Chương 1: Đồ Cũ chỉ là thứ bỏ đi

- Mày trừng mắt cái gì vậy? Có biết là mày đang cản đường bọn tao không? Hử?

Không thèm để ý đến đứa con gái đáng ghét đó, xoay người nhìn thẳng vào người con trai đang đứng cạnh cô ả, cố đè nén giọng mình thấp xuống một chút, Thiên Linh lên tiếng:

- Cô ta là người yêu mới của anh hả?

- Sao?

Cô nàng kia nhướn mày, có vẻ không vui khi nghe thấy câu hỏi của cô, tiếp tục một câu châm biếm:

- Chẹp! Sao vậy? Tao với anh ấy đi cùng nhau mày đau lòng hả? Ha ha. Trước khi đau lòng thì cũng phải biết điều nhìn lại bản thân đi chứ.

Một lần nữa phớt lờ sự tồn tại của cô ta, ánh mắt tiếp tục dán chặt lên khuôn mặt của anh chàng đó, bằng giọng run run, Thiên Linh cười mỉa mai:

- Buồn cười thật. Tôi chạy theo anh mấy năm, anh không thèm liếc mắt. Yêu cô này, tán cô kia đã đành. Giờ lại con ôm loại con gái đó vào lòng ư? Tôi thật tiếc thương cho anh đấy.

- Mày nói vậy là gì hả?

Thảo Ly buông tay người yêu mới ra, bước lên định tát Thiên Linh một cái nhưng tay cô ta vừa giơ lên không trung thì bị một lực rất lớn giữ lại, trừng mắt nhìn Thiên Linh, ả giận dữ hét lên:

- Con khốn! Mày buông tay tao ra.

- Tao nhắc nhở mày lần cuối. Bỏ ngay cái thói động một cái là cắn người như chó điên đi. Loại con gái như mày, tao đây phỉ nhổ vào.

- Đủ rồi!

Như đã hết hứng thú với màn kịch vui trước mắt, Minh Quân lên tiếng, giọng điệu chán chường, ghét bỏ:

- Hai người đã nói hết chưa? Tôi nghe chán rồi.

Nói rồi, hắn xoay người, bước đi. Tiếng bước chân đều đặn vang lên khắp hành lang. Chợt âm thanh đó biến mất, thay vào đó là giọng nói trầm ấm kia:

- Em yêu à, còn đứng ngây ra đó làm gì? Đừng vì một người không đâu mà bỏ lỡ buổi hẹn của chúng ta chứ?

Thảo Ly tươi cười, "A" lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến khoác tay anh ta, ra dáng vẻ nũng nịu, trước khi biến khỏi tầm mắt của Thiên Linh, vẫn không quên để lại cho cô một nụ cười khinh bỉ.

Khinh bỉ ư? Ai mới phải là người đáng bị khinh bỉ nhỉ? Thiên Linh cười lạnh trong lòng. Đầu óc cô bây giờ xáo rỗng, mọi thứ trở nên mờ nhạt, lộn xộn. Trái tim thì đau nhức như muốn vỡ tung. Nhìn bóng dáng hai con người nhòe dần phía cuối hành lang, cô cố hít thở thật sâu cho nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng không thể. Cô ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, khóc hét lên như một người điên. Thế là hết, mối tình đơn phương ba năm nay của cô đến đây là kết thúc.

Nhớ đến lần đầu tiên gặp Minh Quân, là lúc cô vừa bước sang tuổi mười chín. Cái tuổi luôn mộng mơ về một mối tình đẹp như phim với một chàng hoàng tử. Cô bật cười cho chính cái sự ngây ngô, hồn nhiên của mình khi đó. Chỉ vì một chút rung động khi lần đầu gặp anh ta, mà cô đã trở nên sa ngã như ngày hôm nay? Đặt tay lên ngực mình, cô thủ thỉ: "Tim à? Mày đau không? Hãy nói gì đi, sao tao không còn một chút cảm giác nào hết?" Ha ha. Cô bật cười, cười phá lên cho sự thảm hại của mình. Chóng tay đứng dậy, cô liêu xiêu bước đi từng bước. Trách ai đây khi mà chính cô đã tự mình nhảy vào vực sâu không lối thoát như thế?

Ngả mình xuống chiếc giường rộng thênh thang, với tay ôm lấy một con gấu bông cỡ lớn, cô xoay mình ôm chặt lấy nó. Thiên Linh nghĩ về tuổi thơ của mình. Hình như từ nhỏ, đã luôn có một cái tên luôn bám chặt lấy cô "Trần Thảo Ly." Mẹ cô ta và mẹ cô là bạn thân, cứ ngỡ hai người con gái của họ cũng sẽ là bạn thân nhưng thật không ngờ... Nhiều khi cô cũng tự hỏi, tại sao cô ta luôn kiếm cớ gây sự với cô nhỉ? Bất kể cô thích cái gì, cô ta đều quyết tâm giành lấy cho bằng được. Từ những chiếc vòng tay, những bộ áo quần, giày dép cho đến những người bạn, những người con trai mà cô yêu quý. Và đến bây giờ là anh - Hoàng Minh Quân. Nhắc đến tên người con trai đó, trái tim cô lại quặn thắt. Đau! Đây không phải là lần đầu tiên cô rung động, nhưng lại là lần trái tim cô rung lên nhiều nhất. Và giờ đây, chính anh cũng là người khiến cô đau nhiều nhất.

