- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xin Lỗi, Nhận Nhầm Người
- Chương 24
Xin Lỗi, Nhận Nhầm Người
Chương 24
“Ưm…”
Công chỉ cảm thấy bé Công của mình bị nhét vào một chỗ ấm áp nóng bỏng đến đáng sợ, nhưng người kia sau khi đưa vào cũng không cử động, không biết hắn muốn làm gì, hình như hắn có chút khó chịu, mới vào một chút đã hơi nhăn mày.
Thụ đang cố gắng thích nghi với vật ngoại xâm, tính từ từ mà làm, không ngờ lại không khống chế được tiết tấu, thằng nhỏ vừa rời khỏi một tí lại chui trở về, hắn nhẫn nhịn không thốt lên tiếng rêи ɾỉ đâu đớn.
Tư thế cưỡi như này không thích hợp cho lần đầu, nhưng cũng chỉ có vậy quyền chủ động mới thuộc về hắn, có thể để bản thân nắm giữ tiết tấu một chút.
Phía sau hắn còn đau đớn, cảm giác sung sướиɠ gì đó hiển nhiên là không có, trong chốc lát bỗng cảm thấy bản thân thật yếu ớt, nhưng thay vào đó là cảm giác người bên trong là người trong lòng, l*иg ngực sớm bị hạnh phúc rót tràn, tình yêu quả là thứ kì diệu.
Có vẻ ý thức được nhiêu đây chưa thoã mãn được Công, hắn bắt đầu lắc lư với biên độ nhanh hơn, cái mông nâng lên hạ xuống, việc chăm chỉ đến phòng tập thể hình đã bộc lộ hiệu quả, phần eo của Thụ cũng coi như là linh hoạt, khống chế phun ra nuốt vào cực kì chuẩn xác.
“Ưm…” Thụ bỗng ngưỡng cổ, vật cứng rắn trong cơ thể vừa vô tình chạm vào một điểm nào đó, kɧoáı ©ảʍ như con sóng thần ập đến, ngón chân cũng vì thứ cảm xúc to lớn đó mà cuộn chặt lại.
Thụ thay đổi góc độ, ý muốn tìm lại vị trí kia, muốn tìm lại cảm giác sung sướиɠ tột cùng khi nãy, bỗng nhiên người dưới thân lại ngồi bật dậy.
“A….?!”
Hành động của Công khiến thằng nhỏ càng tiến sâu vào bên trong, Thụ cảm thấy mình dường như bị chọc thủng luôn rồi.
Hắn vội vàng ôm lấy cổ Công, há mồm thật to để hít thở nhằm giảm bớt cảm giác tắt nghẽn bên trong cơ thể.
Bỗng bên cạnh vang lên tiếng nức nở khiến năm giác quan trong người Thụ bật công tắt trở lại.
Công đang khóc.
lại tăng nhiệt, im lặng đẩy eo, cắn môi, trịnh trọng trả lời: “Đồng ý!”
Tình cảnh này làm Thụ sợ tới luống cuống tay chân, hắn vụng về hôn lên những giọt nước mắt kia, giọng run rẩy hỏi: “Cục cưng? Em sao thế?”
Vật kia của Công còn đang cứng ngắc trong cơ thể hắn, hắn lại không dám động đậy, nhìn thấy nước mắt Công, cả người đều hồn bay phách lạc.
“Anh làm em đau hả? Cục cưng đừng khóc, em vừa khóc anh liền muốn gϊếŧ luôn chính mình…”
Đôi mắt Công hồng như mắt thỏ, bộ dạng sợ hãi cũng y chang, hốc mắt còn đong đầy nước chực chờ rơi xuống, giọng nói đầy uất ức.
“Anh gạt tôi!”
Giọng điệu chỉ trích thật khiến người ta đau đầu, Thụ hôn nhẹ lên mặt cậu, đang tự kiểm điểm xem bản thân mình đã làm gì có lỗi với cậu, nghĩ mãi không ra, đành hỏi: “Cục cưng, anh oan quá, anh lừa em cái gì đâu?”
Công khóc thút thít, lại đẩy thắt lưng một cái, Thụ bị đỉnh một phát muốn ná thở, Công nước mắt ngắn dài chất vấn: “Anh nói hôm nay đi ăn cơm rồi đưa tôi về nhà thôi… Hiện tại… anh xem anh làm cái gì?!”
Thụ lòng đau như cắt, vội lau nước mắt cho Công, giọng điệu đầy tội lỗi: “Xin lỗi, cục cưng, anh thực sự rất thích em, rất muốn em trở thành người của anh, anh không thể đợi được nữa.”
Công khóc càng dữ: “Anh thích tôi sao không nói cho tôi biết!”
Thụ: “……”
Thụ hôn nhẹ lên mặt cậu: “Là lỗi của anh, anh không tự tin, anh sợ em không thích anh.”
Công khóc nấc lên, thằng nhỏ trong cơ thể người kia cũng không chịu thua mà nhấc lên nhấc xuống, Thụ mặt trước mặt sau đều bị tra tấn đến chịu không đặng, vậy mà còn phải dỗ dành người nọ.
“Em thích anh mà.” Công chậm chạp bình tĩnh lại, ý thức được hai người đang làm gì lại đỏ mặt “Tại anh không hỏi em, cũng không nói với em, làm sao em biết được.”
Thụ nắm bắt trọng điểm đặc biệt nhạy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Cục cưng, em… là đang thổ lộ với anh sao?”
Công cúi đầu im lặng.
Thụ lại hôn cậu một cái: “Anh rất vui!”
Hắn quyết định dùng hành động để biểu hiện niềm vui sướиɠ của bản thân, trực tiếp đẩy ngã Công, tiếp tục công việc bị gián đoạn ban nãy.
Công dùng tay che đi đôi mắt phiếm hồng của mình, bị Thụ tách ra, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thỏ của người nọ, phía sau bỗng buộc chặt, đăm đăm nhìn gương mặt Công vì du͙© vọиɠ mà càng đỏ, sau đó nhẹ hôn Công, hỏi: “Cục cưng, bên trong anh có thoải mái không?”
Công mặt như nhỏ máu, nhìn Thụ vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong mắt Thụ đầy ý cười mãn nguyện: “Cục cưng thiệt ngoan, hỏi gì cũng trả lời.”
Công quay đầu không dám nhìn hắn.
Thụ cúi người dính sát vào mặt Công, cười dài hôn nhẹ cậu, lại hỏi: “Nếu em không thích anh hỏi mấy vấn đề này, vậy anh hỏi cái khác vậy…”
Hắn thu lại biểu cảm trêu đùa, tại trường hợp không đứng đắn mà nghiêm túc hỏi: “Em có đồng ý làm người yêu anh không?”
Mặt Công lại tăng nhiệt, im lặng đẩy eo, cắn môi, trịnh trọng trả lời: “Đồng ý!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Xin Lỗi, Nhận Nhầm Người
- Chương 24