cùng mọi người đêm nay''

Cố Tiêu Thành vẫn luôn vậy, vẫn là chất giọng trầm ấm ấy, lúc nào cũng nhẹ nhàng, bình tĩnh ôn nhu, dường như anh chưa bao giờ thể hiện ra sự lúng túng hay lo lắng của mình trên sóng, luôn luôn nghiêm túc trong công việc, chính là chàng trai ấm áp trong lòng mọi cô gái.

'' Chào mọi người! Chào các thính giả của ' Ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm' chúng ta lại gặp nhau rồi! Hôm nay của mọi người thế nào? Có thể chia sẻ với tôi được không.'' Câu chào hỏi quen thuộc tới mức Hà Thanh đã thuộc lòng nó luôn rồi.

Hà Thanh đeo tai nghe lên chậm dãi nằm xuống sofa nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.

'' Hôm nay có mệt không? Có chuyện vui hay chuyện buồn gì có thể chia sẻ với tôi không? Đáng lẽ ra hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện thứ 108 nhưng có một số thay đổi đột ngột nên hôm nay tôi sẽ tâm sự cùng các bạn. Ai có gì muốn hỏi tôi hoặc muốn chia sẻ câu chuyện của bạn có thể gửi điện tín, tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các bạn nếu tôi biết trừ những câu hỏi về tôi.'' Cố Tiêu Thành luôn có một quy tắc mà bất cứ thính giả nào của '' Ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm'' đều biết đó là không bao giờ anh trả lời những câu hỏi có liên quan đến anh mà thính giả đưa ra. Việc cô biết anh học tại trường đại học nào cũng là do 1 lần tình cờ chương trình có mời 1 khách mới về để tương tác với Cố Tiêu Thành, trong lúc phát sóng anh chàng kia hỏi Cố Tiêu Thành có học ở đâu không thì anh đã trả lời '' Đại học Nam Kinh'' nên cô mới biết và đó cũng là lần duy nhất anh có nói đến đời tư của mình.

Cô im lặng lắng nghe thanh âm phát ra từ tai nghe, giọng nói chàng trai vô cùng ấm áp, thanh âm trong trẻo, cô bỗng cảm giác giọng nói của Cô Tiêu Thành có đôi chút giống với anh chàng hàng xóm đối diện nhà cô, chỉ là giọng nói một người thì trầm ấm, một người thì ngữ khí hơi cao nhưng điệu bộ nói và cách nhấn nhá rất giống nhau. Bỗng chốc có một tia nghi ngờ loé lên trong đầu cô '' Liệu anh ta có phải Cố Tiêu Thành'' nhưng ý nghĩ ấy đã nhanh chóng bị cô dập tắt.

'' Sao có thể là hắn được chứ, Cố Tiêu Thành ấm áp như vậy sao có thể là tên biếи ŧɦái chứ.'' Nói xong cô rùng mình rồi loại bỏ ý nghĩ đấy ngay lập tức.

Hà Thanh lắng nghe anh trả lời từng câu hỏi của thính giả, hôm nay cô chỉ định nghe anh nói thôi, nhưng ý nghĩ lúc nãy vẫn còn lảng vàng trong đầu cô, thật sự thì khá là giống, có lẽ chỉ cần một bên hạ giọng thấp một chút là như cùng một người rồi. Cô đánh liều gửi điện tín cho anh để xem phản ứng của anh ra sao, liệu khi đọc được điện tín của cô anh có bất ngờ khồn. Cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi đổi tên mình thành '' Khăn Tắm Hồng'' sau đó liền nhắn gửi cho anh.

'' Giọng anh khá giống với người hàng xóm đối diện nhà tôi.'' Được gửi từ Khăn Tắm Hồng.

Sau khi đọc được bức thư tín của vị thính giả nào đó rồi nhìn vào tên người gửi Cố Tiêu Thành bỗng chột dạ, giọng nói cũng trở nên lúng túng nhưng anh rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Anh khó hiểu nhìn tài khoản gửi thư cho mình và nghĩ '' Sao lại đặt tên là khăn tắm chứ đã vậy lại còn là khăn tắm hồng nữa. Mà câu hỏi này... hàng xóm ư, liệu có phải cô ta không...'' Anh nghĩ đến đây rồi lắc lắc đầu'' Chắc không phải đâu nhỉ, chắc mình nghĩ nhiều rồi, sao có thể là cô ấy chứ..'' Anh gạt phăng đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu tiếp tục trả lời câu hỏi của thính giả.

Mặc dù chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng cô vẫn nghe được sự lúng túng trong câu nói của anh khi nãy, cô lại rơi vào trầm tư.

'' Liệu có phải là anh ấy không?? Hay mình nghe nhầm nhỉ?'' Hà Thanh cũng không biết ban nãy liệu mình có nhầm lẫn gì không hay do cô suy nhiều rồi nữa.

