Chương 32: Tôm rang

năm ấy trời rét rất lạ, có sương phủ cả phiến lá cà phê. Mùa thu họach quả đã đến gần. Người ta kháo nhau:

– nhà bà Ngữ bị trộm lấy liềm cắt tiệt hết cả những cành cà phê rồi bỏ vào bao chở đi mất!

Bà Nhụ về kể chuyện cho con trai nghe. Hiên nghe xong liền qua rủ Hà ra lán ngủ chung cùng canh cà phê với mình. Cô Mệ nhan sắc đã có phần kém hơn trước nhiều khi tuổi tứ tuần bắt đầu sắp kết thúc. Nhà cửa vì thế cũng không còn cần phải cửa khóa then cài nghiêm trọng như xưa nữa. Hà xin phép mẹ được ra lán ngủ chung với Hiện thì cô Mệ bảo ngay:

– chúng mày hai đứa phải cẩn thận, đem thêm mềm ra đắp cho ấm!

Một con chó cũng được điều vào trong việc canh trộm.

Đêm buông xuống thật nhanh. Hiên đem theo cả một ống điếu thuốc lào ra lán. Hà ôm chăn gối trên tay, lặng lẽ bước theo sau. Trăng tròn, sáng như một thứ chất liệu chẳng ai có thể so sánh được. Nó khác giấy và khác lụa, không giống nhôm mà cũng chẳng giống gương soi. Hà cố tìm một ví dụ liên tưởng để so sánh giữa mặt trăng và các chất liệu khác nhưng không tìm ra được.

Cuối cùng tự nhiên nó nghĩ đến nước. Nó mỉm cười: hèn gì người ta bao giờ cũng ghép trăng với nước.

Mùi quả cà phê chín mọng mật của một gốc cà phê chín sớm thổi theo gió đưa vào mũi người một hương thơm ngòn ngọt. Hà cảm thấy xốn xang, đây là lần đầu tiên Hà theo Hiên ra lán ngủ chung. Tự nhiên nó nghĩ đến những điều xa xôi, những liên tưởng nhẹ nhàng, da thịt và hơi ấm.

– mày có sợ không? – Hiên hỏi.

– Sợ cái gì? – Hà trả lời bằng một câu hỏi khác.

– Sợ trộm chứ không lẽ mày sợ tao.

Hà nghĩ nhanh trong đầu: gần Hiên nó sẽ chẳng bao giờ sợ bất cứ ai. Nhưng nó lại nói đùa:

sợ chứ sao không sợ!

– Có tao, mày khỏi lo gì cả. Kêu mày ra ngủ chung cho đỡ buồn thôi!

–!!!

con đường dẫn đến lán gập ghềnh vì mặt đất đã được vun lên thành những mép bờ để tưới nước cho mấy gốc cà phê. Hiên quen thổ nên đi thoăn thoát. Hà thường ngồi trong nhà may quần áo nên không quen đường, vì thế bây giờ đi đứng nó cứ hay bị vấp, mấy lần suýt ngã nhào.

– Mày có sao giờ sục… như tao dạy mày hôm nọ không? – Hiên hỏi. Giọng tỉnh như không.

– Sục cái gì vậy? – Hà chưa hiểu ý câu nói.

– Giống như có lần tao dạy mày đó! Nhớ không? Bữa đó tụi mình đi bắt châu chấu cho con két của mày – Hiên gợi lại – Sục ### đó!

Hà bây giờ mới nhớ ra câu chuyện lần ấy. Nó chẳng trả lời.

– Có không, Hà? – Hiên lại hỏi.

Im lặng mất một phút.

– Không! – Hà nói dối. Với nó điều đó chẳng hay ho gì lắm.

– Nói phét nói lác! Con trai thằng nào không sục…

Hà im lặng. Hiên nói đúng.

Thỉnh thỏang vài lần một tháng hà vẫn đó những thao tác tự sướиɠ theo lối riêng của mình. Nó nằm úp trên giường. Tòan thân căng cứng. Hai bắp đùi khép chặt lại. Những động tác dồn cỡi. Cảm giác khoan khóai và dễ chịu. Mặt gối mềm mại ấm lên vì hơi thở của chính nó.

– Xạo hoài. Mày không sục … đem đầu tao đi chặt – Thằng Hiên cắt ngang luồn suy nghĩ của Hà.

Đáng lẽ ra thì Hà sẽ nói thật là nó đã làm những chuyện ấy, chẳng có gì là sai trái cả. Nhưng cái sai chính là mỗi lần đi vào nghi thức tự sướиɠ ấy nó đều nghĩ đến thằng Hiên. Mà nói dối thì nói không được. Nó cũng không thể nào kể cho thằng Hiên nghe về những điều nó nghĩ.

– Không tin thì thôi. – Hà trả lời.

– Làm như mày là thánh không bằng.

Thằng Hiên nói đúng. Nó không phải là thánh. Nó tầm thường và yếu đuối hơn những gì thằng Hiên đã nghĩ rất nhiều. Hình như chưa bao giờ thằng Hà nghĩ rằng nó bình thường như những đứa trẻ khác. Có lần nó nhớ thằng Hiên đã bảo phân thân của nó nhìn tức cười quá. Giờ nếu nói ra lần nào thủ *** nó cũng đều nghĩ đến thằng Hiên thì nghe không được.

– Thì ông muốn nói sao thì ông nói, tin hay không tùy ông.

Thằng Hiên đứng lại. Nó bất thần tung một quả đấm nhẹ vào ngực Hà. Hà bất ngờ bị đấm té bật ra phía sau. Hai tay nó chống xuống nền lá mục.

– Giỡn kiểu gì vậy cha?

– Có đau không? – Thằng Hiên có vẻ như hối hận và có phần lo lắng.

– Không sao hết! Bộ ông điên rồi hay sao? – Hà đứng dậy.

– Tại thấy mày nói xạo quá trời! Đấm cho mày chừa bớt!

Nói xong Hiên bật lên cười khanh khách. Hà cũng cười. Nó thấy vui trong bụng.