Chương 29: Người Đáng Chết Phải Chết!

Sáng hôm sau, hắn tâm mi nhíu chặt rồi mở ra, cái cảnh trước mắt hắn thật khiến hắn tức điên lên. Hắn dậy mặc quần áo đầy đủ, sắm một chiếc vali đồ nữa rồi đi ra khỏi phòng đầy giận dữ. Xuống nhà Kate đang ăn sáng ngon lành.

- Anh hai đi đâu sớm zậy?_ Kate hỏi.

- Đi khỏi đây_ Hắn lạnh lùng.

- Làm sao?_ Kate chạy tới bám tay hắn.

- CHút nữa e đưa cho Mia cái này và nói cô ta biến khỏi đây trước khi a về. Nếu như khi anh về mà cô ta vẫn ở đây thì xảy ra án mạng đấy._ Hắn đưa cho nó một phong bì rồi đi luôn.

- Ơ..ơ_ Kate khó hiểu nhìn cái phòng bì nhưng cũng mặc kệ, qua ăn sáng tiếp. Hôm nay cô cũng có hẹn mà.

Hắn thì phóng xe vội vàng tới nhà nó nhưng đã quá muộn rồi. Người nhà nó dẫn hắn lên phòng nó rồi đi làm việc của mình. Nó đã đi sang Đức từ tối qua rôi, người hầu nói nó cho hắn ở đây thoải mái đôi đãi như cậu chủ. Hắn buồn bã chả biết làm gì nghịch khắp phòng nó rồi cái màn hình máy tính chợt sáng lên khiến hắn tò mò mà mở lên xem. Là một tin nhắn nhỏ:"Xem những gì anh đã gây ra khi không nghe lời em đi" Một câu nói ngắn gọn nhưng hắn cũng làm theo. Thoát chat xem, trước mắt hắn là một bất ngờ nữa, cả phòng của hắn đều có thể thấy ở đây...

1 tiếng sau hắn ngã ngửa với sự thật, không phải là bất ngờ về việc mình ngủ với Mia mà là việc nó đã theo dõi hắn trong bao ngày mà hắn không hề hay biết. Cũng may hắn không dẫn cô chân dài nào về nhà trong những ngày giận nó. Rồi sự bất ngờ dần chuyển sang giận dữ, tức, cảm thấy bất công. Hắn lấy áo khoác dạ mặc vào rồi lại ra ngoài.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trước cửa lớn tòa nhà cao 50 tầng, trụ sở chính của tập đoàn bất động sản Gloria, có một chiếc limo đỗ lại. Từ chỗ cửa xe vào tới trong nhà được trải thảm đỏ, vễ sĩ rồi nhà báo, phóng viên khắp xung quanh. Từ trên xe nó bước xuống, trong bộ sưu tập áo khoác lông hôm nay nó đã chọn cái áo khoác lông dáng ngắn màu da cổ tròn. Mặc bên trong là chiếc váy body màu vàng đính kim xa lấp lánh ngắn trên đầu gối, nó đi giày cao gót cùng màu váy, tóc ép thẳng mái chéo màu vàng nâu móc light màu xanh dương, đeo thêm cái kính đen, tay phải cầm cái ví hình trái tim đính kim cương. Giờ nó không còn là một tiểu thư nhỏ tuổi như khi ở Việt nữa. Mà là một bà chủ với gia tài đồ sộ. Nó tiến vào trong, các vệ sĩ ngăn những nhà báo ở ngoài. Phía trong có những hàng người xếp thành hàng ngay ngắn, quần áo chỉnh tề, thấy nó vào thì cúi hết xuống chào.

- Chào mừng chủ tịch trở về!_ Một câu nói của tất cả các nhân viên từ lớn tới nhỏ.

- Giải tán đi_ Nó bỏ kính, lạnh lùng thốt ra ba từ, chân vẫn tiếp tục đi về phía thang máy.

Phòng của nó và phòng họp ở gần nhau để tiện cho việc đi lại của nó, cái tầng không thấp mà cũng không cao nhất, tầng 49.

