Chương 10

CHƯƠNG 10: TÔI NGHE CÓ NGƯỜI CA HÁT.

Ông chủ khách sạn 7 giờ 55 xuất hiện ở dưới lầu, lúc ba người Túc Ngô đi đến nhà ăn bên trong chỉ mới có hai mươi người chơi, đồng hồ bên cạnh vang lên ba tiếng, hiện tại vừa lúc là 8 giờ.

Chủ nhân khách sạn cầm lấy con dao ăn gõ vào ly rượu một chút, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Quản gia, đã đến giờ, đóng cửa đi." Hắn nói chuyện mang theo khẩu âm dày đặc, làm cho người nghe rất khó chịu.

Quản gia "vâng" một tiếng rồi đi khóa cửa, có người hô lên một tiếng: "Còn có người chưa trở về!"

"Xin lỗi, khách hàng thân mến, tôi không thích người sau 8 giờ còn ở ngoài khách sạn, các người nên biết, bên ngoài rất nguy hiểm." Ông chủ khách sạn nói, phất tay một chút ý bảo quản gia đem cửa đóng lại.

Quản gia đứng ở cửa, ở xa truyền đến một tiếng kêu to, tựa hồ là kêu "đợi đã", nhưng quản gia làm như không nghe thấy "rầm" một tiếng đóng cửa lại, đem tiếng kêu ở ngoài xa kia nhốt ngoài cửa.

"Các người đều biết đó, khách không nghe lời đều không được chào đón." Ông chủ khách sạn uống một ngụm cang đỏ nói: "Đương nhiên các vị đang ngồi đây tôi rất chào đón, nào chúng ta cùng nâng ly để chào mừng các vị đã đến đây." Nói xong ông chủ lộ ra vẻ mặt cùng nụ cười quỷ dị nhìn tất cả mọi người.

Tuy rằng hắn cười, nhưng trong mắt lại mang theo tia đánh giá.

Những người chơi đang ngồi ở đây nâng ly lên nhìn, uống cũng không được, không uống cũng không xong, có người còn không dám cầm ly rượu, rốt cuộc rượu này có thể uống hay không còn không biết.

Tất cả mọi người ở đây rốt cuộc do dự có nên uống hay không, nhưng có một người giơ cái ly lên uống một hớp lớn, uống xong còn bình phẩm cảm thấy rượu này rất ngon, xong lại giơ ly lên uống một hớp lớn còn lại.

Người này chính là Túc Ngô, anh uống xong một ly còn chưa thấy đã, kêu phục vụ rót thêm một ly. Ông chủ khách sạn tựa hồ rất vừa lòng với anh, giơ cái ly lên cười to, lộ ra một nụ cười đen tối.

Có người thấy Túc Ngô không chút nào để ý mà uống hết rượu cũng bắt đầu lớn gan uống hai ba ngụm, ngoài ý muốn đều phát hiện hương vị không tồi, đương nhiên, cũng có sợ hãi.

Mạo Tử và Chúc Lam Phong không dám uống nhiều, chỉ đưa lên uống hai ngụm cho có lệ, nếu cả ba người bọn họ đều trúng chiêu thì thật sự rất khó làm, ít nhất phải đảm bảo một bộ phận còn sức lực mới đúng.

Sau tiệc tối đơn giản ông chủ giảng chút chuyện xưa mà mọi người nghe không hiểu, khẩu âm dày đặc của hắn thật sự nghe rất khó hiểu, phần lớn người chơi nghe không hiểu liền dứt khoát từ bỏ, chỉ còn chờ bữa tiệc kết thúc nhanh một chút, bởi vì bọn họ phát hiện bản thân rất mệt mỏi, rất rất mệt mỏi.

Túc Ngô cũng cảm giác được bản thân rất mệt mỏi, anh nỗ lực nghe ông chủ khách sạn nói chuyện, nhưng đôi mắt giống như đeo chì không nhịn được muốn khép lại, anh bắt đầu cảnh giác có phải hay không do ly rượu vừa mới uống, nhưng đưa mắt liếc nhìn toàn bộ người trên bàn mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau, đến cả ông chủ khách sạn nói gì đều nghe không rõ.

