Chương 34: Nghe Theo...

"Tôi có được tình yêu thì nhận thấy không có gia đình thật sự. Khi tôi nhận được tình thương từ gia đình....tình yêu tôi đâu còn. Phải chăng cơn mưa kia đang an ủi tôi hay nó đang cố trêu chọc tôi không giữ được tình yêu của mình...Mưa đến rồi đi, tại sao cứ khi nào tim tôi tan nát nó lại tới, tới làm gì? Tới để làm trôi đi những đau khổ kia hay tới trừng phạt tôi. Cả thế giới có bao nhiêu người nhưng mấy người hạnh phúc, tôi chưa kịp hạnh phúc thì đã mất rồi. Mới cẩm nhận được vị ngọt thì miệng đã đầy chua đau. Tôi đã làm gì sai sao, số phận của tôi dừng lại ở đây thôi nhé? Sai cũng được, đúng cũng được, tôi không muốn quay đầu lại, cũng chẳng muốn bước tiếp...thôi thì dừng ở đây đi..."

Dừng ở đây, Giữa đường, giữa con đường nườm nượp xe cô.

"Ting"

Đèn chuyển màu rồi kìa, xanh rồi, xe bắt đầu chạy rồi. Nó gục xuống giữa đường.

"...Rầm...uỳnh..."

CHuyện...chuyện gì vừa xảy ra?

Vừa xong ấy, máu...máu sao đầy đường à?

- Lexy..._ Elena và Alice cùng hét lên tên của nó.

Họ chạy tới ôm nó vào lòng, chiếc xe gây tai nạn đã chạy, là cố tình chứ không phải là không nhìn thấy.

Máu từ chán nó tuôn rơi, chiếc áo trắng giờ chuyển màu đỏ, đôi tay xước xác, Alice vội vã gọi cấp cứu nhưng sao tay cô cứ run không gọi được. Elena khóc, vừa vuốt má nó vừa kìm máu vừa khóc, vừa kêu.

- Lexy, Lexy à,....Cậu không được bỏ tớ,...nhất định không được bỏ tớ mà đi. mở mắt ra...mở..mở mắt ra đi mà...

Nó he hé mắt, nhìn con bạn thân miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đau đớn.

- Cười sao? Lúc nào rồi...mà...mà còn cười,... Đừng...đừng ngủ, mở...mở mắt nhìn tớ này...

- Không...không...không được....LEXY, LEXY mở mắt ra cho tôi!

........

Nơi tiếng xe cứu thương kêu không ngớt, nơi mùi thuốc ai cũng ghét, hôm nay đông người khác lạ.

Phóng viên, báo chí,...sao đông đủ các phương tiên đưa tin, cảnh sát, bảo vệ, cũng vây kín lối vào.



Nhân vật nào? Chuyện gì mà như tổng thống vào bệnh viện thế này?

Ai à? Ai ơi? giải thích cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi???

Hắn chạy vội vàng trong hàng lang bệnh viện, dừng lại trước lỗi chờ phòng cấp cứu. Mọi người đã có mặt đông đủ, thấy hắn Harry lao tới đấm vào mặt hắn một cái thật mạnh, hắn ngã ra sau.

- Tại mày, tại mày mà em gái tao mới ra như vậy_ Harry hét lên định xông vào đánh hắn tiếp nhưng Andy và Ken đã can thiệp kịp thời.

- Cô ấy...sao lại bị vậy?_ Hắn vẫn ngồi dưới sàn nhìn cánh cửa phóng cấp cứu hỏi.

- Cậu muốn biết thì hãy đi hỏi cái con nhỏ cặp kè với cậu mấy ngày nay đi, xem nó đã làm gì?_ Alice ngồi ở ghế nhìn hắn quát lên.

Lại là liên quan tới Di, hắn chả hiểu chuyện gì cả.

- Là sao?_ Hắn khờ khạo nhìn mọi người hỏi.

