Chương 10: Chương : 9

Tôi như thằng mất hồn đạp xe mà trả để ý gì tới đường, và rồi sự thẫn thờ đó của tôi khiến tôi đâm ngay vào đám học sinh đang đạp xe ngược chiều với tôi.

Tôi ngã xuống đất nhưng trả còn cảm giác đau nữa vì tim tôi quá đau rồi, đến người luôn cười với tôi luôn vui vẻ hòa đồng với tôi cũng đã muốn xa lánh tôi rồi, tôi như lọt thỏm xuống vực xâu của cái buồn và lạnh lẽo.

Tôi nhìn vào người tôi vừa đâm phải đó là 1 cô gái chạc chạc tuổi tôi tóc búi đui gà, nhìn thấy quen quen mà trả nhận ra là ai vì cô gái đó đang cúi đầu ôm 1 bên chân.

Tôi dựng xe đạp lên đang định đi, thì có thằng trông khá đô con đếch biết từ đâu chui ra nữa, đứng chắn ngang đầu xe tôi quát.

-dm mày đi đứng kiểu gì vậy đâm vào người ta mà không xin lỗi lấy 1 câu định bỏ chạy à, có tin tao dần mày 1 trận không.

Tôi quay mặt lại nhìn cô gái sau lưng lúc nãy tôi đâm phải, bu quanh em nó là 1 đám con gái, cũng xinh vãi lìn luôn cơ mà chưa xinh bằng LyLy nhà tôi được tôi trả quan tâm.

Nhưng tôi lại nhận ra cái con nhỏ tôi vừa đâm không ai khác đó là Hạ Linh, em nó ôm 1 bên chân đang rỉ máu nhìn tôi hình như khá đau thì phải, nhưng tôi trả có tâm trạng để quan tâm mà tôi và em nó đã là gì của nhau đâu bạn bè trả phải người trong nhà thì không lên tôi trả quan tâm làm gì.

-Xin lỗi.

Tôi nói xong, trả muốn dây rưa với đám nhà giàu trước mặt mình làm gì, hoặc đám này chắc cũng thuộc dạng lẽo đẽo theo con nhỏ Hạ Linh giàu kếch xù kia là cùng lên tôi trả quan tâm.

Đang định đạp xe đi đi tiếp thì thằng vừa chặn đầu xe tôi, đéo biết thằng này biết võ hay sao ý thân thủ nhanh vãi ra, nó bay ra đinh đá vào bả vai tôi, cũng may tôi phản ứng nhanh, kịp ngả người ra sau thụt lùi mấy bước tôi mất thăng bằng suýt ngã, và không ngừng ở đó thằng này nó liên tục bay nhảy điên cuồng đá tôi, vất vả lắm tôi mới tránh kịp.

Và tránh mãi cũng không phải là cách và cái kết sau cùng tôi lĩnh trọn 1 cú đá bay người trên không của thằng đó vào bả vai, tôi ngã xuống đất ôm bả vai đau nhói.

Nó thừa thắng đang định đập tôi tiếp nhưng Hạ Linh từ đâu đứng ra che trước người tôi quát.

-Hùng bạn có dừng ngay không người ta đã xin lỗi rồi mà sao bạn lại đánh bạnh ý.

Hóa ra thằng này tên Hùng sao nghe quen quen dữ vậy ta đếch nhớ ra nổi ai nữa tôi thầm nghĩ.

Tay nó chỉ vào người tôi nói.

-Nhưng nhưng nó đâm phải bạn mà nó xin lỗi cái kiểu xấc sược mình không nhịn được.

-Kệ người ta miễn là người ta xin lỗi mình là được rồi còn không xin lỗi người ta à.

Thằng nhóc có vẻ đuối lý với Hạ Linh lên mặt nó khá bất lực nhìn tôi, cất lên câu xin lỗi rồi quay mặt đi về phía đám bạn.

-Việt bạn Không sao chứ.

Hạ Linh quay sang tôi nhìn từ trên xuống dưới.

-Mình không sao.

Tôi phủi phủi bụi dính trên quần và áo, rồi lạnh nhạt trả nói gì thêm dựng xe đạp lên rồi đi thẳng, và tôi không hề biết khi tôi quay đi như vậy đã để lại ánh mắt buồn vô hạn của Hạ Linh nhìn tôi đi khuất.

