Vết thương của Lục Mạn không quá nghiêm trọng, chỉ bị trầy xước nhẹ ở cánh tay. Sau khi băng bó đơn giản, cô nhìn Lâm Chí Bạch chớp chớp mắt nói với vẻ đáng yêu.
-“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
- “Phải làm gì?”
Lâm Chí Bạch lập tức bị câu nói của cô làm cho sửng sốt.
“Cô rơi xuống tạo thành một lỗ lớn trên trần nhà, bây giờ còn hỏi tôi phải làm sao?”
“Tôi chẳng thể làm điều gì khác ngoài việc trả tiền bồi thường sao?”
Đương nhiên sau khi nghe câu nói này, Lâm Chí Bạch có một chút không thoải mái, nhưng sau một lúc suy nghĩ lại nói:
“Trước tiên gọi điện thoại cho công ty quản lý tài sản, nếu đã xảy ra chuyện lớn như này nên để bọn họ đến giải quyết”.
Nói xong, Lâm Chí Bạch lấy điện thoại ra gọi điện cho ban quản lý tài sản của khu dân cư.
………………
Năm phút sau, có tiếng gõ của phòng nhanh chóng.
Mở cửa, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào. Người đàn ông tên là Đổng Vệ Bình, anh ta là người quản lý tài sản của khu này.
Sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc, biết người liên quan không bị thương nặng liền thở phào nhẹ nhõm.
Một người dân trong khu dân cư bị rơi từ phòng mình xuống tần dưới. Sự việc này không phải việc nhỏ. Nếu tin đồn bị lan ra, ít nhất anh ta sẽ mất việc, tệ nhất là danh tiếng của cả toàn bộ nhà phát triển bất động sản sẽ bị ảnh hưởng.
Vì vậy anh ta không kiêu ngạo như khi đối mặt với các cư dân khác mà thấp giọng hỏi Lâm Chí Bạch muốn gì.
“Trước tiên tìm người sửa nhà đi.”
Lâm Chí Bạch chậm rãi nói.
“Điều này là cần thiết”
Đổng Vệ Bình nhanh chóng gật đầu.
Lâm Chí Bạch lại nói:
“Nhưng tối nay đừng đến, nếu không sẽ quấy rầy những cư dân khác nghỉ ngơi. Chờ đến sáng mai rồi hẵng làm.”
Trong lúc Đổng Vệ Bình đang đàm phán Lục Mạn ngồi sang một bên, im lặng lắng nghe không ngắt lời, nhưng trong lòng không khỏi nảy ra những suy nghĩ lung tung.
[Ngôi nhà sẽ sửa vào ngày mai vậy tối nay cậu ấy sẽ nằm ở đâu?]
[Chiếc giường trong phòng cậu ấy bị sập rõ ràng là không nằm ngủ được. Có lẽ nào anh chàng này muốn ngủ trong phòng của mình?]
Khi suy nghĩ của cô trôi dạt đến đây, liền cảm thấy hô hấp của mình tăng nhanh.
[Mình chưa bao giờ ở cùng phòng với đàn ông, làm chuyện đó vào đêm khuya có an toàn không?]
[ Mặc dù đàn em này có hơi đẹp trai và tính cách hiền lành, tuy cậu ấy có thể là một hình mẫu lý tưởng nhưng mà làm như vậy có nhanh quá không?]
[Rốt cuộc chúng ta còn chưa tỏ tình, chưa hẹn hò nắm tay, chưa ở bên nhau, chia tay, quay lại, rồi lại chia tay,...]
Nếu như Lâm Chí Bạch biết được trong lòng nàng lúc này đang nghĩ điều gì, chắc chắn sẽ muốn mở hộp sọ ra xem chưa gì trong đó.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn có tâm trí nghĩ đến mấy chuyện như thế sao.
…………
Sau khi thảo luận về vấn đề sửa chữa ngày mai, Động Vệ Bình cẩn thận rời đi. Đang định quay người lại thì Lâm Chí Bạch chợt nhớ điều gì đó, lại nói:
“Nhân tiện, cô gái này đêm nay không có chỗ ở, anh có thể sắp xếp khách sạn cho cô ấy không? Dù sao cô ấy cũng là nạn nhân.”
Đổng Vệ Bình nghe xong liền gật đầu liên tục, vội vàng nói đây là việc nên làm, rồi vội vàng đi thu xếp.
Đổng Vệ Bình rời đi, Lâm Chí Bạch liền nói:
“Chị gái, đêm này phiền chị ở lại khách sạn một đêm, ngày mai sửa xong có thể quay lại.”
“Ồ”Lục Mạn có chút không hứng thú.
Lâm Chí Bạch dù sao cũng có thể hiểu được, mấy loại sự việc này xảy ra, tâm trạng của ai cũng không tốt.
“Nhân tiện nếu họ không muốn chuyện này bị công khai thì nhớ đưa ra một số điều kiện bên phía quản lý để bù đắp, đừng xấu hổ mà không lên tiếng.”
“Chỉ cần yêu cầu không quá đáng thì họ sẽ đồng ý, chẳng hạn như giảm tiền điện nước, phí sinh hoạt,v,v…”
“Khi chị đưa ra những yêu cầu này, họ sẽ cảm thấy yên tâm và sẽ chú ý hơn đến công việc của mình trong tương lai”
Là một hậu bối nhiệt tình, Lâm Chí Bạch nhắc nhở cô.
