Chương 7

Sơn Thành, trong một văn phòng xa hoa ở khu tòa nhà cao ốc phồn hoa, trong phòng có khoảng hai mươi người đang họp, bầu không khí nghiêm túc và nặng nề, Cố Duy Thâm mặt lạnh nghiêm túc nghe báo cáo thì đột nhiên một tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên làm tất cả mọi người đều sửng sốt lập tức lặng lẽ lấy điện thoại ra tự kiểm tra, thấy không phải tiếng chuông điện thoại của mình thì thở phào nhẹ nhõm. Trong đó có vài người thầm cười trên sự đau khổ của người khác, nghĩ thầm là ai mà lại dám trong lúc mở họp để chuông điện thoại còn lựa ngay lúc tâm tình của Boss không được tốt, tự tìm chết đi...

Vào lúc mọi người đang chờ xem ai bị đưa lên đoạn đầu đài thì lại nhìn thấy Boss đáng kính nghiêm túc của mình lấy điện thoại ra xem...

Cố Duy Thâm nhận được tin nhắn chứng thực tài khoản của Cố Duy Sâm thành công, đúng vậy, chính là của Cố Duy Sâm, anh trộm tài khoản của em trai mình...

Lần trước nhìn thấy tên tài khoản của Phương Duyệt Thanh, Cố Duy Thâm muốn thêm cậu kết quả lại tìm không ra do bị chặn tìm kiếm, sau đó biết Phương Duyệt Thanh có phát tin trong vòng bạn bè do vô tình nhìn thấy một lần, Cố Duy Sâm liền xuất ngoại. Vì để có thể xem được tình trạng gần đây của Phương Duyệt Thanh phát lên mà Cố Duy Thâm ném đi trinh tiết, kêu người trộm tài khoản của em trai anh...

Sau khi đăng ký thành công tìm được Phương Duyệt Thanh, nhìn xuống bức ảnh gần nhất mà cậu phát lên thấy dáng vẻ Phương Duyệt Thanh lộ ra răng nanh cười thật vui vẻ, tâm tình anh không hiểu sao khá hơn một chút. Tuy nhiên trong mỗi bức ảnh đều xuất hiện một bộ phận nào đó của cùng một người, mỗi lần đều cách rất gần Phương Duyệt Thanh, trong lúc du lịch như hình với bóng đi chung với nhau còn có thêm caption nữa chứ. Cố Duy Thâm mặt lạnh đến đóng băng, điện thoại "bang" một tiếng đập lên trên bàn, màn hình vỡ vụn ra từng mảnh làm cho mọi người xung quanh vừa hồi hộp vừa sợ hãi hết sức...

"Tiểu Lý, lần trước cậu có đề xuất khai phá làng du lịch ở Giang Thành, tôi thấy rất tốt, lấy ra chúng ta thảo luận lại một chút." Cảm thấy được phản ứng của mọi người xung quanh, Cố Duy Thâm tự thấy mình thất thố nên điều chỉnh lại tâm tình rồi nói.

"Hic, vâng." Đề tài chuyển nhanh quá, trong khi mọi người bên dưới còn chưa có phản ứng gì thì một người trẻ tuổi nghe Cố Duy Thâm nói vậy ngạc nhiên một chút luống cuống tay chân mà đi tìm tài liệu. Lần trước vì đề xuất này mà hắn ta bị mắng rất thảm, lần này lại muốn lấy ra thảo luận tiếp, Boss thật đúng là buồn vui thất thường mà...

***

Từ sau khi du lịch trở về, Phương Duyệt Thanh cảm giác như được sống lại, ăn ngon chơi vui quả nhiên là cách chữa lành hữu hiệu nhất làm cho cậu thấy nhân sinh vẫn còn những điều tốt đẹp, ừ, còn có cả một đống nam thần. Ngồi xe mấy tiếng trở lại Sơn Thành, Phương Duyệt Thanh trao đổi phương thức liên lạc với Khâu Thụy Trạch rồi tách ra, Phương Duyệt Thanh lại mua vé đón xe về nhà.