Những ngày sau đó, hai người kia vẫn tiếp tục lượn lờ trước mặt cô. Trái tim cô khóc thét, nó đau rát như bị ai đó cầm dao rạch xé từng đường vậy. Cô bình tĩnh, lấy tay ấn mạnh ngực trái. "Xin lỗi, sẽ nhanh thôi, mày sẽ không đau nữa." Nhưng lại nghe đâu đó phảng phất tiếng nói phát ra từ sâu trong nội tâm cô. "Hết đau ư? Ha ha, buồn cười quá, biết đến khi nào đây? Khi nào đây chứ? Mày còn tự gạt mình đến lúc nào nữa?" Cô thấy hận, hận hai người đó. Bỗng ánh mắt cô sáng lên, hận? Hận ư? Bọn họ đáng để được cô hận sao? Không, họ không đáng. Bật cười, cô thấy bản thân mình cũng thật thấp kém. Không hận họ? Cô có thể sao?

***

Ba tháng sau.

- Linh!

Cô nghe thấy tiếng người đó gọi cô, trái tim cô lại nhói lên lần nữa. Cô vẫn chậm rãi, bước đều từng bước, không có ý định dừng lại.

- LINH!

Tiếng gọi dường như đã mất hết kiên nhẫn. Cô vẫn đều đặn, bước tiếp về phía trước, không chậm lấy một nhịp.

- Đứng lại.

Quân bắt lấy tay Thiên Linh, kéo người cô đối diện với chính mình, nhưng đáp lại hắn ta chỉ là ánh mắt hờ hững:

- Chuyện gì?

- Em đang qua lại với gã Minh sao?

Linh nhíu mày, không hiểu rõ hắn đang nói gì, Minh là ai? Nuốt sự nghi ngờ vào trong bụng, lấy lại vẻ mặt thờ ơ, giọng cô vẫn không thể ấm lên chút nào:

- Tôi qua lại với ai, liên quan tới anh sao?

- Anh chia tay với Thảo Ly rồi!

- Rồi sao?

- Anh biết em đang giận dỗi anh nên mới qua lại với thằng khác. Anh biết sai rồi. Anh thích em, Linh, anh thật sự rất thích em. Làm bạn gái anh nhé?

Nhìn vào dáng vẻ của hắn ta bây giờ, suýt chút nữa là Thiên Linh phải bật cười, nếu không phải chịu đựng những đớn đau, châm biếm trước đây, chắc hôm nay cô lại một lần nữa động tâm rồi đấy! Hắn ta, diễn đạt thật! Thở dài cảm thán, lòng cô lạnh đi:

- Anh nghĩ mình là ai vậy? Và anh xem tôi là gì? Là con chó cho anh không thích thì đuổi đi, thích thì gọi về sao? Xin lỗi nhé, tôi thấy hối hận vì đã từng yêu anh đấy.

- Không Linh à, xin em đấy, hãy nghe anh nói.

- Làm ơn tránh ra đi.

Minh Quân kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy mặc cho cô vùng vẫy, cắn cấu vào da thịt hắn.

- Anh yêu em, anh yêu em mà, Linh! Anh hối hận vì không nhận ra điều này sớm hơn.

- Yêu sao? - Cô cười, dùng hết sức lực đẩy hắn ra - Vậy anh phải hiểu tôi như thế nào chứ? Anh nghĩ tôi sẽ dùng lại đồ cũ của người khác sao?

- Em nói vậy là sao?

Minh Quân thẫn thờ, hắn chỉ biết ngậm ngùi nhìn theo bóng dáng đó. Người con gái làm trái tim hắn đau thắt ngay chính giây phút này. Từng câu, từng chữ được thốt ra từ miệng cô như những mũi dao cứa vào tim hắn, đau rát.

"Trong mắt tôi anh chỉ là một món đồ cũ mà thôi. Sao nào? Dù là anh rời bỏ cô ta, hay là cô ta rời bỏ anh thì anh cũng được tính là đã qua một lần sử dụng. Anh nói anh yêu tôi mà, phải không? Như vậy anh phải hiểu, muốn tôi dùng lại đồ cũ của người khác, có khả năng sao?"

"Nếu cô ta là một người xa lạ, tôi có thể xem như cô ta không tồn tại, nhưng đằng này, cô ta lại chính là đứa con gái thôi ghét bỏ nhất. Chính anh lại từng cùng cô ta làm tổn thương lòng tự trọng của tôi như vậy, anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao?"

