Chương 12: Người phụ nữ từ trên trời rơi xuống

Ngày hôm sau.

Ngày nghỉ đầu tiên sau cơn mưa.

Sau khi tỉnh dậy, Lâm Chí Bạch mặc áo sơ mi ngắn tay rời khỏi căn hộ và bắt đầu buổi tập giáo dục sáng hàng ngày.

Vì vừa mới đến một môi trường xa lạ nên anh cần phải làm quen trước với địa hình xung quanh.

Ấn tượng phong cảnh cách Đại học Tô Châu khoảng năm km.

Bởi vì vẫn còn sớm.

Trên đường không có nhiều người đi bộ, chỉ có công nhân vệ sinh đang di chuyển lên những chiếc lá rơi trên đường bị rung chuyển bởi cơn mưa đêm.

Hơi thở không khí có mùi đất, Lâm Chí Bạch không dừng lại.

Mãi cho đến khi chạy đến trước cửa đại học Tô, anh mới dừng lại và hít một hơi

Vì đang là kỳ nghỉ hè nên trong trường mà Đại học Tô Châu không có nhiều người đi bộ.

Chỉ còn một số rác thải học sinh đang chờ xe ở bến xe phía trước trường.

Tra cứu.

Cây xanh tươi tốt, các gam màu xanh đỏ và đó bổ sung cho nhau, môi trường rất đẹp và trong lành.

Hương thơm như nằm trong tầm tay xanh mát

Đây có phải là nơi tôi phải dành bốn năm không?

Lâm Chí Bạch trong mắt hiện lên ý cười.

Nó có vẻ thực sự đẹp.

Nghĩ đến đây, anh bước vào trường học.

—---

—----------

Đi qua con đường đầy bóng cây, Lâm Chí Bạch đi tới bờ hồ.

Nửa Hồ là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Đại học Tô Châu.

Nó được đặt tên theo dạng nửa hồ nước.

Lâm Chí Bạch mặc dù lần đầu tiên đến với Đại học Tô Châu nhưng anh không có cảm giác xa lạ gì.

Nửa Hồ là thánh địa tình yêu của sinh viên Đại học Tô Châu, không biết có bao nhiêu đôi tình nhân trẻ đã thầm yêu bên hồ và cam kết bên nhau suốt đời.

Ở kiếp trước, Lâm Chí Bạch thường nghe trong nhóm nói rằng các bạn học cấp ba của anh đang học tại Đại học Tô Châu đề cập đến việc chứng minh tình cảm với ai bên bờ hồ, và các nhóm tụ tập xung quanh hồ để chứng giám tình cảm của họ.

Bây giờ tôi đã tận dụng tầm nhìn để thấy nó, nó thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó và là một nơi tuyệt vời để hẹn hò.

Trong lòng đang suy nghĩ, Lâm Chí Bạch lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh phong cảnh gửi cho Triệu Thiền Nghị.

Không có gì khác,ngoài chia sẻ cảnh đẹp với các cựu sinh viên tương lai.

Lâm Chí Bạch lầm tưởng rằng lúc này Triệu Thiên Nghị đang ở công trường làm việc, không có thời gian trả lời.

Nhưng ảnh gửi đi trong vòng mười giây, đối phương đã truyền tin nhắn trả lời.

[Thiền Nhị: Wow, đây là đâu nhỉ, đẹp quá! ]

[Chí Bạch : Tô Đại đó]

[Thiền Nghị: Tô Đại? Bây giờ cậu đang Đại học Tô Châu phải không? ]

[Chí Bạch: Đúng vậy, tôi đang tập thể dục buổi sáng nên đi ngang qua và ghé vào xem. 】

[Thiền Nghị: Lâm Chí Bạch, cậu quả thực là người rất có kỷ luật. ]

[Chí Bạch: Đùa thôi.]

[Chí Bạch: Đúng rồi, hôm nay cậu không đến công trường sao?

(Thiền Nghị: Công việc của tôi bên đó đã hoàn thành, hôm qua quản lý đã trả lương, tôi mong đợi một vài ngày nữa tôi sẽ đến Tô Châu. 】

[Chí Bạch: Tốt quá, tình cờ tôi ở một mình ở Tô Châu, buồn chán quá.]

Trả lời tin nhắn này xong, Lâm Chí Bạch cảm thấy có chút mơ hồ, liền nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

[Chí Bạch: Tô Châu có rất nhiều danh lam thắng cảnh đẹp, tôi đang định đi thăm từng nơi một, nếu cậu có thời gian và muốn đi thì chúng ta cùng nhau đi được không?]

Câu nói khẳng định thành câu hỏi và cảm giác về ranh giới ngay lập tức được nâng cao.

Đúng như dự đoán, Triệu Thiền Nghị thậm chí còn chỉ không suy nghĩ kỹ về câu nói mà nở nụ cười toe toét.

[Thiền Nghị: Được rồi, tôi đang định đi đến phố Sơn Đường, nghe nói ở đó là thiên đường đồ ăn vật.]

[Chí Bạch: người sành ăn!!!]

