Chương 2: Hậm hực

Hắn bị một người theo dõi.

Vẫn là một cô gái đầu óc có tật xấu.

Toji cảm thấy chính mình hôm nay không nên đi con đường này đi mua vé số.

Đi một con đường khác xem đua ngựa không được sao?!

Trong miệng của hắn ngậm Marlboro, cái này thường có ở cửa hàng 24h, nhưng hắn lại không hút.

Đừng hiểu nhầm, không phải hắn không hút. Là do khi mỗi lần hắn bật lửa định hút, cô gái kia liền sẽ tiến lên dập tắt lửa, cuối cùng còn cướp đi bật lửa.

Trả giá chú lực trên toàn thân thể, đổi lấy thân thể Thiên Dữ Chú Phược. Nhưng bởi vì Chú Phược hoàn toàn tăng lên quá mức, đôi mắt hắn ngược lại có thể thấy chú linh, đồng thời cũng được đến năng lực miễn dịch chú lực, thậm chí có thể để chú linh trong thân thể của mình.

Nói cách khác, chính là vứt bỏ khả năng sử dụng thuật thức của chú thuật sư, mà được đến sức mạnh cơ thể cực kỳ mạnh mẽ.

Không phải Toji tự đại, nhưng nếu chỉ dùng sức mạnh cơ thể , hiện tại trước mắt, hắn còn không có nhìn thấy người nào thắng được hắn.

Nhưng hiện tại......

Hắn không kiên nhẫn gãi gãi tóc.

...... Sau khi hắn dùng tất cả lực lượng, hắn vẫn không thể chạy thoát cô gái kia.

【6】

Tôi chặn lại công kích của người đàn ông, nhìn thấy bụng phẳng lì của hắn, nhớ lại lời nói của chủ năng lực niệm "Mang thai":

“Lấy Niệm của tôi cho vào thân thể, cùng nó dung hợp. Thời gian dung hợp yêu cầu khoảng một tháng, nếu thành công dung hợp, một tuần sau nhất định mang thai.”

Hai mắt cá chân khép lại, kẹp lấy tay trái đang hướng tôi đánh úp lại của người đàn ông, còn tay trái của tôi thì cầm cổ tay phải của hắn.

Ừm, cổ tay của hắn có chút to, lại dùng thêm một cái tay phải đi, nếu không nắm không được.

Mà... Nói cách khác hiện tại chỉ là giai đoạn thành công dung hợp, một tuần sau, hắn mới mang thai.

Hẳn là như vậy đi?

Đột nhiên có chút hối hận, lúc tôi mua sắm những năng lực này, đáng lẽ nên hỏi cách vận dụng chúng rõ ràng một chút, rốt cuộc phạm vi sử dụng năng lực thật sự là quá lớn, nhỡ nhớ lầm một ít chi tiết, tất cả đều làm hỏng.

Lần sau mua quyển vở nhỏ viết lại thôi.

Người đàn ông nhướng mày, lộ ra nụ cười chưa đã thèm, ngay sau đó, chân hắn dùng sức đẩy lên, đá hướng bụng tôi!

Bởi vì toàn bộ thân thể của tôi đều nằm ngang ở trước mặt hắn, hai chân đôi tay xem như đều bị hắn ngược lại kiềm chế, không có biện pháp dùng tay chân phòng ngự, bụng tôi cứ như vậy trực tiếp bại lộ ở dưới chân của hắn

Phanh!

Thân thể của tôi bị đánh trúng.

Tôi cũng thuận thế buông lỏng ra hai tay của hắn, cả người bay về phía không trung mười mấy mét.

Khi tới điểm cao nhất, eo tôi uốn éo, xoay tròn hai vòng, lấy chân rơi xuống đất.

Lúc chân tiếp xúc đến mặt đất, tôi thật cẩn thận ngẩng đầu: "Tâm trạng của anh có tốt hơn chút nào không?"

Trong thời gian mang thai mọi người đều sẽ tương đối nóng giận, nên nhường hắn một ít.

Sức lực của người đàn ông đối với tôi không đau không ngứa, vừa rồi chơi đùa... tôi tạm thời làm toàn thân bao trùm "Kiên" , đủ để thừa nhận hắn đá một cái, hơn nữa tôi nhìn ra người đàn ông cũng không dùng hết sức, không đến mức cần dùng "Cứng" để phòng ngự.

Với lại nhỡ dùng "Cứng" khiến chân hắn đá đau làm sao bây giờ!

Tôi vỗ vỗ bụng của chính mình, đây là địa phương mềm mại nhất trên thân thể tôi:

“Nếu anh không hài lòng có thể lại đá một cái.”

Toji: “......”

【7】

Nửa đêm, Toji nằm ở trên giường của phòng cho thuê, cứ cảm giác có thứ gì ở nhìn chằm chằm hắn.

Rõ ràng năm giác quan đã thật rõ ràng nói cho hắn: Gần đây không có người và chú linh.

