Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em

Chương 46: Căn phòng ba số 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô đẩy cửa xe nhưng cánh cửa nặng nề không hề dịch chuyển, biết ngay Bất Diệt giở trò.

Vương Đình nhoài người về phía cô, toàn bộ cơ thể to lớn phủ kín thân hình nhỏ bé, nhìn vào giống như hai người đang ôm nhau.

Mùi hương trên tóc thoảng qua chóp mũi thơm nhẹ, Vương Đình hít vào một hơi sau đó mới đẩy cửa xe ra.

Cô bước ra khỏi xe, ngửa đầu hít lấy một hơi dài tự an ủi bản thân sẽ cố gắng.

“Đừng căng thẳng.”

Khuyên nhủ cô không nên căng thẳng, nhưng trong lòng Vương Đình còn căng thẳng hơn.

“Nếu anh ở địa vị của tôi, vậy anh có sợ hay không?”

“Anh không ở địa vị của tôi làm sao anh có thể hiểu được cảm giác của tôi trong lúc này.”

Nói đến đây giọng cô đã lạc đi hẳn, hai môi cắn chặt vào nhau để không bật khóc.

Vương Đình không nói gì bước lên phía trước, ai nói rằng đàn ông không sợ.

Đàn ông sợ nhất chính là hai từ "bất lực". Bất lực khi con tim trở nên yếu đuối, bất lực khi không thể bảo vệ được người mình yêu và bất lực... bất lực rất nhiều.

Bước vào cửa khách sạn, vệ sĩ cúi đầu chào, thông báo qua bộ đàm.

“Mời anh theo hướng này.” Người vệ sĩ rất lịch sự chào đón.

Vương Đình bước tới thang máy dành cho khách vip, nhân viên trực thang máy đơ người.

Sau vài giây choáng váng với nhan sắc của Vương Đình, cô gái phục hồi tinh thần chỉnh đốn lại sắc mặt, mỉm cười.

“Anh lên tầng mấy ạ?”

“888.”

Nụ cười của cô gái vụt tắt, khi nghe câu trả lời lạnh nhạt của Vương Đình.

Cô gái tỏ ra khó chịu, dù gì cô ta cũng là một đại mỹ nhân mà bị đối xử lạnh nhạt như thế, nên cảm thấy bất mãn.

Đàn ông đi qua mà gặp cô ta ai cũng si mê vẻ đẹp này. Nhưng cô gái này lại không biết, với sắc đẹp này của cô ta còn không xứng làm người hầu xách dép cho anh.

Cô gái xoay người vào trong thang máy, khi cửa thang máy chuẩn bị đóng cửa Vương Đình chặn lại, cô gái khó chịu trừng mắt nhìn.

Thanh Nhã chậm rãi đi vào thang máy, cô nhân viên trực thang máy liếc nhìn Thanh Nhã.

“Xin lỗi, thang máy này không phục vụ những người như cô, mời cô sang phía bên kia.” Cô ta nhấn nút đóng cửa.

Vương Đình nhấn nút mở, và vung tay lên, cô ta trực tiếp bay vèo ra ngoài. Cô ta ngơ ngác tự hỏi, bằng cách nào mình bị đào thải ra khỏi thang máy.

Một cái vung tay nhẹ, Thanh Nhã đang lề mề bỗng bị hút vào trong thang máy, vì đà hút mạnh cô lao vào vòm ngực rắn chắc của Vương Đình.

Cô vội vàng rời khỏi đứng sang bên cạnh.

Lên đến tầng 8, vệ sĩ đứng dọc hai lối hành lang, trên tay mỗi người ôm một khẩu súng Tar-21, vũ khí tối tân được cải tiến.

Tất cả bọn chúng đều mặc âu phục màu đen, đi đi lại lại trên hành lang. Một vệ sĩ nhận ra Vương Đình, cất tiếng.

“Thật hân hạnh khi được gặp anh ở đây.”

“Tôi đưa người tới.” Vương Đình lạnh nhạt nói.

Vệ sĩ nhìn Thanh Nhã một lượt, sau đó ra hiệu cho người vệ sĩ khác tới, người vệ sĩ kia đi tới bên trên tay cầm máy dò kim loại.

“Xin lỗi cô, chúng tôi phải làm theo quy định.”

Lời vừa dứt vệ sĩ đưa máy dò kim loại dò xét trên cơ thể cô một lượt.

“Mời theo tôi.”

Thanh Nhã nhìn Vương Đình, nhưng anh đã xoay người rời đi rất nhanh chóng như thể đang chạy trốn.

Đúng là anh đang chạy trốn, anh chạy trốn ánh mắt của cô, anh chạy trốn vì bản thân bất lực.

“Đi đi, tới giờ tôi tới đón.” Vương Đình đi nhanh vào thang máy.

