Chương 9: Đêm điều tra trong núi
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng gọi mấy ngày nay đã trở nên quen thuộc, Độc Cô Ngạn giả câm giả điếc, ngồi bên cạnh bàn chậm rãi uống trà, trong đầu xắp xếp lại những đầu mối đã điều tra được trong hai ngày nay. Đầu mối trong tay không có nhiều mà sự việc lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Bang Thanh Hồng đã có ít nhất bảy người mất tích, phái Thương Sơn là một môn phái lớn của võ lâm mà cũng mất tích hơn mười cao thủ, xem ra lần này phụ thân phái hắn ra khỏi Phiếu Miếu Phong trợ giúp bác, nhiệm vụ không đơn giản.
Đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện phía trước cửa sổ xuất hiện một cái đầu nhỏ, hắn lạnh nhạt nhìn nha đầu không biết xấu hổ kia động tác nhanh nhẹn leo từ cửa sổ vào, ngồi trên một cái bàn thấp phía trước cửa sổ, ánh mắt vô tội nhìn hắn.
Đối với những người không mời mà tới thế này, từ trước đến nay hắn không bao giờ tỏ thái độ hòa nhã đón tiếp, tuy rằng trên khuôn mặt lạnh như băng của hắn cũng rất ít khi xuất hiện biểu cảm gì khác. Chỉ là, hắn không khỏi hiếu kỳ, rốt cục nàng đã dùng cách gì để có thể leo được sang đây.
“Làm thế nào cô nương sang được bên này?” Hắn buông chén trà, nhàn nhạt hỏi.
Hề Hề vừa thấy Độc Cô Ngạn để ý đến mình, vội vàng từ trên bàn nhảy xuống, cuống cuồng chạy đến trước mặt hắn ngồi xuống, giọng nói hưng phấn, khoa chân múa tay một hồi nói: “Nhị Nha nhà muội rất lợi hại nha, nó có một cái lưng rất dài, có thể vươn từ cửa sổ phòng muội đến cửa sổ phòng huynh.”
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, nàng đạp lên thân con báo đó mà tới được đây. Còn có thể dùng thú cưng trong tình huống này, hắn thực sự không khâm phục nàng cũng không được.
“Tướng công.” Hề Hề gọi hắn một tiếng.
“Ta là Độc Cô Ngạn, cô nương có thể gọi tên ta, đừng để ta nghe thấy cô nương gọi như vừa rồi một lần nữa.” Hắn cực kỳ nghiêm khắc nhìn nàng. Đáng tiếc, quanh năm đối mặt với gương mặt lạnh như băng của mẹ, Hề Hề căn bản chẳng còn sợ nữa, nhưng nàng vẫn nghe lời gọi hắn một tiếng: “Tiểu Ngạn…”
Trán hắn nhăn lại lần thứ hai.
“So với cô nương, ta lớn tuổi hơn, không thể gọi ta là Tiểu Ngạn!”
“Ngạn Ngạn!” Nàng rất biết nghe lời liền thay đổi cách gọi.
“Cũng không được gọi ta là Ngạn Ngạn.”
“A Ngạn!”
“Gọi là Độc Cô Ngạn!” Hắn không thể nhịn được nữa mà đập bàn. Bỗng dưng hắn nhận ra bình thường hắn luôn rất bình tĩnh nhưng hễ gặp nha đầu kia là như thể củi khô gặp lửa, sẽ bùng cháy dữ dội.
“Trực tiếp gọi tên nghe thân thiết hơn, khi mẹ gọi vậy cha đều rất vui.” Huống hồ ở nhà cha già trước giờ đều gọi “Âm Âm” “Hi Hi” loạn xạ, còn nói gọi thế mới giống người một nhà. Nàng cũng muốn làm người một nhà với hắn, cần gì phải khách sáo như vậy.
“…” Độc Cô Ngạn không muốn tiếp tục đôi co cùng nàng nữa. Bèn đứng dậy, cầm lấy kiếm đi ra ngoài.