- Là...là...con chó đó...nó...nó đâm lexy_ Elena mới kìm được nước mắt thế mà giờ nhắc tới, nước mắt cô lại ứa ra, lăn dài trên má.

- Cái gì?_ Hắn vẫn không tin vào sự thật.

- Cậu...đi theo tôi_ Daisy giọng nhàn nhạt dẫn hắn đi chỗ khác nói chuyện.

Chờ đợi, cái mà ai chả ghét...

1h

...2h

......3h

..........4h

Thời gian cứ thế trôi đi, Harry tay nắm chặt cái nhẫn nó đeo hôm nay, cái nhẫn hình trái tim cách điệu đính kim cương đỏ. Cậu nấc lên và...khóc...



"Bảo bối à, hãy tỉnh dậy một cách khỏe mạnh, nhìn anh và cười nhé! Hai ta chỉ mới làm anh em lại đc 1 tuần thôi. Xin em đấy, đừng bỏ anh, là anh trai không tốt, không bảo vệ được em gái...Chỉ cần em khỏe mạnh em muốn gì anh cũng chiều ý em hết. Chỉ xin em một điều, hãy ở lại đây đừng đi đâu cả. Tuy người anh yêu nhất là Daisy nhưng mà người anh muốn chăm lo cho suốt cả cuộc đời này chính là bảo bối đấy..."

Ken cứ dỗ mãi nhưng Elena cứ khóc tiếp thôi, Elena khóc rồi, Alice cũng khóc theo, hai người họ khóc cũng đã làm Andy và ken mắt đỏ thêm như cũng muốn khóc theo vậy. Và rồi...cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ đi ra, đi sau là nó đang nằm trên xe đẩy, họ chuyển nó qua phòng khác.

- Bác sĩ, em gái tôi sao rồi _ Harry nhìn bác sĩ đầy hy vọng.

- Mọi người xin hãy bình tĩnh...cô gái bị thương quá nặng ở vùng đầu, mất máu quá nhiều lại...không có hy vọng sống..._ Nói tới đây bác sĩ thở dài.

- Ông mau nói đi_ Alice quát.

- Nếu trưa mai cô ấy vẫn sống thì có hy vọng tỉnh lại_ Bác sĩ lắc đầu nói rồi đi.

Mọi người như tim ngừng đập một nhịp, "còn sống, tỉnh lại". Harry ngồi sụp xuống sàn nhà cười điên dại, cái nụ cười đau khổ. Còn Elena ngất ngay tại chỗ, Alice tụt huyết áp...

" Thiên thần: Luôn mong ước một cuộc sống không nghịch cảnh nhưng không thể..

Thần chết: Vậy tại sao không chọn một kết thúc buồn thay vì chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc...

Thiên thần: Không, nghị lực và bền bỉ có thể chinh phục mọi thứ...

Thần chết: Đừng ngốc như thế, chả có ai hứa mà làm được...

Thiên thần: Cuộc sống luôn cho bạn cơ hội thứ hai, nó được gọi là ngày mai...

Thần chết: Biết đâu ngày mai bạn lại khóc...

Thiên thần: Bạn phải cho người ta biết bạn vẫn sống tốt..."

Người ta nghe theo con tim của mình hoặc lí trí của mình còn kia, nghe theo thiên thần hoặc thần chết. Là những lí lẽ đó không đủ để bạn tiếp tục sống hay bạn vẫn còn bỏ quên gì đó và cần quay lại lấy.

ừ, ừ, ừ. Đã biết, sẽ sống, nhưng không như trước nữa...Sẽ gϊếŧ hết những ai làm tôi khóc, làm tôi đau, làm tổn thương tôi. Sẽ đeo mặt nạ để che đi khuyết điểm. Sẽ sống để làm người ta đau khổ, để báo ân báo oán...

(nhân vật chính chưa chết...đừng bỏ chuyện nhé!)