"Anh biết đó, cô gái xinh đẹp như vậy, tiếng hát cũng mê người như vậy, các vị khách quý đều khát vọng cô ấy có thể liếc nhìn mình một chút ....." Ông chủ khách sạn nói bắt đầu tạm dừng giống như giây tiếp theo hắn có thể ngủ mà mơ ra vậy.

"Leng keng, leng keng, leng keng." Tiếng chuông đồng hồ vang lên ba tiếng, đã 9 giờ.

Ông chủ khách sạn tựa hồ như nghe được tiếng chuông đồng hồ hơi bừng tỉnh một chút nói: "A, cư nhiên 9 giờ rồi, các vị khách thân mến của tôi chắc cũng đã buồn ngủ rồi, vậy chúc mọi người có giấc mơ đẹp!"

Nói xong hắn liền đứng dậy hơi lung lay đi về phòng mình, quản gia đi theo sau hắn trong chốc lát đã biến mất trước mắt mọi người, những người chơi khác bắt đầu lục tục trở về phòng, ba người Túc Ngô đều đi đến phòng Hoắc Tập, muốn nhìn xem Hoắc Tập đã tỉnh chưa, kết quả ba người vừa mới vào phòng Hoắc Tập liền đồng thời "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Trong nháy mắt toàn bộ khách sạn giống như ấn nút tạm ngừng, mọi người trong nháy mắt giống như "công chúa ngủ trong rừng" đều ngủ say, có người thậm chí còn chưa kịp bò lên giường, liền ngã xuống thảm đi vào mộng đẹp.

Phòng 317.

Người nằm ở trên giường động hai cái, trong phòng tối tăm chỉ có hai ngọn đèn tường còn sáng, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào mặt cậu, lông mi rũ xuống tạo thành một bóng râm.

Hai mí mắt giật giật vào cái, mắt bừng mở ra.

Hoắc Tập trong nháy mắt có chút thất thần, như là ngủ trưa lâu quá, toàn thân có chút nhấc không nổi, cậu dùng sức khởi động lại cơ thể, tay đưa lên mặt dùng sức xoa một chút, mới đem thần chí hỗn loạn trở về.

Cậu nhớ rõ bản thân cảm giác vô cùng mệt, vốn tưởng có thể chống đỡ đến khi vào phòng nói chuyện với bọn Túc Ngô, kết quả còn chưa đến tầng ba liền trực tiếp bất tỉnh ngã xuống, sau đó chuyện gì cũng không biết.

Cũng không biết mình ngủ bao lâu, Hoắc Tập than thầm, đi đến bên cửa sổ kéo màn ra, bên ngoài đã một mảng đen nhánh.

Ngủ lâu như vậy sao? Những người khác đâu?

Hoắc Tập kéo màn lại, mày nhăn lại suy nghĩ muốn đi đến phòng Túc Ngô nhìn xem có người ở đó không, mới vừa đi tới cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Túc Ngô, Mạo Tử, còn có Chúc Lam Phong ba người nằm rạp xuống đất, toàn bộ đều nằm trên thảm trước cửa, này quả thực chính là hiện trường hung án.Hoắc Tập chạy nhanh qua thử đánh thức ba người đang ngã trên mặt đất, trên người ba người cũng không có ngoại thương, mạch đạp nhịp tim nhiệt độ cơ thể vẫn còn, giống như là đang ngủ.

Chẳng qua cmn ngủ sao mà giống như đã chết vậy kêu hoài không tỉnh.

Hoắc Tập hình như đã quên mất bản thân mình lúc ban ngày cũng như vậy, ngủ đến như là lợn chết kêu hoài không tỉnh.

Hoắc Tập cẩn thận kiểm tra ba người, xác định không có ngoại thương mới đem người chuyển lên giường, phỏng chừng lúc mình ngất xỉu bọn họ cũng nhảy dựng hoảng sợ như vậy, nhưng vẫn đem cậu chăm sóc tốt, cho nên làm người thì nên biết cảm ơn.