'' Haizz.. Thôi bỏ đi chắc không phải đâu.'' Cô thở dài rồi lại nằm lăn ra ghế.

Bỗng giọng anh trầm hẳn xuống khi đọc đến một câu hỏi của thính giả'' ngày mai sẽ là câu chuyện gì vậy Cố lão sư.''

Anh trầm mặc một lúc không nói gì sau đó mới cất lời.

'' Thật ta hôm nay tôi còn một chuyện muốn thông báo với mọi người, từ ngày mai ‘Ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm’ sẽ chính thức ngừng phát sóng. Cảm ơn các bạn thính giả đã luôn đồng hành cùng chúng tôi trong suốt quãng đường dài vừa qua. Rất xin lỗi vì phải nói lời tạm biệt với các bạn.'' Cố Tiêu Thành nói kèm thêm chút buồn bã trong giọng nói.

Hà Thanh như sét đánh ngang tai khi nghe anh nói vậy.

'' Ngừng phát sóng ư! Sao lại vậy được.'' Cô ngỡ ngàng thốt lên. Cô muốn biết tại sao một chương trình hay như vậy lại phải ngừng phát sóng chứ.

Thật ra không cần phải nói chắc ai cũng biết lí do, thời bây giờ còn mấy ai nghe radio nữa chứ, internet phát triển, điện thoại, laptop xuất hiện có nhiều ứng dụng giúp người xem tiếp thu thông tin nhanh hơn, mọi thứ không còn dừng lại ở chiếc radio nhỏ nữa. Wechat, QQ, Weibo... rất nhiều ứng dụng hiện đại giúp con người kết nối với nhau, những người trẻ tuổi còn nghe radio như Hà Thanh cũng chẳng còn mấy ai. Người nghe ít, nhiều nhà đài không còn đủ kinh phí để tiếp tục duy nên đành phải dừng lại.

Hà Thanh trầm ngâm một lúc lâu, thật ra cô hiểu hết chỉ là không muốn chấp nhận sự thật này, mọi thứ diễn ra quá nhanh công nghệ thông tin ngày càng phát triển những thứ không thể chạy đua kịp với thời đại sẽ bị bỏ lại và dần dần lãng quên. Cô chỉ muốn níu giữ một chút gì đó của quá khứ để nhắc nhở bản thân không được quên nguồn gốc của nó.

Cố Tiêu Thành như một tín ngưỡng đối với cô vậy, cô thích làm lập trình viên, cô đam mê kĩ thuật số nhưng cô lại khá rụt rè và tự ti về năng lực của mình. Mãi cho đến khi một lần cô qua nhà bà nội và vô tình nghe được chương trình anh dẫn, nghe được câu chuyện của anh cô như thay đổi hẳn lột xác trở thành một người khác, tự tin và lạc quan hơn và từ đó ngày nào cô cũng nghe chương trình của anh dần dần nó trở thành thói quen của cô từ lúc nào không hay. Ước mơ của cô chính bởi vì có anh nên mới trở thành hiện thực mà hiện tại anh lại sắp bước ra khỏi cuộc đời cô, cô vẫn còn chưa gặp được anh, cô không muốn cứ như vậy mà chấm dứt hết tất cả. Cô vào Nam Kinh vì đó là ước mơ của mình nhưng một phần cũng là vì anh, bây giờ anh biến mất thì cô biết tìm anh kiểu gì đây.

Hơn nửa năm học rồi mà cô vẫn chưa thể tìm được một Cố Tiêu Thành bằng xương bằng thịt ở đại học Nam Kinh này. Cô còn đang nghi ngờ liệu rằng anh có học ở đây thật sự hay chỉ là lời nói dối anh vốn dĩ không ở đây.

Hà Thanh đã hoang mang sẵn rồi giờ anh lại nói chương trình ngừng phát sóng nữa, trái tim cô gái nhỏ hẫng đi vài nhịp, đôi mắt từ lâu đã rưng rưng nước mắt, cô cắn chặt môi dưới, bàn tay nắm chặt im lặng nghe anh nói.

'' Các bạn mãi mãi ở trong lòng chúng tôi. Tạm biệt!'' Chỉ đợi đến câu nói cuối cùng của anh, tất cả mọi cảm xúc của cô dường như vỡ oà, cô khóc nấc lên. Vậy là cô phải tạm biệt chàng trai thanh xuân của cô thật rồi, tạm biệt những câu chuyện của '' Ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm'' và chàng trai ấm áp đó.

Nhìn bóng lưng cô gái đi lững thững trong đêm bỗng cảm thấy có chút lạc lõng và cô đơn. Vậy mà cô lại uống rượu....
« Chương TrướcChương Tiếp »