Chương 7: Thương Hoa Tiếc Ngọc!

* Biệt thự THiên Thiên*Sáng sớm nay nhà này xuất hiện một chú gấu trúc baby đang ngồi ăn sáng.

- Cậu chủ tối qua tôi thấy người kêu gì đó là sao vậy ạ?_ Bà quản gia Jun lên tiếng hỏi.

- À,...gặp ác mộng ý mà_ Cậu nói dối .

- Sao mắt cậu hôm nay lại có quầng thâm thế, có phải là lại yêu em nào rồi về tương tư không?_ Bà cười tủm tỉm trêu cậu chủ.

- Tương tư?_ Nghe câu này cậu dừng ăn_ Cứ yêu là mất ngủ sao?_ Cậu quay qua bà hỏi tiếp.

- Phải, là lúc nào cũng thấy hình ảnh người ta_ Bà trả lời rồi đi vô nhà bếp trong.

James ngồi đó thẫn thờ, đã hai ngày kể từ hôm đó rồi, Lexy cũng nghỉ học luôn. ĐÚng như lời bà Jun nói, lúc nào cũng nhớ tới cô. Tối qua còn ngồi ngắm ảnh của cô mà cười một mình cơ, mơ còn có ý chứ. Lấy cái khăn lau miệng rồi cậu đi ra khỏi nhà. Xuống gara lấy Lamborghini gallardo mui trần màu trắng.

Cậu mặc quần đen bó với vest đồng phục của học sinh, khoác ngoài cùng là chiếc áo dạ đen, dáng dài, cao cổ kiểu hàn. Cái cảnh hot boy trên mui trần này qua nữ sinh nào là cô ấy phải thốt lên là đẹp à.

"Kít"

Chiếc xe của cậu dừng lại trước cánh cổng cao 4m sơn trắng, mới đổi màu vì nó không thích màu cũ.

* Biệt thự Sarah*

Tiếng chuông điện thoại của Lexy vang lên, cô mệt mỏi với lấy nó. Hóa ra hai ngày qua là cô bị cảm, trời lạnh vậy mà ngủ bên ngoài nên mới bị đó.

- Alo..._ Giọng cô yếu đuối.

- Cô xuống nhà đi_ Giọng James ở đầu dây bên kia.

- Vì sao?_ Cô nheo mày ngạc nhiên thầm đoán hắn ở dưới nhà.

- Tôi đưa cô đi học_ Giọng James vẫn còn kiêu ngạo lắm.

- Tôi không đi được_ Cô cười khi suy đoán chuẩn không cần chỉnh.

- Gì chứ? Tôi đang đứng ngoài cổng nhà cô nè_ James bức xúc quát.

- Tôi cũng có lí do chứ_ Lexy vẫn nhẹ giọng

- Hôm nay cô ăn nói giống con gái rồi đó, tuy nhiên lí do gì thì cũng phải xuống_ Hắn nói y như ra lệch không bằng.

- Tôi không xuống được có giỏi anh bế tôi xuống_ Cô bực bội cúp máy.

Miệng nhen lên nụ cười, tay cầm chiếc chuông vàng nhỏ mà lắc.

" Reng...Reng...Reng"



Ba tiếng chuông kêu lên, ngay lập tức Tuấn từ đâu xông vô.

- Cô chủ cần gì ạ?_ Tuấn lễ phép hỏi.

- Cho người mở cổng ra, có khách rồi đó, bảo người làm ra sau nhà hết nếu không cần thiết_ Giọng nói có đôi chút khàn khàn.

- Dạ vâng ạ_ Tuấn cúi chào rồi ra khỏi phòng.

James ngoài này đang bực tức vì cô dám chối lời mình. Bỗng cánh cổng lớn mở rộng ra như muốn mời đón anh. Một vệ sĩ từ trong bước ra cúi chào.

- Thiếu gia có thể vào nếu muốn._ Anh vệ sĩ như lời dặn mà nói.

- Hừm, dẫn tôi đến phòng tiểu thư của cậu_ Anh nói rồi nép chìa khóa xe cho cậu ta.

- Xin lỗi nhưng người nên nói là cô chủ, cô chủ không thích ai gọi là tiểu thư_ Cậu khẽ nhắc nhỏ James.

James ngạc nhiên nhưng rồi cũng đi theo sau vệ sĩ. Mới đàu vào nhà, hắn ngạc nhiên lắm. Con gái gì mà nhà cửa trang trí như kiểu con trai. Đã thế lại thấy ít người làm, chỉ thấy toàn vệ sĩ nam không ạ. Tuy nhiên đi tầm 15 phút mà vẫn chưa tới phòng Lexy, anh khẽ lắc đầu mà hiểu nhà rộng.