Cậu đã khiêng Mạo Tử và Chúc Lam Phong lên giường, nhìn Túc Ngô liền có chút khó khăn, người này đại khái cao khoảng 1m9, tay dài chân dài nằm rạp trên mặt đất, Hoắc Tập dùng sức nâng anh đứng dậy, muốn đem ném lên giường, nhưng trên giường đã có hai người nằm.

Túc Ngô dù sao cũng cao hơn cậu một chút, cũng khỏe hơn cậu một chút, cả người lại treo trên người cậu, trong chốc lát Hoắc Tập liền chịu đựng không nổi, đành đem người ném lên sô pha. Nhưng mà sô pha cũng là sô pha dạng nhỏ, Túc Ngô tay dài chân dài nằm ở trên đó trong có vẻ thập phần ủy khuất, nhưng không còn cách nào khác, cậu thật sự không khiêng nổi anh.

Đem ba người miễn cưỡng dàn xếp tốt, trên đầu Hoắc Tập đầy một tầng khó hiểu, cậu liếc nhìn trong phòng hai vòng, phát hiện tờ giấy Túc Ngô viết để trên bàn.

Trên tờ giấy viết: Chúng tôi đi ra ngoài nhìn xem, tỉnh rồi thì ở trong phòng chờ.

Nhìn dáng vẻ này, bọn họ không phải sau khi dìu cậu đang ngất xỉu về phòng rồi bị ngất xỉu, hẳn là đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về mới bị ngất xỉu.

Chẳng lẻ ở bên ngoài khách sạn giẫm phải cơ chế che giấu gì đó? Hoắc Tập cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nhưng không nghĩ ra bản thân có khả năng đã chạm vào những điểm nào.

Trong phòng có chút yên tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở để thể hiện bên trong còn có người. Là một cái khách sạn, có phải hay không là quá yên tĩnh?

Đặc biệt cái loại yên tĩnh này lại không giống yên tĩnh, nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung, thì trong đầu Hoắc Tập chỉ có ---- tĩnh mịch.

Hoắc Tập lại đi đến cửa sổ, kéo màn ra bên ngoài vẫn một mảng đen nhánh, cậu đem lỗ tai dán lên cửa sổ, không nghe thấy tiếng gió.

Trong lúc này đột nhiên bụng bắt đầu vang lên, ở trong không gian tĩnh mịch phá lệ vang dội, hơi xấu hổ, còn tốt bây giờ chỉ có một mình cậu tỉnh, xem ra hẳn là đói bụng một ngày.

Nhớ tới cái này Hoắc Tập mới cảm giác bản thân mình rất đói bụng, nhịn không được cầm chìa khóa phòng quyết định xuống phòng ăn có gì ăn hay không.Cửa phòng "lạch cạch" một tiếng khép lại, Hoắc Tập đạp lên lên thảm hành lang không có một tiếng động, hành lang bên ngoài một mảng mờ nhạt, nhìn ra xa xem thấy không nhìn ra điểm cuối.

Sao hành lang này lại dài như vậy? Hoắc Tập có chút nghi hoặc, bề ngoài khách sạn không có lớn như vậy nha?

Toàn bộ khách sạn rơi vào hoàn cảnh tĩnh mịch, Hoắc Tập từng bước từng bước đi xuống tầng, dọc theo đường đi đều có ánh đèn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không sáng hết, toàn bộ khách sạn giống như bị bịt kín, càng thêm ảm đạm.

Dọc theo đường đi Hoắc Tập đều không gặp được người nào, thậm chí không nghe được bất luận âm thanh gì, phó bản 30 người chơi, nhưng sao lại yên tĩnh như vậy?

Cậu một đường đi phòng ăn tầng một, phòng ăn sáng đèn, đồ ăn thừa trên bàn không có người dọn dẹp, Hoắc Tập lại đến sau nhà bếp đi một vòng, phát hiện sau bếp cũng rất hỗn loạn, đồ dùng ăn uống đã sử dụng đều còn chồng chất lên nhau, không có người dọn dẹp.