Trong phòng họp mọi người đang xôn xao bàn tán về noí rằng nó chưa đủ tuổi. Cánh cửa phòng bật mở, mọi người im lặng quay về phía cửa. Nó bước vào, mọi người cúi chào rồi ngẩng lên, nó ngồi xuống chiếc ghế lớn, một mình một hàng rồi phẩy tay ý cho họ ngồi. Cuộc họp cứ thế bắt đầu.



- Tôi nghĩ nên để bà chủ tịch ra mặt chỉ đạo sẽ tốt hơn...

- Tiểu thư còn quá trẻ, liệu có thể bỏ học để theo ngành này...

- Hay người suy xét lại, hiện tập đoàn chúng ta đang bị rất nhiều người nhăm nhe muốn cướp...

-.....

Mọi cổ đông thi nhau nói mà toàn là những lời nói thừa làm nó thấy có hơn buồn cười, nó nhếch miệng cười đểu.

"Bộp"

Một tiếng kêu vang lên và tất cả phòng chìm trong sự im lặng đến đáng sợ, họ nhìn nó. Hóa ra nó đã đập cái ví kim cương ấy xuống bàn một cách không hề xót xa chút nào. Lexy nhìn mặt từng người một, tay kép cái míc về gần phía mình.

- Các người nói đủ chưa?_ Giọng nói âm độ của nó vang lên..

-...._ Tất cả im lặng.

- Nói tiếp đi_ Nó nói nhẹ nhàng.

- Cô ta chẳng qua cũng chỉ là con nuôi của ông chủ, lấy quyền gì ở đó quát chúng ta_ Một giọng đàn ông ở gần cuối dãy trái lên tiếng."

Mọi người nhìn về hết phía đó.

- Ai vậy?_ Một câu hỏi thản nhiên của nó.

- Thưa chủ tịch là Nguyễn Trúc Nhân, chủ tịch công ti môi giới nhà đất ạ_ Cô thư kí văn phòng của nó ghé tai nó thưa.



Cái tên này khá quen, phải rồi Nguyễn Trúc Vân, Mia.

- Tôi mà khổng phải con nuôi thì tôi đã bóp chết ông rồi_ Nó nghiến răng nói ra, tại nó tức cái vụ con gái ông ta ngủ với người yêu nó mà.

- Cô..cô_ Ông ta không nói được gì.

- Tịch thu cổ phiếu, thu mua tài sản, cần thiết gϊếŧ luôn cả nhà đi cho tôi_ Nó liếc Tuấn rồi nói.

Mọi người bấn loạn, ngạc nhiên, quả nhiên đã nghe danh vừa có sắc lại vừa độc đúng là không sai. Ai ai cũng nhìn nó với đôi mắt hoảng sợ. Ông Nhân thì tức quá mà đột quỵ ngay tại chỗ, bảo vệ vào lôi ông ta đi. Nó ngán ngẩm một lúc thì với Tuấn.

- Giệt hậu họa về sau đi_ Vẫn cái vẻ mặt thản nhiên ấy, lạnh tanh không chút tình người.

- Vâng _Tuấn đáp rồi đi ra ngoài.

Cả căn phòng lại chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng gõ tay xuống bàn đều đều của nó, mắt thì nhìn từng người một.

- 7 giờ tối nay tại biệt thự Trương Phạm, tôi chính thức nhậm chức, mời các vị tới chung vui_ Một giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, dù gì họ cũng hơn tuổi.

- Tối nay tôi có buổi kí kết e rằng không đi được mong chủ tịch thứ lỗi_ Một người nữa đeo kính, mắt khẩn khoan nói.

- Hoãn đi. Quà không có, không ai trách; người không đến thì đừng bao giờ nghĩ mình có thể đi đâu được nữa_ Nó làm rắn, sao có chuyện chủ tịch làm tiệc lại không tới, một người nghỉ người khác sẽ nghỉ theo, lôi tên này ra làm mẫu vậy.

- Dạ...dạ, tôi sẽ đi_ Ông run cầm cập mà ngồi xuống.

- Có chuyện gì chuyển cho thư kí. Cuộc họp kết thúc_ Nó đứng dậy, mọi người cũng đứng hết dậy theo.

Chào nhau xong nó lại phải đi cố việc, mẹ nó hẹn gặp nó ở nhà hàng Buflynh không biết có chuyện gì mà nói quan trọng đòi gặp nó ngay.