[Tiếng ve: (liếc nhìn)]

Chủ đề tắc nghẽn kết thúc ở đây, Lâm Chí Bạch cũng không nói nhảm nữa, cất điện thoại vào túi rồi đi về nhà.





Trên đường trở về, Lâm Chỉ Bạch đột nhiên nhớ tới điều gì.

Hình như hôm qua có người nói muốn thêm thông tin liên lạc của mình để trả lại tiền phải không?

Tại sao trong suốt một đêm không có động tĩnh gì?

Sự khốn khổ đó khiến con người nói dối?

Lắc đầu cười, Lâm Chí bạch càng tin tưởng nữ nhân này quay đầu đi lại quên mất số điện thoại.

Vâng, hoàn toàn.

Với tính cách dễ thương, đáng yêu của cô gái đó, Lâm Chỉ Bạch không hề nghi ngờ hay ngạc nhiên chút nào.

—-------

Có thể là do trời mưa.

Đêm nay yên tĩnh hơn trước.

Đứng trên ban công ngắm trăng một lúc, Lâm Chí Bạch trở lại phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Sống một mình hơn mười năm, anh đã hình thành thói quen tự nấu ăn từ lâu, tuy tay nghề nấu nướng không bằng đầu bếp khách sạn nhưng anh vẫn có thể tự làm một số món xào.

Ngay lúc Lâm Chí Bạch đang nhàn nhã cầm đũa, đột nhiên từ phòng ngủ phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, tựa như có thứ gì đó nặng nề đang rơi với tốc độ cao.

Tiếng động lớn đến quá bất ngờ, Lâm Chí Bạch chút nữa bị bỏng tay.

Anh tắt bếp gas rồi đi vào phòng ngủ xem chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả vừa bước vào, tôi đã chết ngay lập tức.

Anh đã tìm thấy một lỗ lớn trên trần phòng ngủ

Và có một sinh vật không thể diễn tả được trên giường.

Tình hình thế nào!

Lâm Chỉ Bạch sửng sốt.

Anh rời mắt khỏi sinh vật có phong cách mơ hồ đó rồi nhìn lên trần nhà phía trên, hơi thở trở nên gấp gáp.

Chết tiệt!

Điều may mắn là thứ này trực tiếp từ trên lầu rơi xuống như báo động chất lượng nhà ở tại cộng đồng này rất đáng lo ngại.

Ban đầu tôi nghĩ nhà gỗ thích hợp để ở vì mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, bây giờ xem ra cần phải cân nhắc chuyển sang nơi khác.

Còn chưa đáp ứng cảm xúc quá nhiều, Lâm Chỉ Bạch đã nhanh chóng bước tới kiểm tra xem người phụ nữ này có bị thương hay không.

"Bạn có sao không? Tại sao bạn lại rơi bất ngờ như vậy?"

Nghe thầy âm thanh, người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên.

Sau khi hai ánh mắt chạm nhau, Lâm Chí Bạch vừa rồi còn đang tức giận lập tức trở nên vui vẻ.

"Lục Mạn tiền bối, cách xuất hiện của cô thật mới lạ."

Người này không ai khác chính là tiền bối Lục Mạn cực kỳ ngu ngốc và đáng yêu ngày hôm qua.

Nhìn thấy Lâm Chí Bạch, Lục Mạn miệng mím lại, đôi bàn tay nhỏ bé dùng sức xoa xoa cánh tay.

"Um, đau quá."

—--------------

Mười phút sau.

Lâm Chí Bạch và Lục Mạn ngồi đối diện nhau trong phòng khách.

Thông qua giao tiếp đơn giản, Lâm Chí Bạch cũng hiểu được nội dung của toàn bộ câu chuyện.

Hóa ra lầu trên Lâm Chí Bạch không có người cho thuê, nguyên nhân là do nhà lâu ngày không có người ở hay cải tạo tạo đồ đạc gì nhiều , sàn nhà trở nên han gỉ.

Những người môi giới nhà ở giá rẻ vẫn cho Lục Mạn thuê căn phòng nhỏ trên lầu một năm trước.

Ban đầu thì không có gì để chê, nhưng đối với tính cách của Lục Mạn mà nói.

Cô ấy thích chạy và nhảy khi phấn khích.

Sàn phòng chật hẹp, sau một năm, cuộc sụp đổ cuối cùng cũng xảy ra.

May mắn thay, hướng cô ngã đối diện với Chiếc giường trong phòng ngủ của Lâm Chí Bạch, có chăn đệm, Lục Mạn may mắn không bị thương nặng.

Nếu thả thẳng vào phòng khách thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Vừa bôi dầu, Lục Mạn vừa rưng rưng nước mắt nhìn Làm Chí Bạch.

Lúc đó thật đáng thương.

Có lý do cho Lâm Chí Bạch thể hiện tình nhân đạo của mình vào lúc này.

Nhưng nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, anh không muốn bật cười vì lí do nào đó.

Thực tế là không thể chấp nhận được khi cô gái này vẫn còn sống khoẻ mạnh.