Cái khách sạn này là có người phục vụ đi? Cậu nhớ mang máng thì có quản gia, còn có một vài hầu gái, những người khác đều không làm việc sao?

Trong ngăn tủ phòng bếp có ít bánh mì, Hoắc Tập cầm một cái lên bắt đầu gặm, trên bàn có rượu vang đỏ, có ly đã trống không, có ly vẫn còn một chút, Hoắc Tập đi vòng quanh bàn ăn một lần, đi xong một vòng cậu nhíu mày.

Không đúng nha?

Sau đó cậu lại đi một vòng nữa, vẫn là không đúng.

Số người không đúng! Người chơi tổng cộng có 30 người, nhưng trên bàn chỉ có 26 vị trí, chủ vị hẳn không phải là người chơi, bởi vì bộ đồ ăn của chủ vị bằng bạc, những cái khác đều là đồ dùng bình thường, Hoắc Tập suy đoán ông chủ khách sạn ngồi ở vị trí đầu bàn.

Nhưng vẫn không đúng nha, còn bốn người đâu? Trừ bản thân cậu hôn mê bất tỉnh vẫn luôn nằm trên giường, còn bốn người khác đâu?

Biến mất hay đã chết?

Hoắc Tập không biết trong khoảng thời gian cậu hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tựa hồ có người đã bị đào thải, đáng tiếc cậu không nghe thấy được tiếng thông báo cửa hệ thống nên không dám xác định.

Hoắc Tập đứng ở bên bàn ăn sửng sốt trong chốc lát, không gian bốn bề vắng lặng xác thật làm người ta sợ hãi, cậu tựa hồ cảm giác được có đó không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào nha?

Hoắc Tập nhắm mắt lại suy nghĩ, bên tai vang lên âm thanh "tích tắc - tích tắc - tích tắc" có tiết tấu.

Đúng rồi! Tiếng chuông! Vừa mới nãy cậu không nghe thấy tiếng chuông!

Cách tay Hoắc Tập nổi lên một tầng da gà, đi qua theo tiếng chuông, bên phải bày một cái đồng hồ Tây Dương dựa vào tường, ước chừng cao bằng một người, ở trong không gian vang lên tiếng "tích tắc - tích tắc - tích tắc" .

Đồng hồ được bày ở phòng ăn, nhưng âm thanh lại rất to, nghe tới đặc biệt vang, nhưng vì sao khi cậu bước vào không nghe thấy tiếng chuông?

"Leng keng ~ leng keng ~ leng keng ~" đồng hồ trước mặt vang lên ba tiếng, kim đồng hồ nhảy tới 12 giờ, Hoắc Tập sợ tới mức lui về sau một bước.

Tiếng chuông vang lên quanh quẩn trong không gian tĩnh mịch, thật lâu chưa dừng lại, giống như là hồi âm.

Không đúng, trong tiếng chuông này có trộn lẫn âm thanh khác, tiếng chuông kêu rất lâu, "Í Í Í ~~ A A A ~~" làm người nghe nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Như có người đứng ở xa ca hát!

Hoắc Tập bịt kín lỗ tai chính mình, xoay người liền chạy nhanh lên lầu, tiếng ca như ai đó hò ngâm xướng, một tầng một tầng ăn mòn lỗ tai Hoắc Tập, làm trước mắt cậu tê dại.

Hoắc Tập một bước cũng không dám dừng lại chảy thẳng lên tầng ba, tiếng hát càng ngày càng gần, giống như từng bước từng bước đang đuổi theo cậu. Cậu chạy một mạch lên tầng ba, lại bị đồ vật cuối hành lang vây khốn bước chân.

Kia hẳn là một cái gương, cách thật xa Hoắc Tập có thể nhìn thấy trong gương có thứ gì đó không biết là người hay quỷ, nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích.