"Sẽ mãi yêu thương tôi, hi vọng tìm một người như tôi để thay thế ư? Xin anh đừng làm tôi thêm ghét bỏ anh nữa. Tôi thấy thương thay cho cô gái nào tội nghiệp lọt vào mắt xanh của anh đấy."

"Linh à? Tại sao cái miệng xinh đẹp của em lại có thể thốt ra những lời cay nghiệt như vậy chứ?" Quân thấy miệng mình mặn chát, có một dòng chất lỏng vừa tràn vào miệng hắn. Là nước mắt sao? Hắn đã khóc? Hắn vung tay đấm mạnh vào tường, ngay lúc này đây hắn thấy giận chính bản thân hắn. Tại sao hắn không nhận ra hắn yêu cô sớm hơn? Tại sao lại không nhận ra mình đã làm cô tổn thương nhiều đến thế? Dòng máu nóng lan ra khắp tay hắn, chảy thành từng dòng, tạo thành một mảng khó coi, y như tâm trạng của hắn lúc này vậy. Ba năm trước, cô bắt đầu lẽo đẽo đi sau hắn, chứng kiến hắn đã tay trong tay biết bao nhiêu người. Trái tim cô ắt hẳn sẽ đau lắm? Đau như hắn lúc này vậy, lúc chứng kiến cô cười nói thân mật với một gã con trai khác? Hắn thấy hắn đúng là một thằng tồi. Hắn đã phạm phải một sai lầm không thể nào tha thứ. Lời chỉ trích của cô lần nữa lại xuất hiện trong tâm trí hắn: "Anh chỉ là một món đồ cũ bỏ đi mà thôi." Đúng rồi! Ha ha. Mày chỉ là đồ cũ, chỉ là thứ bỏ đi, chỉ là một thằng con trai đáng khinh bỉ.

***

Linh cố gắng chạy trốn khỏi nơi đó. Hắn ta hôm nay sao lại như vậy chứ? Bị điên sao? Sao hắn ta dám một lần nữa bóp nát trái tim cô cơ chứ? Bỗng phía trước có người đứng chặn lại. Ngẩng đầu nhìn người đang cản trở bước chân mình, Linh giận dữ:

- Cút, hôm nay tao không có tâm trạng để đùa với mày.

Nói rồi cô đẩy mạnh, khiến Thảo Ly chao đảo, bước sang một bên. Nhưng rồi bước chận của cô chậm lại, hình như cô ta đang khóc? Khóc sao?

- Mày vui không? Ha ha. Anh ta đá tao rồi đấy, mày vui không? Giờ thì mày có thể vui vẻ mà cười nhạo tao rồi đó? Mày vui không? Tao ghét mày, ghét mày.

Thảo Ly như bà điên, lao vào cào cấu Thiên Linh. "Bụp" Thảo Ly ngồi bệt trên mặt đất. Dùng tay xoa xoa những chỗ đã đỏ lên vì vết cấu của cô ta, cô lạnh lùng lên tiếng:

- Tao không rảnh để đi cười mày. Vả lại, mày coi thường tao quá rồi đấy? Mày nghĩ tao sẽ dùng lại người yêu của mày ư? Trần Thảo Ly, tao nói cho mày nghe. Trong mắt tao, giờ, Hoàng Minh Quân chỉ là đồ bỏ đi. Không đáng một xu. Biết chưa? Xê ra, đừng làm tao chướng mắt nữa.

Bước qua Thảo Ly, bỏ mặc cô ả khóc thét điên dại. Thiên Linh thở dài. Mọi chuyện thật bất ngờ, mới hôm qua cô ta còn cười cợt chế nhạo cô vậy mà hôm nay... Cô chỉ biết cười nhạt. "Soạt" Nhìn vỏ hộp sữa bị ai đó vứt ngay trên hành lang, xem ra thật chướng mắt. Cúi người nhặt nó, vứt vào sọt rác. Khoảnh khắc đó, trái tim cô ngưng động, thật bình yên. Cô chợt nhận ra, nếu là thứ bỏ đi thì nên vứt đi tất cả. Tình cảm cô dành cho Quân cũng vậy, đến lúc cô phải đặt dấu chấm đằng sau mối quan hệ này rồi. Cũng không đúng, giữa cô và hắn ta chưa hề có bắt đầu vì thế cũng sẽ không bao giờ có kết thúc. Trước đây cho đến bây giờ hay tương lai, thì Hoàng Minh Quân và Nguyễn Thiên Linh chỉ là hai người xa lạ, cùng lắm thì chỉ có tóm gọn trong mấy chữ "có quen biết" mà thôi. Cô cười, một nụ cười khổ. Lần thứ ba, cô tự hứa với trái tim mình: "Tao sẽ không để mày rung lên thêm một nhịp nào, vì cái tên đó nữa đâu. Yên tâm nhé."