Nếu nàng đã thích căn phòng này như vậy thì để cho nàng là được.
“A Ngạn…” Hề Hề nhanh chân đuổi kịp hắn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn. Thật ra, trong lòng nàng chưa hoàn toàn hết sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
“Có chuyện gì?” Nha đầu này từ khi đến đây ngày nào cũng vui vẻ dạo chơi khắp nơi, hôm nay mới giờ này đã có mặt ở nhà trọ.
“Muội… Muội thấy được vài việc… hơi đáng sợ.” Hề Hề không chút do dự liền đem hết tâm tư của mình nói cho hắn nghe.
“Thấy cái gì?” Tuy hắn không muốn nhìn thấy cái mặt dày của nàng nữa, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ, không hiểu bất cứ chuyện gì.
“Muội nhìn thấy ông chú áo đỏ… Ông ấy đã chết, xác bị … bị người ta tiêu hủy.” Nàng xiết chặt ống tay áo của hắn, trong lòng đầy lo sợ nói.
Ông chú áo đỏ? Nhị đương gia của bang Thanh Hồng?! Ông ta đã biến mất từ ngày hôm qua!
“Cô nhìn thấy ông ta ở đâu? Kể lại mọi chuyện cho ta nghe.” Hắn liền đóng cửa phòng lại, ngồi xuống trước bàn trà, nhìn đôi mắt có phần hoảng loạn của Hề Hề, nghĩ rằng câu chuyện của nàng có thể sẽ là một manh mối quan trọng.
Hề Hề mấp máy môi, đi đến đối diện hắn rồi ngồi xuống, sau đó nàng nói toàn bộ chuyện nàng đã thấy ở sau núi cho Độc Cô Ngạn biết.
“Cô có chắc người cô nhìn thấy là tiểu nhị không?”
Hề Hề ngơ ngác nhìn hắn một lát rồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Muội không dám chắc, tiểu nhị ca ca là người tốt, huynh ấy chắc sẽ không làm chuyện xấu xa như vậy…” Nói xong chính bản thân nàng cũng không có cách nào để khẳng định. Nàng chắc chắn đó là khuôn mặt của tiểu nhị, nhưng so với tiểu nhị khi bình thường thì biểu hiện hoàn toàn khác nhau.
“Ta đã biết.” Độc Cô Ngạn gật đầu, nhìn đôi mắt mở to ngạc nhiên của nàng, hắn còn nói thêm: “Cô tạm thời không nên có biểu hiện gì bất thường, phải bình tĩnh. Cũng không được ra sau núi chơi nữa, để tránh gặp phải nguy hiểm. Cô nói sơn động đó ở chỗ nào?”
“Đại Mao có thể dẫn đường cho huynh.” Hề Hề có chút tự hào về khả năng dẫn đường của Đại Mao nhà mình.
“Đại Mao?” Độc Cô Ngạn nghe thấy một cái tên lạ nhất thời không thích ứng ngay được. Tên của nhà nàng… đều thật đặc biệt.
“Đại Mao là con chim muội nuôi, nó nhớ đường rất giỏi, còn có thể bảo vệ cho muội nữa.” Hề Hề nói xong liền quay ra ngoài cửa sổ kêu một tiếng “Đại Mao”, Độc Cô Ngạn chỉ thấy một con chim đen xì kỳ quái bay đến, vô cùng thân thiết đậu xuống bên cạnh Hề Hề, cái đầu như mũi dùi liên tục cọ cọ vào người nàng.
“… Được rồi. Vậy phiền nó dẫn đường cho ta.” Độc Cô Ngạn thầm quyết định đêm nay sẽ phải thăm dò núi Tụ Vân một chuyến. Hề Hề đã có người của Khê Vân các bảo vệ, tạm thời hẳn sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng không chỉ tiểu nhị mà cả Tụ Hiền lâu này, đều phải tra xét một lần.
“A Ngạn, muội muốn đi cùng huynh.” Hề Hề muốn ở bên cạnh hắn.
