Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em

Lần đầu Bảo An nhìn thấy Vương Đình tức giận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn chỉ nhún vai, còn tin hay không thì tùy.

“Tôi nói cho cậu này, tôi không phải vì chuyện đó mới tới đây. Nếu muốn Khải Huy tôi, không thiếu đàn bà.”

“Ồ, vậy anh tìm cô ta vì lý do gì?”

“Thích.” Khải Huy nhún vai trả lời.

“Thích.” Hắn nhíu mày.

“Ừ! Cậu chưa thích ai bao giờ à?”

“Để tôi hỏi ý cô ta xem, có muốn gặp anh hay không.”

“Tôi chờ tin tức của cậu.”

“Anh đợi lâu đấy, hiện tại cô ta đang đi tiếp khách.”

Nụ cười trên môi Khải Huy chợt tắt, sau đó lại mỉm cười như không có việc gì, việc nhỏ nhặt này lại vô tình rơi vào mắt hắn.

“Tôi còn có việc, anh nghỉ ngơi đi, khi nào cô ta xong việc, tôi sẽ bảo cô ta tới tìm anh.” Hắn nói.

“Được.”

Lý Nam Vương đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Khải Huy.

“Khải Huy, anh khiến tôi rất tò mò đấy.”

Khi hắn ra khỏi phòng, nụ cười trên môi Khải Huy vụt tắt, thay vào đó là sắc mặt âm u, tay nắm ly rượu uống cạn một hơi.

“Khương.” Lý Nam Vương ra đến bên ngoài gọi.

Từ trong bóng tối Khương đi ra.

“Ông chủ.” Khương hơi khom mình.

“Điều tra xem trước đây Thanh Nhã và Khải Huy có quen biết nhau không, còn nữa cả Lâm Phàm xem bọn họ có quan hệ gì với nhau.”

“Vâng.” Khương nhận lệnh rời đi.

Hắn, mân mê chiếc cằm trơn bóng của mình lâm vào suy tư.

Cộc… cộc… cộc…

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, tới lần thứ hai Bảo An mới đi ra mở cửa.

“Có việc gì không Lin?” Bảo An tựa cửa hỏi.

“Thanh Nhã ở đây phải không?”

“Ờ.” Bảo An hờ hững đáp.

“Ông chủ bảo cô ta tới phòng số 10.” Lin nói xong rồi đi.

Bảo An bĩu môi đóng cửa rầm, tháo găng tay ném vào sọt rác, đi đến bên Vương Đình, nhìn Thanh Nhã một lượt rồi nói.

“Lin nói gì cô cũng nghe được rồi nhỉ?”

Hàng mi dài chợt run lên, sau bài học với Khổng Tinh cô không dám ngang bướng, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng buộc bản thân phải cứng rắn.

Trong mắt người khác, họ nhìn thấy sự lạnh lùng của cô trên gương mặt. Nhưng thực ra cô rất sợ.

Vương Đình trong lòng lại có cảm giác lo lắng cho cô, anh cũng không hiểu vì sao lại thế.

Thân là vệ sĩ cỏ con, anh không có quyền hạn và cũng không phải là gì của cô nên không có quyền can thiệp.

Nhưng trong lòng lại khó chịu, khi nghĩ tới việc cô phải đi tiếp khách. Trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến việc "gϊếŧ người".

Thanh Nhã vừa trải qua một trận sợ hãi, có lẽ cả đời cô sẽ không thể quên chuyện ngày hôm nay.

Cô vừa mới tỉnh, vội vàng ngồi dậy, chân tay vẫn còn rất run, vừa mới đứng dậy loạng choạng ngã, may mà Vương Đình kịp thời đỡ.

Nhìn thấy hành động này, Bảo An chau mày nhìn cô bằng ánh mắt hận.

“Ổn chứ?” Vương Đình quan tâm hỏi.

“Cảm ơn anh nhiều, Vương Đình.”

Chỉ là một câu hỏi thăm lạnh nhạt, nhưng cô cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô thật sự cảm động, trong lúc nguy hiểm nhất Vương Đình đã đến cứu cô.

Nghe Thanh Nhã gọi tên, trái tim Vương Đình chợt rung động, cảm giác thật ấm áp ngọt ngào nhưng cũng vô cùng đau đớn.

“Cô đi đi, nếu không hắn ta lại thả cô xuống hồ làm mồi cho lũ đỉa, lúc đó đừng hỏi tại sao.”

Bảo An nói, nghe giọng thì chua loét, vì trong lòng đang ghen tức bực bội, khi cô vẫn còn ở trong vòng tay của Vương Đình.

Vương Đình nhìn Bảo An cảnh báo.

“Tôi sẽ tiêm cho cô một liều giảm đau.” Bảo An nghiến răng nói, còn trong lòng thì rất ấm ức khi bị trừng mắt.

“Dùng dược thảo.” Vương Đình nhắc nhở.