Nhà của Phương Duyệt Thanh cách Sơn Thành không xa, là một thành thị nhỏ tên là Giang Thành, trong nhà có bốn chị em, ba nữ một nam, nói khác cách thì trên cậu còn có ba người chị nữa.

Phương Duyệt Thanh năm nay 21 tuổi, chị cả Phương Duyệt Đình lớn hơn cậu 10 tuổi, chị hai Phương Duyệt Hân và chị ba Phương Duyệt Duyệt là sinh đôi, so với cậu lớn hơn 5 tuổi. Lúc sinh ra cậu, mẹ cậu được coi là sản phụ cao tuổi, sinh cậu ra chưa được bao lâu thân thể vẫn luôn không tốt rồi qua đời. Tuy rằng không có mẹ từ nhỏ nhưng cậu có ba người chị làm cho Phương Duyệt Thanh thấy không khác gì có ba người mẹ.

Trước đây cậu luôn bị ba người chị cùng với cha cậu quản giáo sau đó phát hiện tính hướng của mình không giống người bình thường, trong kỳ phản nghịch cậu còn muốn bỏ nhà ra đi đến nơi không ai biết mà thi lên đại học. Cha cậu tất nhiên không đồng ý, cha cậu còn nói cậu đi tới đâu thì sẽ chuyển nhà tới ngay đó, ngay cả mấy người chị của cậu cũng tỏ ra không chấp nhận, cậu bất đắc dĩ phải theo ý của cha mình mà chọn một trường đại học ở thành phố gần nhất.

Muốn về đến nhà phải đi xe hết ba, bốn tiếng đồng hồ, xuống xe gọi điện về nhà lại không ai tiếp điện thoại, cậu gọi cho chị ba cũng không ai nghe máy, điều này làm cho cậu cảm thấy có chút kỳ lạ liền tự mình gọi xe đi về.

Phương Duyệt Thanh lội nắng mồ hôi đầy người về đến nhà, lấy chìa khóa mở cửa ra thì lại ngây ngẩn cả người, trong nhà ở phòng khách tình hình rất quỷ dị, ba người chị của cậu đều có mặt còn có một người đàn ông trẻ tuổi cùng với một người phụ nữ xa lạ.

Người đàn ông xa lạ đó cùng với chị ba Phương Duyệt Duyệt của cậu đang quỳ gối trước mặt cha cậu, chị hai Phương Duyệt Hân tay cầm cây chổi quét bụi giận dữ đứng ở một bên, cha cậu Phương Quốc Huy thì đang trợn mắt với người phụ nữ lạ bị chị cả cậu Phương Duyệt Đình lôi kéo lùi về sau, ông còn không cam lòng đưa chân ra đạp người đàn ông kia, người đàn ông đó không lên tiếng, chị ba nhào tới ngăn trở liền thật sự bị trúng một cái đạp lên người, chị ba cậu cắn môi khóc lên.

Chị hai và chị ba của Phương Duyệt Thanh mặc dù là sinh đôi nhưng lớn lên lại không giống nhau lắm, chị hai cậu lớn lên giống cha cậu Phương Quốc Huy, có chút trung tính, ngàn năm một đầu tóc ngắn, mặt mày thêm một chút anh khí thường hay bị nói là giống con trai. Chị ba thì giống cậu nhưng càng thêm thanh tú mềm mại, tính cách cũng có chút nhát gan nhu nhược, để một đầu tóc dài nhìn càng thêm thục nữ.

"Chị, chị thả cha ra đi, em mà là cha thì em cũng muốn đánh người, lớn lên vừa lùn vừa xấu lại là một tên nghèo, tên bỉ ổi chết tiệt, thấy Duyệt Duyệt dễ ức hϊếp đúng không, cho dù có đứa nhỏ thì sao nào?" chị hai chống nạnh nói.

