Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Chương 17: Chương 16: 2 bên đang định lao ...

« Chương TrướcChương Tiếp »
2 bên đang định lao vào nhau làm 1 trận đánh nhau, thế nhưng vừa lúc đó ông bảo vệ đứng ở phía sau chúng tôi quát.

-Chúng mày định đánh nhau hả có dừng lại không.

Tất thảy mọi người quay mặt lại phía sau nhìn trong đó có cả tôi, đi phía sau ông bảo vệ có mấy chú công an xã và có cả LyLy nữa.

Khoảnh khắc đó khi tôi nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt em mang 1 vẻ buồn bã và không cảm xúc nhìn tôi. Tôi sai rồi chăng.

1 thằng nào đó bên kia hô to.

-Đệt công anh kìa... Chạy.

Chúng nó nhanh chóng chạy lại phía bờ tường trường rồi bật tường nhảy ra khỏi trường, lão Hậu thấy tôi cứ đứng đơ lại 1 chỗ lão gọi to.

-Việt mày muốn bị bắt à mà còn đứng đó chạy thôi.

Tôi chợt tỉnh lại và bị lão Hậu lôi tay chạy, mấy lão anh nhanh chóng nhảy lên tường rồi chạy ra phía mấy lũy tre, còn tôi vẫn còn đứng chơi vơi giữa bờ tường nhìn về phía LyLy, thì thấy LyLy đang ngồi dưới đất ôm thằng Khang khóc.

Tôi quay mặt đi nhảy xuống đất chạy song song với lão hậu.

Lão Hậu thở phì phò nói.

-Tao mệt lắm rồi không chạy được... được... nữa rồi.

Ngoảnh mặt lại đằng sau, mấy tay công an vẫn bám theo phía sau chúng tôi.

Tôi vội kéo lão Hậu cùng mấy thằng nữa xuống bờ sông lấp.

Ngó lên phía trên, cùng lúc đó mấy tay công an xã chạy vụt qua tụi tôi, tôi lằm ngửa xuống đất thở không ra hơi.

Nhìn qua bên cạnh có lão Hậu Lão Trọng Anh và vài thằng nữa trả thấy thằng Muỗm đâu.

Lão Hậu phì phò thở nói.

-Đệt công an ở đâu ra vậy, mẹ kiếp nếu không có công an tao sử đẹp tụi kia rồi.

Tôi ngồi lặng im không nói gì, tôi lằm ngửa ra đất nhìn lên bầu trời trong xanh nhớ lại ánh mắt đó ánh mắt em nhìn tôi lúc nãy là sao... Là sao...

-Mày sao vậy Việt.

Lão Hậu lay lay tôi hỏi.

-Em đâu sao mấy tay công an đi rồi về thôi anh mai tính tiếp.

-Ờ về thôi dù sao cũng ấy thằng kia ăn dần 1 bữa dằn mặt rồi.

Tôi không nói gì thêm phủi phủi quần áo đứng dậy đi về.

Tôi đi bộ được chừng 15 phút mới tới quán nước gần gốc cây đa mà tôi cùng đám bạn hay ngồi tán láo, từ hồi cấp 1.

Nhìn thấy mấy thằng Thùy, Công, Thắng Ku Ly, Hải Mơ và thằng Muỗm, thằng nào cũng bình yên cười nhăn nhở,riêng thằng Muỗm người nó ướt sũng nước đang ngồi uống nước mía, tôi kiếm cái ghế ngồi xuống chỗ mấy thằng đó ngồi.

Thằng nào thắng ấy cũng nhìn tôi với ánh mắt soi mói.

Thằng Hải Mơ liếʍ môi hỏi tôi.

-Sao rồi sao rồi thế chúng mày có bị bắt không.

Thằng Thắng Ku Ly cầm cái thìa trong cốc nước mía gõ vào đầu, thằng Hải Mơ cái rồi quát.

-Đệt mày hỏi ngu vãi nó mà bị bắt nó còn ngồi đây được sao.