Ánh sáng tối tăm không ngừng xoay tròn, cảnh tượng xung quanh giống như ánh đèn sân khấu bắt đầu chiếu loạn xạ, tay che lỗ tai của Hoắc Tập dần dần buông xuống, cậu đi từng bước về phía trước, thế nhưng là muốn tiến đến cái gương.

Mắt thấy Hoắc Tập từng bước từng bước càng bước gần đến cái gương, không khí xung quanh cũng càng ngày càng khẩn trương, bụng Hoắc Tập lại vang một tiếng, cậu duỗi tay tát mặt mình một cái.

Bốp! Một tiếng, rất to rất đau! Trực tiếp đem cậu thanh tỉnh trở lại.

Hoắc Tập cất bước nhanh chóng chạy về phòng mình, mở cửa liền đi vào khóa trái, tiếng hát bên ngoài không ngừng truyền vào lỗ tai cậu, cậu bắt đầu nói một ít lung tung rối loạn."Thuê đầu bếp nhưng không rửa chén, quản gia thì không dọn dẹp lại phòng ăn, người hầu thi không làm việc, đêm đến thì lại bị quấy phá, khách sạn này không phá sản thì mới cmn kỳ quái!" Cậu nhỏ giọng mắng mắng, tựa hồ như vậy có thể mang lại dũng khí cho bản thân.

Tiếng hát ngoài cửa tựa hồ cũng chỉ có thể phát huy tác dụng mê hoặc nhân tâm, cách cánh cửa cũng không có hiệu quả gì lắm, Hoắc Tập dần dần bình tĩnh lại tự hỏi, nhưng có người lại vào lúc này nổi loạn lên.

Chúc Lam Phong vốn dĩ đang nằm tốt, lại đột nhiên bắt đầu ngồi dậy vỗ tay, vừa vỗ tay vừa cười "hi hi ha ha" ngây ngô.

Đây là đang nằm mơ?

Chúc Lam Phong vỗ tay trong chốc lát, lại bắt đầu thay đổi cốt truyện, tay bắt đầu múa may trái phải, sau đó lại bắt đầu bóp cổ chính mình, ngoài miệng kêu: "Lão đại, anh mau đâm, em bóp chặt hắn rồi!"

Hoắc Tập vội vàng đi lên đem người kiềm lại, lôi kéo cánh tay hắn ra sợ hắn bóp chết chính mình, thật vất vả đem tay Chúc Lam Phong kiềm xuống, đối phương lại bắt đầu vặn vẹo, Hoắc Tập vừa thấy không khống chế được, nhìn trái nhìn phải xung quanh một vòng rồi quyết định rút thắt lưng của Chúc Lam Phong ra, đem người trói chặt lại.

Mới vừa ngồi xuống bình tĩnh trong chốc lát, kết quả Mạo Tử nằm bên cạnh liền bắt đầu phát ra tiếng cười "hắc hắc hắc", Hoắc Tập nghe được thì sởn cả tóc gáy, nhìn dáng vẻ của vị này cũng đã phát bệnh, cậu lại nhìn một vòng, chỉ có trên quần Túc Ngô còn thắt lưng, cậu liền đi đến rút ra, bắt lấy bàn tay chuẩn bị đưa lên muốn bóp cổ chính mình, đem người trói chặt lại.

Sau đó cậu liền ngồi xổm trước mặt Túc Ngô, sợ vị đại hiệp này cũng đột nhiên nhảy lên bóp cổ chính mình, nhưng cậu không đánh lại vị này, mà xung quanh lại cũng không có dây thừng hay thứ gì khác để có thể trói người lại.

Hoắc Tập ngồi xổm trước mặt Túc Ngô hết sức chăm chú phòng bị nhìn đối phương sợ sẽ đột nhiên tự bóp cổ mình, tiếng hệ thống vang lên "leng keng".

[Người chơi Chu Xuân Sơn tử vong.]

[Người chơi Hạ Diệp tử vong.]

[Người chơi Đường Giang Học tử vong.]

Ba tiếng thông báo vang lên, trực tiếp chết ba người.

-------------------------------------------------------------------------------------