"Duyệt Hân! Cha, người đừng nóng giận, việc cũng đã như vậy rồi thì ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện có được không?" Chị cả của Phương Duyệt Thanh trừng mắt với Phương Duyệt Hân rồi đối với cha mình nói. Chị cả của Phương Duyệt Thanh là mẫu người dịu dàng hiền thê lương mẫu, nhìn dịu dàng nết na, khi nói chuyện cũng là người ôn nhu nhất.

"Tránh ra, con lại nói nữa thì ngay cả con cha cũng đánh! Con nhìn cái đức hạnh này của nó đi, có xứng với Duyệt Duyệt không? Ông đây mà trẻ ra thêm mấy tuổi nữa sẽ đánh cho nó tàn phế! Chưa kết hôn chưa gặp người lớn trong nhà lại quậy thành như vậy, một người không có trách nhiệm thì còn là đàn ông cái gì!" Cha của Phương Duyệt Thanh, Phương Quốc Huy tức giận thở mạnh.

Phương Quốc Huy so với Phương Duyệt Thanh thấp hơn một chút, khuôn mặt đen gầy, ngũ quan khéo léo góc cạnh, lông mày vừa đen vừa dày, mặc dù đã xấp xỉ sáu mươi tuổi nhưng người lại không thấy già, nhìn chỉ như vừa mới bốn mươi.

"Bác trai, ngài nói như vậy là không đúng rồi, một cây làm chẳng nên non, ngài không thể chỉ trách một mình em trai tôi. Hôm nay chúng tôi tới đây là thật lòng muốn cầu hôn, đứa nhỏ cũng đã có, ngài như vậy là muốn thế nào? Khang Khang nhà tôi cũng đã quỳ trước mặt ngài, ngài còn không tha thứ, ngài còn muốn thế nào nữa! Làm cho hai đứa trẻ..." Người phụ nữ mặc váy chấm hoa, chân mang giày cao gót trang điểm có chút thái quá chừng ba mươi tuổi ở một bên lôi kéo Phương Quốc Huy nói.

"Cút mẹ cô đi một cây làm chẳng nên non!" Phương Quốc Huy nghe nói như thế liền trợn trừng mắt, ông tiện tay cầm gạt tàn thuốc đập tới trúng ngay trán của người đàn ông làm máu chảy ồ ạt.

"Cha..." Phương Duyệt Thanh sợ hết hồn kêu một tiếng, bước nhanh đi vào.

Chị ba Phương Duyệt Duyệt nhìn thấy máu trên trán người đàn ông thì che miệng lại, nước mắt không ngăn được chảy ra ngoài, tay run run đưa lên muốn cầm máu cho người đó nhưng lại vì đột nhiên bị kích động mà ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

"Ông...Sao ông lại thế này! Khang Khang, em sao rồi, cái lỗ lớn như vậy, em em... Chúng ta nhanh đi bệnh viện đi...Không cần người phụ nữ này nữa, mọi người cũng đâu phải không tìm được vợ cho em đâu..." Người phụ nữ chạy nhanh xem vết thương của người đàn ông tức giận nói.

"Chị, chị đừng nói nữa, em không sao, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, em thế nào rồi?" Người đàn ông đó nhìn thấy Phương Duyệt Duyệt té xỉu liền ôm vào lòng.

"Cút ngay, đừng đυ.ng tới con gái tao!" Phương Quốc Huy kéo người ra, đẩy ra con gái lớn, đá bay người đàn ông đến xem con gái mình ra ngoài.

"Cha, hiện giờ Duyệt Duyệt đang có thai, chúng ta nên đưa đến bệnh viện trước đi đã." Chị cả Phương Duyệt Đình nói.

"Ôi..." Phương Quốc Huy muốn ôm lấy Phương Duyệt Duyệt đưa tới bệnh viện, kết quả trật eo liền thả Phương Duyệt Duyệt xuống, đỡ thắt lưng rên lên.

Phương Duyệt Thanh chỉ mới từ cửa ngoài đi vào thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện tới như vậy, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng làm cho cậu cũng không kịp hỏi kỹ, vọt nhanh vào xem tình hình.

