Đại não load hơi chậm, Công không biết nên phản ứng như thế nào, trong lúc hoảng loạn liền túm người ta như vậy.
Thụ thì không hề luống cuống, biểu tình rât bình thản, tựa như đã sớm đoán được kết quả này rồi, quay đầu nhìn cậu một cái, Công cảm nhận được ánh mắt của hắn, có chút giãy dụa, Thụ còn tốt bụng hé cánh tay ra để Công dễ ôm hơn.
Ánh sáng trong rạp chiếu phim quá mờ, không thể nhìn rõ biểu cảm người kia, cũng chỉ có thể xác định hành vi của cậu không làm Thụ cảm thấy bị mạo phạm, nhưng trăm phần trăm có thể biết được mặt của Công hiện giờ rất đỏ, nhiệt độ nóng kinh người.
Hơn nữa không biết có phải là cậu nhìn lầm hay không, hình như khi nãy Thụ cười thì phải, còn quăng cho cậu cái nháy mắt nữa…
Nhưng tâm tình lo lắng nhanh chóng bị đá bay, hình ảnh nữ diễn viên kêu lên sợ hãi hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Núi lửa bùng nổ, dung nham tràn trề trên bề mặt trái đất, nữ diễn viên cùng bạn bè liều chết trốn thoát khỏi miệng con khủng long, nhìn về sau chỉ thấy cảnh tượng này.
Tâm tình Công theo nội dung bộ phim cũng lên lên xuống xuống, trái tim như đi một chuyến tàu không thấy được con đường phía trước, bị tình tiết bất ngờ dọa cho kí©h thí©ɧ chịu không nổi, trong mơ hồ lại ôm cánh tay Thụ chặt hơn.
Xấu hồ thì xấu hổ nhưng cậu vẫn không buông tay, cậu có thói quen khi xem phim phải ôm gì đó trong tay mới được, dù sao ôm cũng ôm rồi, bây giờ buông ra, lát mà có gì lại vô ý ôm lại, chăng phải càng mất mặt hơn hay sao?
Hơn nữa hình như Thụ cũng không ghét kiểu tiếp xúc này.
Nếu không ảnh hưởng tới người khác, Công cũng không ngại dùng, chỉ cần lát giải thích với Thụ tí là được, bèn yên tâm tiếp tục ôm.
Đảo nhỏ bị phá hủy, nam nữ chính dẫn đầu đoàn người xông lên thuyền, khoang thuyền dần đóng lại, một con khủng long từ trong ngọn lửa dữ dội gào thét, nhưng hai chiếc thuyền đã song song ra khơi, mọi người chỉ có thẻ trơ mắt nhìn nó chìm đắm trong ngọn lửa mịt mù sương khói.
Công vừa xem vừa lo lắng, tuy rằng đoạn này là bình yên sau cơn sóng gió nhưng cậu lại cảm thấy rất khó chịu.
Đau lòng quá!!!
Công kéo tay xoa xoa mắt, hồi phục tâm trạng. Thụ hình như cũng nhận ra tâm tình cậu, dùng tay vỗ vỗ kia vỗ chân mình, nghiêng người khẽ nói: “Đừng buồn mà.”
Cũng may, Công là người dễ bị ảnh hưởng cảm xúc cũng dễ khống chế lại tâm tình, khi phim hoàn toàn kết thúc nhìn cậu lại trở về như bình thường.
Khi bọn họ tiến vào không gây động tĩnh gì nhưng cậu chắn chắn rằng khi mình đứng dậy nghe được tiếng hút khí của cô bé hét lên ngồi phía sau khi nãy.
Sau khi hết phim cậu đã buông tay Thụ ra, nhưng cô bé kia vẫn rất kích động, thường thường kéo người bên cạnh thì thầm to nhỏ, ánh mắt hưng phấn không ngừng phóng tới.
Vì tránh cho người khác hiểu lầm, Công và Thụ đành đi ra bằng cửa sau. Không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay Thụ sượt qua lưng cậu, dường như còn ý gì chưa nói hết.