Đón thằng em trai tôi về tới đầu ngõ thì thấy thằng Khang đang rắt xe đạp ra cổng, đi sau nó là LyLy.

Thằng Khang nhìn tôi cười khẩy, ức thổ huyết luôn mà trả làm gì được nó, còn LyLy trả thèm nhìn tôi lấy 1 cái, em coi tôi cứ như người dưng vậy.

Cất xe vào bếp tôi lên nhà lằm vật ra đất chán nản, Nhìn ra ngoài vườn thấy mẹ tôi đang lui cui nhặt rau tôi cũng đành vục dậy ra nhặt rau cùng mẹ tôi cho đỡ chán xong xuôi đi tắm rồi tôi vùi đầu vào học cho qua ngày.

7h tối trong dụi dụi mắt cho đỡ mỏi.

-Việt ơi ra ăn cơm đi con.

-Vâng con ra ngay đây.

Tôi gập lại sách vở rồi ra ngoài nhà ăn cơm cùng mẹ tôi, đang ăn bỗng dưng ngoài cổng có ai đó đi vào tôi còn tưởng dượng tôi về, nhưng nhìn kỹ lại thì có 2 người mặc áo xanh đi vào.

Vừa nhìn thấy 2 chú Công An, bước vào nhà, tôi đã thắc mắc rồi sao lại có Công An vào nhà mình.

Trả nhẽ...

Tôi nhìn chằm chằm 2 chú công an trước mặt mình.

-Chào chị cả nhà đang ăn cơm à? chị có thể nói chuyện với chúng tôi 1 lúc được không.

1 người đàn ông cỡ 35 tuổi nhìn mẹ tôi từ tốn nói.

Mẹ tôi gật đầu buông đũa xuống mâm rồu kêu tôi dọn mâm cơm vào nhà.

Tôi cũng cũng nghe lời mẹ tôi bê mâm cơm vào nhà.

- 2 Anh uống nước có chuyện gì mà để 2 anh đến tận nhà tôi vậy.

Mẹ tôi đặt 2 cốc nước lên bàn rồi ngồi xuống ghế.

-Tôi xin giới thiệu tôi tên Tâm còn đây là đồng nghiệp của tôi anh ấy tên Văn, chúng tôi hôm nay tới đây tìm chị vì hồi tối lúc 6h17 phút chúng tôi ập vào 1 cửa hàng giải khát tại địa phương mình, nhưng thực chất đó là 1 ổ mại da^ʍ và chuyên cung cấp thuốc phiện cho các con nghiện tại địa bàn mình.

-Trong đó chúng tôi bắt được chồng chị lên chúng tôi đến đây thông báo cho chị biết và mời chị đi với chúng tôi 1 chuyến để lấy lời khai không.

Tôi đứng lấp nó ở cửa buồng nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa mẹ tôi và 2 chú công an.

Mặt Mẹ tôi biến sắc bệnh tay, miệng lắp bắp.

-Anh nói gì anh bắt được chồng tôi chồng tôi...

Nói đến đây mẹ tôi im bặt không nói gì mà chỉ biết khóc.

Lúc sau mẹ tôi vào dặn dò tôi phải chăm sóc em tôi rồi mai mẹ về.

Nhìn mẹ tôi đi cùng 2 chú công an ra khỏi nhà mà lòng tôi lặng chĩu, thằng em trai tôi khẽ giậy giật tay áo tôi.

-Anh Việt mẹ đi đâu vậy anh.

Tôi mỉm cười cay đắng cố luốt nưỡ mắt vào trong xoa xoa đầu nó.

-Mẹ đi có việc mai Mẹ mới về với anh em mình, em ngoan nào đi ngủ sớm đi mai anh đưa em đi học.

Nó nghe lời tôi trèo lên giường bật quạt ngủ, còn mình tôi giữa căn nhà trống vắng hiu quạnh.

Tôi lặng người mò ra ngoài sân, lại trèo lên trên mái bếp ngồi, tôi trả buồn ăn cơm tiếp.

Lằm dài ra mái ngói vẫn còn khá nóng, nhìn lên bầu trời đầy sao tôi lặng im nghe tiếng dế kêu, gió thổi man mác luồn qua kẽ lá nghe xào xạc.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, Bố ơi giờ Bố đang ở đâu.