"Chị cả, chị đỡ cha lên trước đi, chị hai, chị đi lấy xe, em ôm chị ba xuống lầu đưa chị ba đi bệnh viện đã! Còn hai người cút ra khỏi nhà của tôi ngay!" Phương Duyệt Thanh ôm lấy Phương Duyệt Duyệt nói. Tuy rằng chỉ vừa mới nghe vài câu nhưng cậu cũng hiểu được chuyện gì, người đàn ông này làm cho chị ba ngoan ngoãn hiền lành của cậu có thai! Còn người chị của người này nói chuyện nghe thật chói tai làm cho cậu có ấn tượng không tốt chút nào!

Phương Duyệt Thanh ôm Phương Duyệt Duyệt đi xuống lầu, chị hai cũng cùng cậu đi xuống.

"Người đó là Trương Thư Khang, là một nhân viên nhỏ trong công ty của em ba, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lương chỉ có sáu, bảy ngàn, không xe không nhà ở, loại người nghèo này còn chưa tính...Em nhìn dáng vẻ của anh ta đi, một mét bảy mươi lăm thôi, người đã không đẹp lại còn đen còn có mụn nữa, tới nhà nói chuyện thì ấp a ấp úng y như kẻ ngu, nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta thấy bực rồi! Chị của anh ta cũng thuộc loại não tàn, thấy cha đang tức giận như vậy còn châm dầu vào lửa!"

"Nếu như anh ta nói chuyện bình thường trước tiên tranh thủ sự đồng ý của cha thành tâm một chút, có gia giáo một chút thì ai sẽ tức giận tới vậy chứ? Con bà nó, t*ng trùng thượng não, chỉ bỏ ra vài lần về muộn là có thể phá hư Duyệt Duyệt đã vậy còn không biết dùng biện pháp tránh thai! Duyệt Duyệt chỉ là nghiên cứu sinh mới vừa đi làm, cái gì cũng không hiểu ngay cả bạn trai cũng chưa từng có, quá không làm người yên lòng, lá gan thì nhỏ, làm sao có thể là tự nguyện được? Cha của chúng ta rõ ràng đã quy định qua, cấm phát sinh quan hệ trước hôn nhân, Duyệt Duyệt là nghe lời nhất...Mẹ nó, không nói nữa, nghĩ lại tức muốn hộc máu!"

Trên đường chạy xe tới bệnh viện, chị hai Phương Duyệt Hân giải thích sơ qua cho Phương Duyệt Thanh biết.

Trong lòng Phương Duyệt Thanh vừa đau lòng chị ba, tim cũng thịch một cái, có chút vui mừng, còn tốt cậu là nam nên cho dù có lăn giường với người khác cũng nhìn không ra cũng sẽ không mang thai, nếu không thì cha nhất định sẽ đánh cậu chết mất.

Phương Duyệt Thanh mang chị ba của cậu đi cấp cứu. Sau sắp xếp xong xuôi, Phương Duyệt Thanh để chị hai trông chừng chị ba, cậu lái xe quay về tiếp Phương Quốc Huy, cha cậu còn đang đau eo đau mông đây.

"Cha, đau thắt lưng phải không, con cũng phục ba luôn...Ngoan, bớt giận đi mà, đều là lỗi của con đi về trễ như vậy, chờ khi nào gặp lại anh ta, người chỉ cần nói miệng thôi, kêu con đánh ở đâu con sẽ đánh chỗ đó, đánh chết anh ta!" Phương Duyệt Thanh trở về vừa vác Phương Quốc Huy đang đau thắt lưng vừa nói.

"Con thằng nhóc này, còn biết trở về! Cánh cứng rồi, không cần người trong nhà nữa có đúng không? Công tác thì tìm ở Giang Thành của chúng ta đi, thiếu làm mình làm mẩy, không thì ông đây đánh gãy chân của con!" Phương Quốc Huy cả giận nói.

"Được được được, tất cả nghe theo người..." Công ty Phương Duyệt Thanh đã định ra rồi, lúc này chỉ vì hống cha vui vẻ mà phụ họa thôi.

