Chương 41: Nguyên Nhân.

Một buổi sáng nữa lại đến. Nó mệt mỏi vẫn đang nằm ngủ. Với những giấc mơ nửa hạnh phúc nửa đau khổ. Một cái cảm giác người như rời ra từng khúc, tay chân như không nhấc lên được. Harry đứng nhìn nó mà thấy mệt theo. Anh ngồi xuống sờ chán nó.

- Em không sốt đâu_ Anh lắc đầu.

-..._ Nó không nói gì, mở mắt nhìn anh.

- Bảo bối đi học được không?_ ANh hỏi nó nhẹ nhàng.

-..._ Nó lắc đầu nhè nhẹ.

- Vậy ở nhà nhé. Có gì thfi phải kêu người lên nghe chưa?_ Anh lo lắng dặn.

-..._ Nó không mở nổi miệng nên đành gật đầu.

Anh hôn lên trán nó, kéo chăn rồi ra khỏi phòng nó đi học.

Nó vẫn nằm đó nhìn mọi thứ xung quanh một cách vô thức. Nó đang nghĩ về những giấc mơ ấy. Một giấc mơ không biết là đúng hay sai, là điềm báo cho chuyện gì. Nó mơ người con trai tối qua yêu nó, cướp nó khỏi hắn. Nó mất trí nhớ và yêu cậu ta. Còn hắn thì đi nước ngoài, khi gặp lại nó thì coi như người dưng. Rất đau đầu để cố nghĩ. Nó cố ngồi dậy, dựa lưung vào thành giường. Cầm chiếc điện thoại lên xem giờ. Mới 8 giờ thôi. Định đặt lưng ngủ tiếp thì nó có điện thoại. Của James.

- Lexy à, em ốm sao? Có cần anh tới không?_ Mới nghe máy hắn đã hỏi rồi.

- Không sao đâu_ Nó cố mở miệng nói.

- Thật chứ?_ Hắn lo lắng hỏi.

- Thật_ Nó cười.

- Nhớ ăn uống rồi uống thuốc nhé. Có chuyện gì là phải gọi cho anh ngay đấy_ Hắn dặn dò kĩ lưỡng.

- Biết rồi. Anh đang làm gì vậy?_ Nó quan tâm.

- À, đang học thể dục nên ngồi trong căng tin chơi ý mà_ Hắn trả lời tườm tận.

- CÓ cái con nhỏ kia không đấy?_ Nó nói, đầy vẻ bực mình.

- À...ờ...không có_ Hắn ngập ngừng.

- Hử....có hay không?_ -Nó nghi ngờ.

- Không...không có đâu mà lo. Em cứ nghỉ đi ha_ Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.



- Nhớ mặt đấy_ Nó nói rồi cúp máy trước hắn cơ.

Nghe xong cuộc điện thoại của hắn nó cũng khỏe lên được chút. Bước khỏi giường đi làm vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau nó xuống dưới nhà. Người làm thấy nó thf run rẩy chào hỏi. Nó cũng không mấy quan tâm đi vô nhà bếp ngồi xuống bàn ăn.

- Cô chủ ăn gì ạ?_ Một cô đầu bếp bước ra trước hỏi.

Nó không nói gì. Bật dậy lao tới trường luôn.

--------------------------------------------------------------------------------------

30 phút sau.

Hiện giờ có một cuộc chiến đang xảy ra trong căng tin.

- Mày nghĩ mày là ai mà dọa tao?_ Giọng nói chua ngoa của TANh.

- Tôi là người_ Nó nói thản nhiên.

- Vậy mày thử động vô tao lần nữa xem, t không tha cho mày đâu_ TANh vênh váo dọa.

Nhanh như chớp nó đã tới trước mặt TAnh. Một tay bóp cổ cô ta, dồn vào tường.

- Dừng lại đi_ James nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng.

- Bênh sao?_ Nó cười đểu.

- a...a....b...bỏ...ra_ TANh cố nói, hai tay bám chặt nó.

Nó ngạc nhiên. Rõ là bóp rất nhẹ nhưng cô gái này không hề ra tay đánh lại.

- Sao không đánh lại?_ Nó hỏi.

-....

- Đủ rồi_ Hắn chạy tới kéo tay nó ra. Nó theo lực vang ra, gần ngã về sau.



TANh nhìn nó nở nụ cười đểu giả đắc thắng. Cô ta cố tình chọc tức nó. Nó đưa bộ mặt bất cần đời nhìn đôi trước mặt.

- Giờ mới nhìn kĩ, hai người đẹp đôi lắm đó_ Nó mỉa mai.

- Em thôi đi. Em định gϊếŧ người đấy ư?_ Hắn nhăn nhó.

- ANh bênh nó hay bênh em?_ Nó chỉ vào mătj TANh rồi mặt nó nhìn thẳng mắt hắn hỏi.

Thực ra lúc nãy nó tới bắt gặp hắn và Tanh đang ngồi với nhau, suýt thì hôn nhau, TAnh lại còn đặt tay ôm cổ hắn nữa. Nó sôi máu nhảy vào quát.

- ..._ hắn không nói gì nhìn đi chỗ khác.

- À...hóa ra là thế. Đồ cũ ròi thì phải mua cái mới sài mới tốt đúng không?_ Nó tiếp tục nói.

-...._ Hắn kiên nhẫn nhìn nó.

- Tôi không ngờ rằng, anh đối xử với tôi như thế. Anh là thằng đàn ông tồi. ANh không xứng đáng với tình yêu của tôi. Anh.....

"Bốp"

Nó mắt dưng dưng long lanh, tay ôm một bên má. Thực ra khi nãy ở bên TANh hắn cảm nhận thấy cái mùi hương khi ở cạnh nó. Hắn như bị mê hoặc lên mới như vậy. Thế nhưng nghe nó nói hắn lại không giải thích mà tát nó. Tát rồi thì ân hận. Bước tới đỡ lấy nó. Nhưng nó lập tức hất tay anh ra.

- Đừng chạm vào người tôi_ Nó nói, nhìn TANh = ánh mắt như muốn làm thịt.

" Độp"

Một cú đấm. Dành tặng cho hắn từ Harry.

- Tao có nhìn lầm mày không?_ Andy đứng từ xa lên tiếng.

- Mày..._ Harry không biết nói gì hơn.

- Đồ cáo già_ Elena nhìn TANh nói.

Nó nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn hắn, lắc nhẹ đầu rồi bước ra khỏi căng tin, không quên để lại một câu nói.

- Nếu tôi có chết cũng đừng lo. Cấm không đi theo. Nếu không tôi chết cho các người xem...

- Bảo bối..._ harry gọi nhưng nó không quay lại.