Vào trong thang máy Vương Đình đấm mạnh vào tường, một cú đấm mạnh mà không cảm nhận được đau đớn, chỉ có thể cảm nhận được nơi trái tim đang rỉ máu.

Cô gái trực thang máy vừa nãy lại được dịp hú vía, khi nhìn thấy Vương Đình đấm mạnh vào tường.

Cô gái ôm lấy tim, mồ hôi chảy ướt sống lưng, có mấy phút thôi, nhưng đối với cô gái thì dài vô tận.

Không khí ở trong thang máy ngột ngạt vô cùng khó chịu, nên cô gái lựa chọn việc giả vờ ngất cho an toàn.

Vương Đình mặc kệ ai chết ai sống, điều đó không ảnh hưởng tới một gã sát thủ máu lạnh như mình.

Nhưng mà gã sát thủ đó giờ đây lại lo lắng cho một người con gái, không xa lạ mà cũng không gần gũi, bản thân cảm thấy bất lực khi không thể giúp được gì cho người con gái ấy.

Trong khi đó Thanh Nhã được người vệ sĩ dẫn tới một gian phòng rộng lớn, trong gian phòng được bố trí rất hài hòa đẹp mắt, không gian ấm áp.

Người vệ sĩ lui ra đóng cửa phòng lại. Toàn thân Thanh Nhã trở nên lạnh ngắt, cô bám vào tay nắm để mở cửa nhưng đã bị khóa lại.

“Mở cửa cho tôi…”

Cô có kêu gào đến rát cả cổ thì cánh cửa vẫn đóng chặt, không một ai đến mở cửa giúp.

“Kêu gào như vậy thì có ích gì chi bằng để sức mà hầu hạ tôi.”

Từ trong phòng tắm Đen bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng, làn da màu ngăm đen rất nổi bật.

Dáng người Đen rất cao to, vòm ngực rộng rãi săn chắc, từng cơ thịt trên người nổi cuộn rất rõ, làn da bóng như được thoa một lớp dầu mỡ.

Đen không đẹp như bao người đàn ông khác, bù lại có thân hình rất chuẩn khiến bao người phải mơ ước.

Cô lùi lại khi Đen tới gần, lùi cho tới khi bị dồn vào góc tường.

Theo cô được biết, Đen rất kiêu ngạo không muốn gặp mặt bất kỳ ai, nếu mà gặp mặt, trừ khi đối phương hạ thấp bản thân.

Nhưng lần này Đen chịu xuống nước vì nhận ra những lợi ích từ phía Lý Nam Vương đem đến.

Lý Nam Vương cũng là kẻ không dễ gì hợp tác, trừ khi nhận ra đối tác có lợi, Đen là đối tác có lợi nhất trong vụ làm ăn mua bán này.

Đen từng tuyên bố hủy bỏ hợp đồng nhưng lại ngộ ra, bản thân vừa bỏ đi một miếng mồi ngon, vì vậy Đen mới đưa ra một lời đề nghị xem xét lại.

Nếu Thanh Nhã có thái độ phục vụ tốt, hai bên sẽ tiếp tục hợp tác, có như vậy lòng kiêu ngạo của Đen mới giữ được.

Đen đi tới quầy rượu bên cạnh chọn cho mình một bình rượu, rượu trong bình không phải rượu bình thường, mà là rượu kinh dị nhất.

Rượu gồm có; bào thai hổ, rượu rắn, rượu chân gấu, sợ nhất vẫn là rượu ngâm thai nhi hơn hai tháng tuổi.

Nhìn mấy thứ đó, toàn thân cô nổi da gà, sống lưng lạnh dần.

“Qua đây.” Đen vẫy tay.

Chân cô như mọc rễ nên không thể di chuyển.

“Sao thế?” Đen lại hỏi.

“Sợ à, cô cũng biết sợ?”

Đen cầm bình rượu thai nhi, rót ra ly.

“Cô dám đâm tôi, mà cũng biết sợ sao?”

Đen uống một ngụm nhỏ sau đó đặt xuống bàn, lạnh nhạt nhìn Thanh Nhã.

“Qua đây.” Một lần nữa Đen lại vẫy tay.

Mỗi một bước chân nhấc đi, mà cô cảm thấy như đeo hai cối đá vào chân, cô dừng lại khi cách Đen chừng ba bước chân.

“Chọn cho mình một loại rượu mà cô thích.” Đen chỉ lên quầy.

Lời của Đen nói ra, mà cô cảm tưởng như bị dội cho gáo nước lạnh, giữa trời đông buốt giá.

“Không vừa lòng với tất cả các loại rượu ở đây à, chắc loại này cô thích.”

Lời vừa dứt Đen cởi bỏ khăn tắm quấn ngang hông ném sang bên.
« Chương TrướcChương Tiếp »