“Rất nguy hiểm. Không được.” Độc cô Ngạn kiên quyết từ chối. Hề Hề liền trề môi, đầy tủi thân nhìn hắn…
Độc Cô Ngạn vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng như trước, nhưng trong đó cũng có chút kiên quyết và quan tâm. Không ngờ hắn có thể đọc được rõ ràng sự khát vọng trên gương mặt không có chút biểu cảm của nàng. Nhưng hắn không thể thỏa mãn nguyện vọng của nàng được. Hắn không muốn đến lúc đó còn phải lo lắng cho sự an nguy của nàng.
“Nghe lời.” Thấy nàng vẫn không nhúc nhích gì, hắn nói thêm một câu. Nàng nghe xong lập tức khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, tuy nhiên biểu hiện trên khuôn mặt quá nhẹ, không thể gọi là cười tươi được.
“Vâng.” Hề hề ra sức gật đầu, tỏ vẻ là nàng rất biết nghe lời. Nàng sờ cái đầu dùi của Đại Mao, cẩn thận dặn dò: “Đại Mao, em cẩn thận dẫn đường cho A Ngạn nha, cũng phải bảo vệ huynh ấy thật tốt đấy.”
Còn Độc Cô Ngạn đã chính thức từ bỏ ý định sửa lại cách gọi của nàng, dù sao thì A Ngạn nghe cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với mấy cách gọi trước.
Cùng lúc đó, Phỉ Mặc cũng bắt tay vào điều tra tiểu nhị và Tụ Hiền lâu.
Đêm đến, Độc Cô Ngạn cầm lấy trường đoản kiếm, cùng với Đại Mao dẫn đường đi thăm dò núi Tụ Vân. Ánh trăng vẫn ảm đạm như cũ, lại thêm một con chim khổng lồ đen như mực bay trên đầu, càng tăng thêm vài phần kinh dị.
Nó bay vào một con đường, rất nhanh mà không phát ra một tiếng động, ánh trăng dần trở nên mờ nhạt, cây cối cũng rậm rạp hơn. Con đường phía trước bị bao phủ bởi một tầng sương mù, xung quanh có chút không rõ ràng. Đại Mao thoáng tăng tốc rồi bay lên cao hơn.
“Oa”, Đại Mao kêu nhỏ một tiếng, biểu thị phía trước có chuyện gì đó.
Độc Cô Ngạn nhảy lên một cái cây cao bên cạnh để kiểm tra, quả nhiên phía trước có động tĩnh. Cách đó khoảng mười trượng, một đám người xếp thành hàng, cứng nhắc mà đồng nhất đi lại trong rừng.
Hắn nheo mắt lại, mặc dù trong rừng có sương mù, nhưng là người luyện võ nhiều năm nên thị lực của hắn tốt hơn người bình thường mấy lần, vì vậy có thể rõ ràng nhận ra những người này đều là người của các bang phái lớn đã từng dừng chân ở Tụ Hiền lâu.
Bọn họ đều giống như người mất hồn, động tác vô cùng đều đặn, nhưng lại rất cứng nhắc, cứ đờ đẫn, máy móc mà di chuyển, ngoài những tiếng bước chân nhịp nhàng, tuyệt nhiên không có bất kì tiếng nói nào, đến cả tiếng hít thở cũng dường như không có.
Độc Cô Ngạn rất tập trung, nhún người theo sau bọn họ. Đại Mao vỗ vỗ cánh, bay lên cao, cũng theo ngay phía sau.
Hắn lén lút nhập vào hàng sau cùng của đoàn người, không chút dấu vết quan sát một chút, phát hiện đúng là chưởng môn La Kim Hồng của phái Thương Sơn, Hồng quyền của y cũng có thứ hạng ở trên giang hồ, vậy mà giờ đây cũng bị người ta khống chê, vô chi vô giác đi lại trong núi này.
Đi theo phía sau, hắn cùng mọi người tiến vào một hang động thần bí khuất sau một lùm cây.