“Biết rồi.” Bảo An liếc cô một cái sắc bén, sau đó đưa cho một viên thuốc đen sì.

“Uống vào đi, chí ít cũng giúp cô hoạt động trở lại bình thường.”

“Cảm ơn.” Cô đón nhận.

“Khỏi, muốn cảm ơn tôi thì nên tránh xa Vương Đình ra.”

“Bảo An.” Vương Đình chau mày không vui, lạnh nhạt nhìn Bảo An.

“Tôi nói gì sai à, cậu vì cô ta lại phạm phải sai lầm.”

“Tôi nói… Ưm…”

Vương Đình vung tay lên rất nhanh, không ai biết Vương Đình đã làm gì mà Bảo An im lặng. Còn Bảo An thì biết rất rõ, mình vừa bị điểm huyệt.

“Cô đi đi.” Vương Đình mở cửa đẩy cô ra.

Cánh cửa phòng đóng thật mạnh trước mặt, cô thẫn thờ nhìn, từng ngón tay đan xen lẫn nhau. Lúc này cô rất sợ, chỉ cần nghe tiếng động nhỏ cũng làm cô hết hồn, biết là thế nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu chậm rãi bước đi, vì cô biết nếu phản kháng chống lại hắn, người chịu thiệt là cô.

Nắm chặt hai tay vào nhau, cô thề trong lòng rất nhiều lần, rồi có một ngày nhất định phải rời khỏi nơi này bằng mọi giá.

Vương Đình nhẫn nhịn sự khó chịu nơi trái tim, sự tức giận trong cơ thể bộc phát, đồ đạc trong phòng tự nhiên đổ vỡ.

Bảo An trợn tròn mắt nhìn xung quanh, vội vàng tìm một chỗ an toàn để ẩn nấp.

Đây là lần đầu Bảo An nhìn thấy Vương Đình nổi giận đáng sợ như thế, nổi giận lại khiến đồ đạc đổ lung tung.

Đôi mắt màu xanh đen biến thành màu xanh ngọc đầy quỷ dị, trong phòng mọi vật dụng đều treo lơ lửng.

Bảo An bị điểm huyệt câm nên chỉ biết ú ớ, và cố bám chặt lấy ghế sofa để cầu bình an.

Mất mấy phút trôi qua, tâm tình của Vương Đình mới ổn định trở lại.

Bảo An co ro nhìn căn phòng đồ đạc đều vỡ nát, nhìn chẳng khác gì bãi rác.

Vương Đình liếc nhìn, Bảo An vội xua tay miệng ú ớ không nói ra câu.

“Chuyện này nếu cậu dám nói với ai thì…” Vương Đình vươn tay, một mảnh vỡ bay lơ lửng trên không, sau đó vỡ vụn khi Vương Đình nắm đấm vào.

Bảo An gật đầu lia lịa, dám nói ra mới lạ đấy, vì Bảo An biết rất rõ tính tình của Vương Đình.

Khi Vương Đình rời đi, Bảo An thở phào nhẹ nhõm, cổ họng có thể phát ra tiếng nói.

“Mẹ ơi, con chọc phải ai thế này, xém chút thì mất mạng rồi.”

“Thật không ngờ cậu ta còn có dị năng khủng bố như thế, ai chơi cho lại. A di đà phật, mình phải vào chùa tịnh tâm vài ngày.” Bảo An lổm ngổm bò dậy.

Trong khi đó, vệ sĩ đẩy cô vào căn phòng số 10, cô loạng choạng vài bước mới đứng vững.

Cô nhìn xung quanh không có ai ở trong phòng. Đúng lúc này từ bên ngoài có người đẩy cửa đi vào, cô vội vàng trốn vào một góc.

Dáng người cao lớn từ ngoài bước vào, mặt nạ lạnh phát ra tia sáng quỷ dị. Khải Huy liếc mắt nhìn nơi cô trốn.

“Tôi không thích trò chơi trốn tìm.” Khải Huy cởϊ áσ khoác ném ra ghế.

Thanh Nhã chậm rãi rời khỏi chỗ nấp, Khải Huy ngồi xuống ghế, chân vắt chéo nhìn cô.

Hôm nay cô mặc bộ váy màu trắng nhìn rất dịu dàng, vóc dáng vốn gầy gò, khi mặc bộ váy bó sát người, trông cô càng trở nên mảnh mai yếu đuối.

Khải Huy không hài lòng khi cô nhìn mình bằng đôi mắt sợ hãi.

“Sợ tôi?” Khải Huy không vui hỏi.

Người đàn ông đeo mặt nạ đang ở trước mặt, cô lại nhớ tới người đàn ông hôn cô đến ngất đi, lúc tỉnh dậy toàn thân đau đớn, da tím bầm.

Khải Huy tháo găng tay da màu đen đặt xuống bàn, dùng ánh mắt hững hờ nghiên cứu Thanh Nhã.
« Chương TrướcChương Tiếp »