Thằng Hải Mơ ôm đầu né tránh thằng Thắng ra tôi cười cười vỗ ngực nói.

-Tao võ nghệ đầy mình làm sao được, chúng mày cứ nghĩ đi đâu không haha.

Thằng Thùy cười ha hả nói.

-Ôi đệt mày mà võ nghệ đầy mình á, có mà 3 cái võ mèo cào định múa rìu qua mắt thợ à mày thôi dẹp dẹp mày thì võ nghệ gì.

-Ơ hay có cần tao ày thử vài đường cho biết không.

Tôi bóp bóp cổ tay nghe răng rắc, cười nham hiểm nhìn nó.

Như cảm nhận được điều gì đó không ổn nó cười chừ nhìn tôi đáp.

-Ý tao không phải vậy không phải vậy mày hiểu lầm rồi.

-Hiểu lầm à, thế thì chầu mía này tí mày trả nha hehe.

-Cái gì vậy mày sao lại là tao hả.

-Thế chú muốn ăn đòn hay là trả nước mía đây.

-Ơ hơ hơ anh Việt đừng nóng được rồi được rồi em trả em trả.

Tôi cười cười vỗ vai nó.

-Bạn tốt bạn hiền cứ thế mà phát huy.

Tôi quay qua thằng Ninh hỏi.

-Nãy mày chạy đường nào vậy mà người ướt sũng thế kia.

Nó nhăn nhó nhìn tôi.

-Tại chúng mày bỏ rơi tao chứ bộ mấy thằng công an bám sát quá, tao không biết làm sao lên nhảy xuống sông lặn 1 hơi qua bờ bên kia, cũng may mấy thằng công an xã đó, không nhảy xuống sông bắt tao chứ không tao tèo đời rồi.

-Ơ hơ hơ bơi lội lúc coi như tập thể dục thôi, không có sao không có sao.

Nó cười nhìn tôi hỏi.

Thế lão Hậu lão Trọng Anh đâu sao không thấy 2 lão ấy đâu.

-2 lão giải tán đi cùng mấy đứa bạn rồi thôi muộn rồi về thôi tụi mày, mà xe tao, xe tao đâu nhỉ.

Tôi ngó nghiêng xung quanh tiềm chiếc xe đạp tôi nhưng không thấy nó đâu.

Thắng Ku Ly hồi nãy trong lớp tao nhờ mày trước khi về lấy xe tao mà.

-Xe mày, à xe mày nãy về tao quên không lấy dùm mày rồi.

Nó cười nhăn nhở nhìn tôi.

Ôi đệt tôi vỗ vỗ chán, lắc đầu nhìn nó.

-Mày chơi tao à giờ này tao làm sao có thể về trường lấy xe đạp chứ, mà giờ về nhà giờ này mà không có xe đạp chắc mẹ tao gϊếŧ tao quá.

Tôi bưng mặt nhìn trời than vãn. Trong lúc tôi đang nhăn nhó không biết làm thế nào có thể lấy xe đạp thì ở đằng sau lưng tôi có tiếng của 1 người con gái.

-Việt à! xe bạn đây nè.

Tôi giật mình ngoảnh mặt lại phía sau thì thấy Hạ Linh đang đứng ngay sau lưng tôi, khuôn mặt em ửng đỏ lên vì nắng, trên chán em lấm tấm mồ hôi giữa cái trưa nóng nực, của tháng 9.

Em mỉm cười nhìn tôi, còn tôi thì ngây ngốc nhìn em thắc mắc tại sao, tại sao Hạ Linh biết xe này là của tôi tại sao em biết tôi ở đây cùng đám bạn tại sao em lại lấy giúp tôi xe đạp.

Tôi chạy vội lại chỗ em đứng gãi gãi đầu không biết mở miệng như thế nào.

-Cám ơn bạn nha Hạ Linh.

Tôi cầm tay lái xe đạp dựng chân trống xe đạp xuống đất rồi nhìn em.
« Chương TrướcChương Tiếp »