Nói Tuyết Tình không ghen tỵ hẳn là nói dối. Con người trong tiềm thức đều có một con "quái vật" mang tên "đố kị". Con "quái vật" đó sẽ không buông tha bất kì ai... Đánh bại được nó, cảm hóa, thay đổi được nó coi như ngươi thắng. Còn không ngươi vĩnh viễn chìm trong sự ghen ghét, đố kị rồi tự hủy hoại bản thân đến tận lúc chết đi.
Tuyết Tình thể hiện rõ bản thân ghen tị. Nhưng Tước Phong cũng không chán ghét điều này. Còn xem nó thật đáng yêu.
Nguyên Anh đối với chuyện này cảm thấy ghê tởm. Từ khi nào đố kị, ghen ghét thành đáng yêu rồi. Từ khi nào được hoan nghênh vậy rồi.
Nhưng mà nếu đối phương là Trương Tuyết Tình thì cũng không có gì bất ngờ.
Tuyết Tình như người mất hồn, ủ rũ nằm trên giường không suy nghĩ được gì. Đầu óc cô một mảnh trống rỗng.
Tước Phong kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, ôn nhu khẽ vươn tay xoa đầu cô, dịu dàng mỉm cười nói:
- Tuyết Tình tự tin, không sợ trời, không sợ đất của anh đâu rồi?
- Em không biết. Em...
Tuyết Tình ấp úng không biết nên nói gì. Tước Phong cắt ngang lời cô, đột nhiên nghiêm túc hỏi:
- Đừng nói gì cả. Chỉ cần trả lời anh thôi. Em muốn chịu thua sao? Muốn bỏ cuộc?
Tuyết Tình hơi sững sờ. Cô rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Bản thân hiện tại thật ngu ngốc, yếu đuối. Một chút cũng không giống Trương Tuyết Tình. Cô muốn chịu thua sao? Muốn bỏ cuộc sao? Không. Tuyệt đối không bao giờ.
Đột nhiên trong lòng Tuyết Tình chợt đưa ra quyết định. Cô muốn vượt qua Nguyên Anh. Không thể phủ nhận Nguyên Anh có thiên phú diễn xuất nhưng đâu phải Tuyết Tình không có. Hơn nữa xuất phát điểm của cô vốn đã cao hơn Nguyên Anh, bên cạnh lại có Tước Phong. Nếu để thua thì thật mất mặt. Tuyết Tình đưa ra quyết định, ánh mắt sáng hẳn lên, chứa đựng quyết tâm còn có sự tự tin. Cô ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt Tước Phong, kiên định nói:
- Tước Phong, nhận em làm đệ tử. Em không muốn thua cuộc như vậy.
Nhưng Tuyết Tình đem so sánh thiên phú của bản thân với cô thì quả thật đề cao Nguyên Anh quá mức. Tuyết Tình không biết để tranh một vai nhỏ trong đoàn cô phải nếm bao nhiêu trái đắng. Có khi quay hỏng còn không nhận được một đồng nào. Một diễn viên quần chúng nhỏ bé..., tranh giành, giành giựt từng bước, thức khuya nghiên cứu phương diện diễn xuất, dùng mắt dùng tâm cảm nhân vật... Sáng lại phải dậy sớm đến phim trường, cho dù không có cảnh nhưng cũng phải đến để thế hiện cái thái độ.
Không học qua bất kì một lớp học chuyên nghiệp nào, người khác đối với bản thân luôn là khinh thường. Mãi mới tranh được một vai phụ, có đất diễn một chút thì liền bị người chơi quy tắc ngầm, áp bức muốn mượn tay hại người. Kết quả, số phận lại một lần nữa cùng Hoàng Minh Nguyệt nhấc lên quan hệ. Đau đớn, tuyệt vọng, lâm vào đường cùng...
Khi đó có ai chìa tay ra với cô không? Không có ai cả. Cô nào được như Tuyết Tình có Tước Phong, Minh Hạo, Quân Dương ở bên cạnh lo lắng. Cô rớt xuống vực sâu, tự thân vùng vẫy, khản cổ kêu cứu. Cô cứ thế không ngừng giãy dụa giữa đầm lầy rồi ra sức gào thét, mong chờ một bàn tay đưa về phía cô. Nhưng càng lúc cô càng nhận ra vực sâu tăm tối, đáng sợ và sức lực, tinh lực của bản thân hoàn toàn bị bào mòn, cả về thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Nhưng ở trong đầm lầy dưới vực sâu tăm tối, đến cùng cô cũng nhận ra:"Trên đời này, chân chính đáng tin chỉ có bản thân".
Đến giờ phút này, Nguyên Anh không la nữa, cũng không vùng vẫy nữa. Cô thanh tĩnh đứng dậy khỏi đầm lầy. Thứ tưởng chừng như khó khăn nhưng lại thật đơn giản để thoát ra. Thực chất thứ vây khốn bản thân đến cùng cũng chỉ là bản thân thôi, là nội tâm của bản thân yếu đuối, sợ hãi thế gian, sợ hãi vực sâu mà cam chịu chôn chặt trong đầm lầy, không muốn đứng dậy. Ngu ngốc.
Còn về thiên phú diễn xuất, tài năng đằng đằng gì đó, Nguyên Anh không bằng Tuyết Tình, thua hoàn toàn. Nhưng cô có kí ức của kiếp trước. Kiếp trước lưu lạc thanh lâu, ngày ngày phải bày ra vẻ mặt giả dối làm hài lòng khách nhân. Một chút sai sót nhẹ thì bị đánh, nhịn cơm, nặng hẳn mất mạng cũng không nói quá. Mang danh hồ ly tinh trên người, cô hiển nhiên càng phải diễn cho đúng vai này rồi. Không chỉ thế, diễn với người ngoài là ít, diễn với người mình lại phần nhiều. Giữa kĩ nữ với nhau lại càng muốn gay gắt đối chọi. Diễn đáng thương, diễn bất đắc dĩ, diễn kiêu ngạo, diễn ti tiện rồi lại nịnh nọt, khiêm nhường, cũng giả thanh cao, cũng giả dối ngụy biện. Vì lợi ích mà cơ hồ không ngày nào không có nội đấu.
Nguyên Anh kiếp trước lúc đầu là tiểu thư đài cát thanh cao, không nhiễm phàm tục. Nhưng cũng vì vậy mà vào thanh lâu, cô lại vô tình trở thành mục tiêu hết lần này lần khác bị lừa gạt, ám hại. Thích ứng với hoàn cảnh là bản lĩnh của con người. Khi đó cô cũng chỉ có thể học thích nghi. Đã từng cành vàng lá ngọc, được cưng chiều, bảo ban. Nay lại xảo quyệt, đê tiện, giả dối đến cực điểm. Thay đổi đến bản thân cũng không dám tin. Nhưng tất cả nhục nhã, vết nhơ của kiếp trước đến hiện tại lại trở thành kĩ năng, lớp mặt nạ giả trang hoàn hảo nhất cho cô. Quả thật có chút buồn cười.