Kiếp trước, ta thề nếu có kiếp sau, tuyệt không cùng ngươi tranh. Thế nhưng kiếp này chúng ta rõ ràng hai người xa lạ. Tại sao số mệnh lại lần nữa va chạm nhau? Tại sao ông trời lại khiến ta đυ.ng phải ngươi? Tại sao đến tận kiếp này vẫn là ngươi được người yêu thương, sủng ái, hảo hảo bảo vệ. Còn ta kiếp này cư nhiên vẫn như vậy chịu chỉ trích, búa rìu từ dư luận. Không người yêu thương, ai ai cũng chán ghét mắng một cái ác phụ.
Các người thì biết gì chứ, rõ ràng ta cái gì cũng chưa làm. Cái thứ vô thực như danh dự đó... ngẫm lại có chút nực cười rồi. Nếu mấy người đã thích nói như vậy thì ta liền không khách sáo, muốn thế nào liền theo thế đó đi.
Cô ấy là hoa mẫu đơn, loài hoa vương giả, chính là vua của các loài hoa. Còn tôi chỉ là hòn đá ven đường, là cỏ dại không đáng nhắc đến. Nhưng dù là hoa hay cỏ cũng không vấn đề, vui vẻ là được.
- Xin lỗi, là tôi không phải cô ấy. Để anh thất vọng rồi.
Hỏi tôi tại sao không được như cô ấy, tại sao không thể thiện lương giống cô ấy dù chỉ một chút. Thật buồn cười. Không giống hiển nhiên là bởi vì tôi cùng cô ấy sinh ra đã không giống nhau. Tôi cũng không phải cô ấy. Vậy nên không cần xem tôi là thế thân, không cần đem tôi so với cô ấy, càng không cần biến tôi thành cô ấy.