Dẫn cha đến bệnh viện khoa xương khớp, bác sĩ tiến hành chụp X-Quang cho cha cậu, không có thương tổn xương cốt nên chỉ cần tiêm thuốc giảm đau, dán thuốc cao lên là được. Cha cậu kiên trì muốn đi xem Phương Duyệt Duyệt, Phương Duyệt Thanh để cha cậu ngồi lên xe lăn mà đẩy đi qua. Liên tục ôm chị ba cậu đi xuống lầu rồi lại phải cõng cha cậu làm cho cậu cảm thấy hơi chịu không nổi, có chút hoang mang rối loạn.

"Cha..." Chị ba Phương Duyệt Duyệt cũng đã tỉnh, sắc mặt có chút tái nhợt nằm trên giường bệnh truyền dịch, nhìn thấy cha mình đi vào, hai mắt rưng rưng kêu một tiếng.

"Tôi không có đứa con gái không có tự trọng như vậy! Lời của cha nói con nghe như gió thoảng bên tai thôi sao?" Phương Quốc Huy nghiêm mặt nói, rõ ràng rất lo lắng cho con gái nhưng lại tỏ ra kiên cường.

"Xin lỗi..." Phương Duyệt Duyệt run rẩy nói.

"Cha, thân thể Duyệt Duyệt hiện tại không quá tốt, bác sĩ nói em ấy thiếu máu, trong lòng nặng nề đối với thân thể không tốt, cha đừng nói nặng em ấy nữa, cha cũng biết em ấy là quỷ nhát gan mà." Phương Duyệt Hân nói.

"Quỷ nhát gan? Cha thấy nó gan to bằng trời thì có! Đang lúc trong bệnh viện tiện thể phá thai luôn đi! Thật mất mặt xấu hổ, sau này cũng không ai thèm lấy! Cha nói chứ cha nuôi con, cho ăn cho mặc có chỗ nào thua kém không, coi con mắt nhìn người của con kìa, lại đi xem trọng thứ người như vậy! Cái thằng không có gia giáo, không có chút năng lực nuôi sống gia đình mà lại dám thông đồng với phụ nữ làm cho có con thì sau này làm gì có trách nhiệm nuôi sống gia đình được chứ?" Phương Quốc Huy nói.

"Cha, người đừng như vậy, xin cha đó..." Phương Duyệt Duyệt nghe xong sốt ruột nói.

"Thứ vô liêm sĩ, chỉ có chút tiền đồ này!" Phương Duyệt Duyệt nói chỉ làm cho Phương Quốc Huy càng thêm tức, ông đứng lên muốn đi đánh Phương Duyệt Duyệt, Phương Duyệt Thanh liền đỡ lấy Phương Quốc Huy.

"Cha, xin người bớt giận, để con nói chuyện với chị ba một chút đi." Phương Duyệt Thanh ấn Phương Quốc Huy lại trên xe lăn nói. Phương Duyệt Thanh lần thứ hai thấy mừng vì mình không phải là nữ, nếu như để cha biết mình với người khác lăn cùng nhau lại là cùng với đàn ông thì chắc chắn sẽ đập cậu chết...

"Chị ba, chị thích anh ta sao?" Phương Duyệt Thanh đến trước giường Phương Duyệt Duyệt hỏi.

"Ừm..." Phương Duyệt Duyệt cắn môi gật đầu, Phương Quốc Huy ở bên kia muốn tức lên đứng dậy lại bị Phương Duyệt Thanh vội vã đè xuống.

"Chị, hiện tại tất cả mọi người trong nhà đều ở đây, chị nói cho em xem, người đó là người như thế nào, chị có thật sự thích anh ta hay không hay là do có điều gì khó nói, đều là người trong nhà, mọi người đều muốn tốt cho chị cả nên chị đừng gạt mọi người, em trai chị cũng không phải đứa nhóc ba tuổi và cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, chị cứ nói đi, em làm chủ cho chị." Phương Duyệt Thanh thân mật nhìn Phương Duyệt Duyệt nói, có chút cảm giác mình giống như đang làm chủ gia đình vậy.