Nhưng hắn mỗi lần nhắm mắt, liền sẽ phán đoán ra phía sau có tồn tại không biết sự vật!

Không ngừng xoay người nhưng vẫn ngủ không được, người đàn ông ngồi dậy, bực bội chậc một tiếng lưỡi.

Khi sắc trời trở tối, cô gái kia vẫn là phải một mình rời đi, vì tránh cho bị theo dõi, Toji riêng đi một vòng lớn mới trở lại chỗ ở tạm thời này.

Hắn xuống giường, chân trần trụi đi đến trước tủ lạnh, đồ điện xưa cũ đã ít có công dụng làm lạnh, hắn cầm một lon bia hơi lạnh, sắp mở ra ——

“Uống rượu đối thân thể không tốt.”

Tôi từ phía sau tủ lạnh nhô đầu ra.

Toji:

“......”

Toji:

“Sao cô lại ở chỗ này.”

“Quan sát anh."

Tôi trả lời một cách đương nhiên.

“Bởi vì lý do không thể hiểu nổi của cô?"

Toji cự tuyệt nói ra chính mình mang thai.

Tôi mạnh mẽ gật đầu.

“A!”

Người đàn ông lôi tôi từ sau tủ lạnh ra tới, nắm lấy cổ áo sau của tôi.

Mở cửa sổ, ném xuống, đóng cửa sổ.

Xôn xao ——

Trước khi đóng cửa sổ, một bóng dáng màu đen từ bên trong cửa sổ hiện lên, tay Toji đã bởi vì quán tính đóng chặt cửa sổ, tay phải hắn đặt ở trên cửa sổ, sau lưng không biết lúc nào chảy ra mồ hôi lạnh.

Nếu là cô gái này muốn gϊếŧ hắn......

【8】

“Cô tên gì?”

Đánh không lại, ném không được, ném không đi.

Toji ngồi bệt ở trên sàn nhà, nhìn một lon bia chưa mở ở cách tay hắn không xa

“Fushigulo.”

Tôi ngồi đối diện người đàn ông, thẳng tắp nhìn chằm chằm bụng hắn.

Ban ngày chưa giải quyết được gì, tôi ngước mắt, nhìn về phía đôi mắt lục đậm đang chìm trong bối cảnh tối tăm của người đàn ông:

“Anh tên gì?"

“.....”

Đến khi tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời, hầu kết người đàn ông động đậy.

“... Toji."

【9】

Tôi ăn vạ người đàn ông này một tuần, hắn không nói gì nhìn bên trong tủ lạnh bị tôi gặm sạch sẽ, cùng với cái thùng không còn gói mì nào.

Bởi vì tìm được rồi chủ nhân của "Mang thai" , căn cứ nội tâm áy náy, tôi nhất định phải nhìn hắn thật kỹ —— cho nên tôi thành công... thành người vô dụng chỉ ăn cơm trắng .

“Toji! Tôi cái gì đều sẽ làm! Không cần đuổi tôi đi!”

Tôi ôm lấy đùi hắn, không hề có tôn nghiêm của thợ săn.

“...Lúc trước cô ở nơi nào?”

“Trong núi."

Ban ngày đến trong thành thị sưu tầm người trúng chiêu "mang thai" , buổi tối trở về núi ngủ.

Nếu thật sự không được, liền tùy tiện tìm một thân cây để ngủ.

Thợ săn di tích chính là tự tin như vậy!

Người đàn ông rõ ràng nghẹn lời một chút.

“..... Ăn cái gì?”

“Bất kỳ đồ vật nào có thể ăn."

Meteorcity tôi còn đã từng ở, tuy rằng nói như vậy có chút không lịch sự, nhưng ở trong thành thị, tôi tuyệt đối sẽ không đói chết.

Hắn đại khái đã biết, hỏi tiếp cũng là không có kết quả.

“Chỗ tôi có công việc.”

Toji vuốt cằm:

“Sau khi công việc hoàn thành, cô hai tôi tám.”

【10】

Khi tôi trèo cửa sổ đi vào chỗ ở của Toji, đã không thấy hắn đâu.

Không khí đã trở lại nhạt nhẽo khiến tôi biết, khi tôi rời đi cả ngày làm việc, hắn không ở chung cư này.

Tôi dùng một chiếc di động second-hand từ trong tay côn đồ mua tới, gian nan đọc chữ viết của thế giới này.

Tuy rằng kém so với Ging, nhưng đối với chữ viết ngôn ngữ, tôi còn rất có thiên phú.

Cách lúc Niệm dung hợp thành công đã đi qua một tuần, trong lúc này Toji không có gì không thích hợp, tôi hoàn toàn có thể xác nhận Toji mang thai!

【 Trong lúc mang thai rời nhà trốn đi, đây là tình huống gì? 】

Tôi tìm dân mạng gì cũng biết tìm kiếm đáp án.

Rất nhanh, một câu trả lời lọt vào mắt tôi.

"Ông mày không ai địch nổi" : hậm hực trong thời gian mang thai.