- Lâu vậy_ Vừa bước cầu thang vừa kêu.

- Dạ, kia là phòng cô chủ rồi ạ_ Chàng vệ sĩ chỉ phòng cho anh rồi cúi chào lui xuống nhà.

Hắn thở dài rồi bước vào theo, nhưng có vẻ trong nhà nhiệt độ cao nên hắn đã bỏ chiếc áo khoác da cầm trên tay. Gõ cửa hồi lâu mà vẫn chưa có ai nói gì, hắn vẫn kiên nhẫn gõ thêm, mình là người có học, ý anh là thế.

" Choang"

Người chả thấy mà anh đã thấy tiếng vỡ rồi lền đẩy cửa xông vô.

- Đã bảo là để im cho ta nghỉ rồi, các người muốn ta chết sao?_ Lexy nằm quay mặt lại phía cửa, lọ hoa gần đó đã bị cô làm đổ xống đất.

- Hửm? Ai chết?_ Hắn cười thích thú mà hỏi.

- Hử?_ Lexy ngồi dậy nhìn hắn mặt rõ ngạc nhiên.

- Sao, ngạc nhiên hông? Nhưng mà sao mặt cô nhợt nhạt vậy?_ Hắn đang cười nhưng cũng phải bất ngờ, thương hoa tiếc ngọc mà.

- Kệ tôi. Người đâu?_ Cô nói với hắn rồi lớn tiếng gọi người.

- Tiểu thư có việc gì sai bảo ạ?_ Một nữ hầu bước vào cúi chào hỏi.

- Cô là người mới à? Thấy khách không biết chào sao?_ Lexy quát ngậu lên

Ngay lúc này Tuấn lại từ ngoài chạy vô, cậu ta cúi chào James đang hoàng.

- Thiếu gia, cô chủ. Có việc gì thế ạ?_ Tuấn chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy cô hầu mặt mũi tái xanh.



- Dậy lại và nước mời khách_ Lexy đứng dậy đi lại phòng tắm.

- Người đi tắm ạ?_ Tuấn hỏi câu này làm James bất ngờ nghĩ"định phụ tắm sao?"

- Không thấy_ Cô tiết kiệm.

- Cô chủ đang ốm không nên đi tắm vào lúc sáng ra, đợi ăn cơm đã ạ_ Tuấn khuyên thật lòng.

- Cô bị ốm sao?_ James ngạc nhiên hơn mà hỏi.

- Không liên quan tới anh_ Lexy lấy chiếc áo khoác từ Tuấn.

- Anh làm cái quái gì vậy_ Lexy lại kêu lên khi mà James kéo cô trở lại giường.

- Người ốm thì nên ở đúng chỗ._ Hắn nói với cô rồi quay qua Tuấn nói tiếp_ Chuẩn bị bữa sáng đi

- vâng_ Tuấn cười rồi xuống nhà cùng cô hầu kia.

James khoanh tay đứng trước giường nhìn cô ngồi trên giường, hai người phải nói là nhìn nhau hông chớp mắt luôn à.

- Tôi biết tôi đẹp anh không cần nhìn vậy đâu_ Lexy mở lời trước.

- Tôi cũng biết mình đẹp rồi_ Cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

- Anh cũng to gan quá, dám vào nhà tôi_ Lexy chép miệng.

- À mà tiểu thư như cô cũng lạ nhỉ, nhà gì đâu toàn vệ sĩ, không thấy nữ hầu mấy nhỉ?_ Hắn cười đểu cô.

- Anh muốn xem thì tôi cho anh mãn nguyện. Tuy nhiên anh vừa kêu tôi là gì_ Nói tới đây cô trầm giọng, mắt nhìn điện thoại nhắn tin chốc chốc lườm anh.

- Tiểu thư _Hắn nhớ lời vệ sĩ nói nhưng cố tình.

- Tôi tiểu thư thì ai là chủ cái nhà này, anh chắc?_ Cô trợn mắt nhìn anh quát không thương tiếc.

- Cô...cô..._ Hắn tức không nói nổi.

" Khụ...khụ....khụ khụ...khụ"

Lexy lại ho một hồi lâu làm anh ngồi cạnh mà hoảng theo liền đứng tới vỗ lưng cô.

Cô thấy thế vẫn ho nhưng mắt có liếc nhìn anh.

- Cô có sao không vậy?_ Hắn quan tâm hỏi.

- CHưa chết được. Xuống nhà_ Cô nói rồi đứng phắt dậy đi xuống nhà, hắn lật đật theo sau, miệng lẩm bẩm nói cô.