- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em
- Chương 30: Vết thương vì cô mà có
Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em
Chương 30: Vết thương vì cô mà có
Lý Nam Vương sẽ không can thiệp vào chuyện của nhân viên nữ, mọi chuyện đều do Giang giải quyết.
Kiều thổi khói thuốc vào không khí, khói thuốc lan tỏa trên đỉnh đầu rồi biến mất.
Ánh mắt hơi nheo lại nhìn cô, môi mỏng khẽ cười khẩy.
“Chậc chậc…”
Thanh Nhã giật mình, nhìn ra bắt gặp Kiều đang đứng tựa cửa.
Thu hồi cảm xúc phẫn nộ của mình lại, cô hỏi Kiều.
“Chị tới lâu chưa, mà sao…” Ý cô muốn hỏi vì sao lại vào phòng của mình được.
“Đi ngang qua, thấy cửa phòng mở thì ghé vào.” Kiều nhún vai trả lời.
Kiều đi đến bên giường ngồi xuống cạnh, đôi chân thon dài gác lên bàn trang điểm. Váy xẻ tà để lộ nội y bằng ren nhìn rất bắt mắt.
Kiều nâng cằm nhả khói thuốc vào mặt, cô ho sặc sụa.
“Không có điểm nào nổi bật, nếu cô xinh đẹp hơn chút nữa, sẽ từ một con cóc ghẻ mà trở thành một con thiên nga.”
“Đáng tiếc à, đáng tiếc à.” Kiều lắc đầu tiếc thay cô.
Kiều tựa vào thành giường, búng tàn thuốc.
“Tôi làm việc ở đây 5 năm có thừa, nhưng chưa từng gặp trường hợp nào giống như cô.”
Kiều nghiêng đầu nhìn cô, nói tiếp.
“Đã vào đây rồi, thì cố gắng làm cho tốt công việc của mình.”
“Tôi không biết vì sao, ông chủ hộp đêm lại quan tâm cô theo cách “đặc biệt” như thế.” Hai từ đặc biệt Kiều cố ý nhấn mạnh.
“Chị không có ý định rời khỏi đây à?”
“Rời khỏi đây, đi đâu chứ?” Kiều cười khẩy, hút điếu thuốc rồi nói tiếp.
“Đây là nhà tôi, tôi còn đi đâu chứ.” Kiều nở nụ cười cay đắng, nhìn cô.
“Nhà… Ở đây sao?” Cô có chút ngạc nhiên, vì không ai coi nơi này là nhà cả.
“Sao?” Kiều thay đổi thái độ nhìn cô.
“Cô chê à, cho dù cô có chê đi nữa, thì đây chính là nhà của cô.”
“Em không có ý đó.” Cô vội xua tay.
“Mỗi một người đều có lựa chọn cho mình một lối đi riêng. Cô cũng không ngoại lệ, có thể cô coi nơi đây không phải nhà, nhưng đối với người như chúng tôi thì nơi này chính là nhà.”
“Nể tình cô là người mới, tôi nhắc nhở một chút, đã đặt chân vào nơi này, sự cạnh tranh rất khốc liệt.”
“Chủ yếu sống bằng những mưu mô xảo quyệt, tranh dành hãm hại lẫn nhau.”
“Những chuyện như thế này không ai can thiệp, họ chỉ can thiệp khi có án mạng xảy ra.”
“Đam Mê chính là thiên đường mà các cô gái ao ước. Tuy rằng điều kiện sống rất tốt, nhưng cũng có cái giá của nó, trong Đam Mê cũng có góc khuất của xã hội.”
“Tại sao chị không kiếm công việc khác mà lại vào đây?”
Thanh Nhã hỏi, hỏi xong mới biết rằng thừa.
Các cô gái đến đây làm việc cũng chỉ vì tiền, vì cuộc sống, hoặc do hoàn cảnh…
Còn Thanh Nhã vì cái gì? Vì cái gì mà trả giá quá đắt, hay là do kiếp trước có nợ với Thanh Nhã, cho nên kiếp này phải gánh mọi hậu quả do cô ta để lại.
“Hoàn cảnh đưa đẩy.”
Kiều rít một hơi thuốc dài, sau đó thổi ra khói thuốc màu trắng phủ kín mặt rồi biến mất.
“Còn cô, vì sao ở đây?”
Thanh Nhã im lặng không nói gì. Kiều dụi tàn thuốc, đứng dậy.
“Tôi không quan tâm tới chuyện của cô, chỉ là thuận miệng hỏi.”
“Haizzz…” Kiều thở dài.
“Tiền chỉ là một tờ giấy, nhưng có sức hút thật lớn, ngay cả tình thân ruột thịt cũng có thể bán đi, để đổi lấy một đời ăn sung mặc sướиɠ.” Nghe Kiều nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói chứa đựng sự hận thù.
Kiều đứng dậy nhìn ra phía cửa sổ, trong mắt chợt hiện tia đau thương rồi biến mất. Kiều tựa người vào tường nhìn cô nói.
“Cô không tính ăn vạ trên giường chứ?”
“À!”
Cô vén chăn rời giường, khi đặt chân xuống suýt nữa khụy ngã.