Suy cho cùng dựa trên sự hiểu biết ngắn gọn của cô đối với cậu học sinh cuối cấp này, mạch não của cô có lẽ không nên nghĩ đến điều gì xa hơn.
Gật gật đầu, Lục Mạn hừ một tiếng.
Sau đó bầu không khí trong phòng khách rơi vào bầu không khí yên lặng.
Lâm Chí Bạch không ngừng nhìn chằm chằm vào Lục Mạn, Lục Mạn ngước mắt lên liếc cậu một cái liền cúi đầu.
“Cậu, Cậu đang nhìn cái gì?”
Lâm Chí Bạch thở dài liền nghĩ: [Tôi đã nói chuyện này rồi, sao chị không rời đi đi, hay còn muốn ở lại ăn tối?]
“Aya chị à, tôi muốn tắm rửa nghỉ người một lúc”
Lâm Chí Bạch bảy tỏ lệnh trục xuất của mình một cách khéo léo.
Lục Mạn cuối cùng cũng hiểu ra, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, đứng dậy rời đi.
Sau khi Lục Mạn rời đi, Lâm Chí Bạch liền nhớ ra mình đã quên mất một việc nghiêm trọng.
[Chị ta còn chưa trả lại cho mình một trăm tệ, lại quên đòi mất rồi!]
—------------
—-------------
Vào ban đêm.
Nhìn vào lỗ hổng đen trên trần nhà, Lâm chí Bạch có một suy nghĩ vi diệu.
Gặp lại chị ta có phần quá kịch tính và trùng hợp. Chỉ có mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn ngôn tình gì đó mới dám viết những tình tiết kỳ quặc như vậy thôi phải không?
Nhưng bây giờ chuyện này đang thực sự xảy ra.
Lâm Chí Bạch lúc này đang do dự không dám cự động nữa. Rốt cuộc, có một ngày cậu không thể ngủ ngon khi đột nhiên có người từ trên trần nhà rơi xuống suýt gϊếŧ chết mình.
Nhưng rồi cậu chẳng thể nghĩ thêm được nữa, mấy loại chuyện như này tốt nhất không nên diễn ra lần nào nữa. Trừ khi người quản lý tài sản bị điên, nếu không thì chắc chắn không dám làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy nữa đâu.
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, một lúc sau Lâm Chí Bạch chìm vào giấc ngủ.
—-----------
—-----------
Sáng sớm.
Khu dân cư cao cấp tại Tây Thành.
Tần Như Nguyệt và Hạ Đình đang ngồi ăn trong nhà hàng sáng sủa.
Vẻ mặt Tần Như Nguyệt có chút hốc hác, hiển nhiên đêm qua cô ngủ không ngon.
Hạ Đình thì tò mò nhìn cách trang trí sang trọng trong nhà hàng.
Đúng lúc này, một người phụ nữ đi giày cao gót, trang điểm tinh xảo đi từ trên tầng lầu đi xuống.
Hạ Đình thấy vậy liền vội vàng lễ phép nói.
“Xin chào gì.”
Tần Như Nguyệt lúc này cũng yếu ớt gọi “mẹ”một tiếng.
Trương Tuệ Linh mỉm cười và chào Hạ Đình.
“ Hôm nay gì có việc ở công ty, Đình Đình, bữa trưa con muốn ăn gì để gì Trương nấu cho ăn?”
‘Dì con không cần đâu ạ, trưa này con ra ngoài ăn cơm với Nguyệt Nguyệt.”
“Được rồi, vậy đi đường an toàn nhé.”
Nói xong, Trương Tuệ Linh lấy ví ra, lấy một xấp tiền nhỏ đặt lên bàn, sau đó hôn lên mặt con gái mình.
“Mẹ đi làm trước.”
“Con biết mà, mẹ.”
Sau khi người phụ nữ rồi đi, Hạ Đình yếu ớt chọc vào tay Tần Như Nguyệt, nhỏ giọng nói:
“Mẹ cậu thật là có khí chất.”
Tần Như Nguyệt hiện tại không còn tâm trạng nói chuyện này, cô lặng lẽ thở dài, nhìn bữa sáng ngon lành trong bát, nhưng cô vẫn không có cảm giác thèm ăn.
Nhìn thấy bộ dạng của bạn thân, Hạ Đình hỏi:
“Nguyệt Nguyệt, cậu ta vẫn chưa trả lời tin nhắn à?”
“Không.”
Trưa hôm qua cô gửi tin nhắn cho Lâm Chí Bạch nhưng đến sáng hôm sau vẫn không nhận được hồi âm.
Điều này là điều mà trước đây Tần Như Nguyệt chưa hề nghĩ tới.
Trước đây Lâm Chí Bạch không nói sẽ trả lời ngay lập tức nhưng khi nhìn thấy tin nhắn sẽ trả lời nhanh nhất có thể.
Nhưng bây giờ…
Tần Như Nguyệt đang tự hỏi xem điều gì đã xảy ra với Lâm Chí Bạch trong khoảng thời gian này và tại sao cậu ấy lại đột nhiên lạnh lùng với cô như vậy.