“Vài lần sẽ quen thôi, số kiếp của đàn bà thật khổ.”
“Tôi không hiểu, vì sao nữ oa tạo ra thân phận của đàn bà, lại ban cho họ hai loại đau đớn.”
“Đau đớn thứ nhất, chính là lần đầu bị mất trinh, còn đau đớn thứ hai chính là việc sinh con.”
“Không những vậy, cơ thể của đàn bà còn chịu sự biến dạng sau khi sinh nở."
“Trong khi đó đàn ông thật sung sướиɠ, chỉ biết đi phối giống, thích thì chịu trách nhiệm, còn không thì rũ bỏ, lại tung tăng đi tìm con khác."
Kiều dừng lại cười khẩy sau đó nói tiếp.
“Đối với đàn ông mà nói, họ chỉ coi đàn bà là thứ đồ chơi.”
“Đẹp thì nó bao, cưng chiều như bà hoàng, còn không thì coi như rẻ rách.”
Kiều nheo mắt nhìn cô.
“Nhìn cô hiền lành thế kia, rất khó sống ở hộp đêm.”
“Ít nhất cô phải mạnh mẽ, mới có thể tồn tại.”
“Nếu có người ức hϊếp thì đừng có trách họ, muốn trách thì hãy trách cô quá hiền lành.”
“Đời không hổ báo, khó mà sống sót ở cái nơi hỗn loạn này.”
“Đi đây, tôi còn phải làm việc không rảnh để nói chuyện với cô.”
Đợi Kiều rời đi, cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, khi xong xuôi mọi việc cô mở cửa phòng ra.
"Này."
Một giọng nói vang lên làm cô giật mình. Cậu thanh niên đứng khoanh tay trước ngực, với khuôn mặt hằm hằm đầy tức giận.
“Anh là…” Cô chưa nói hết câu đã bị người ta mắng mỏ.
“Anh cái mả bố nhà cô.” Giọng ẻo lả vang lên, giọng mắng rất chanh chua.
Nhìn người thanh niên có ngoại hình rất đàn ông, nhưng khi cất giọng thì...
Cô đánh giá người trước mắt, ăn mặc đúng chất đàn ông, mái tóc cắt tỉa rất gọn gàng.
Làn da trắng như trứng gà bóc, khi nói chuyện từng cử chỉ tay đưa lên đưa xuống rất điệu, đặc biệt ngón tay thon dài, không một vết nhăn còn đẹp hơn con gái.
“Nhìn gì mà nhìn, không thấy người đồng tính bao giờ à?” Bảo An lườm cô. “Đồ quỷ cái, nhìn mà thấy ghét.”
“Anh là…”
"Anh cái gì mà anh, kêu tôi bằng chị, là chị nghe chưa?"
Cô gật đầu tỏ ra đã hiểu.
"Cái đồ quỷ cái, vì cô mà Vương Đình bị thương."
"Vương Đình bị thương, làm sao bị thương?" Cô vội hỏi.
"Làm sao à, cái này phải hỏi cô, vì sao lại hỏi tôi." Giọng Bảo An càng chanh chua hơn.
"Hỏi tôi." Cô tự chỉ vào mình, ngơ ngác không hiểu.
"Không hỏi cô, lẽ nào lại hỏi tôi hả, cô có biết vì cô mà Vương Đình..."
"Cậu làm gì ở đây?" Từ phía xa một giọng nói vang lên.
Vương Đình xuất hiện, Bảo An lo lắng tới bên.
"Cậu không nghỉ ngơi, đến đây làm gì?"
"Tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu ở đây làm gì?"
"Tôi tìm gặp cô ta hỏi ra cho..."
"Quay về." Vương Đình cắt ngang lời.
"Tôi..."
"Tôi bảo về đi." Vương Đình hơi lớn tiếng.
"Cậu..." Bảo An ấm ức như sắp khóc, giận dỗi giậm chân bình bịch. "Dám quát tôi à?"
"Cậu vì cô ta mà quát tôi."
"Tôi bảo đi cơ mà." Vương Đình trừng mắt nhìn.
Bảo An hậm hực rời đi, trước khi đi không quên nói với cô.
"Đồ quỷ cái, sớm muộn gì cô cũng gặp báo ứng."
Sau khi Bảo An rời đi, cô mới hỏi.
"Anh bị thương?"
"Không có." Vương Đình phủ nhận.
Đột nhiên, tim Vương Đình nhói đau, anh ôm lấy ngực.
"Anh bị thương?"
Vương Đình né tránh khi cô đưa tay ra đỡ, trong lòng nghĩ.
"Lạ thật, vết thương này vì sao lại như vậy."
Vương Đình điều chỉnh cảm xúc lạnh nhạt nhìn cô.
"Tôi ngửi thấy mùi máu." Cô nhìn chằm chằm vào ngực Vương Đình, đột ngột chạm vào ngực anh.
Hành động của cô khiến Vương Đình không kịp né, cô nhìn ngón tay dính máu.
"Anh nói không bị thương, vậy đây là cái gì?"
"Do bất cẩn." Lúc này Vương Đình mới thừa nhận.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em
- Chương 30: Vết thương vì cô mà có