Chap 9
Ngồi suy nghĩ thì con U nó định ra ngoài em hỏi.
Em: Mày đi đâu đấy?
U: Đi lấy cái gì ăn, tao đói quá?
Em: ĐM con lợn, lấy luôn cho tao
Nó cười rồi đi xuống bếp lấy đồ ăn, em ngồi hút thuốc suy nghĩ về mối tình đâu, nói là chán nhưng mà chán thật. Em hút thuốc nhiều rồi, mà chẳng bao giờ thấy nó đắng đến thắt cả tim lại như thế này cả. Lap con U thì bật bài Ngày mai -Lil shady (Em vừa viết RV cũng vừa nghe bài này mà buồn quá)
Anh đang cố tưởng tượng
Đến 1 ngày mai thật buồn
Trời vẫn sáng thì cứ sáng nhưng mà vẫn có giọt mưa phùn
Đêm qua anh đã thức trắng đễ sáng hôm sau anh sẽ ngủ
Đợi đến buổi chiều vàng trong nắng gặp em anh nói điều ấp ủ
cũng 1 chiều mưa bay như thế này cách đây tròn trịa gần 1 năm
em đã nói chúng mình yêu đi giống như lời hẹn ước trăm năm
vậy mà h đây như vậy đó, nào ai đoán trước đc điều j`
tình cảm nó đến như cơn gió giờ đã theo bước chân ai đó ra đi .....
Nhiều lúc tự nghe bài này thấy nó đúng tâm trạng lắm, đúng cái tình trạng em lúc này nữa, hồi bé mẹ có nói là tình duyên của em có lận đận nhưng giờ em mới thấm.
Con U nó đi lên, để hai cái bát tô vào cái đĩa, trong thì là cơm rang các thím ạ. Cái lúc mà đói thì nhìn cái gì nó cũng ngon, em ăn nhoáng cái là hết nó thì nhìn em kiểu ngạc nhiên lắm.
U: Con mẹ mày tao ăn mới có 3 miếng mà
Em: Thì kệ mày...Em cười rồi véo nó phát
Hồi cấp 3 từ khi V đi em với nó cứ phải gọi là thân trên cả thân, trêu nhau thì chẳng khác gì người yêu đâu nên véo má thì cũng bình thường kể cả véo mông chắc nó cũng không bảo giề.
Ăn xong ngồi lướt voz với facebook, vào đọc vài chap RV Tán Gái Ở Nhà của thientoi2 mà em nổi hứng lên muốn viết RV quá, em lên nhóm của f17 trên fb mượn acc may quá có bác Per Ngây Thơ cho mượn không thì chắc chẳng có cơ hội kể RV cho các thím nghe.
Lại chán lần này em ra ngoài hiên nhà nó ngồi một chút, ngắm cảnh Hà Nội về đêm mà lòng thắt lại, trời thì mưa tầm tã mãi không ngừng. Những lúc buồn chán người bạn thân nhất của em là THUỐC, con U nó đứng đằng sau nhìn em tự kỉ cũng lâu lắm, nó làm gì em biết chứ. Nhưng sau nó cũng đi lại ngồi gần em nói vài cái linh tinh mà em bỏ ngoài tai.
U: Mày hút ít thôi, dạo này mày nát lắm rồi đấy.
Em ậm ừ, rồi lại tiếp mà lần này nó gằn giọng với em rồi giật luôn bao thuốc với điếu em đang cầm.
U: Tao bảo mày không nghe à?
Mặt nó hằm hằm rồi em cười trừ và nói:
Em: Mày thấy L thế nào?
U: Ừ...cũng được, ngoan ngoãn lễ phép mà mẹ mày có vẻ quý nó đấy
Em: Tao giờ không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, tin nhắn L vẫn còn trong máy mà tao không muốn đọc. Tao chán lắm rồi...
Nó cũng không biết gì, thế éo nào nó vòng tay ra ngoài ôm eo em các thím ạ, em hơi bất ngờ rồi quay sang nhìn nó thì nó cười.
U: Có tao đây rồi chán cái gì, muộn rồi vào ngủ đi
Em nói thật chứ lúc ấy em chẳng buồn ngủ tí nào cả, mà nó cứ mặt thế này này, làm em phải đi vào. Nó sợ ma nên bảo em vào ngủ cùng, lấy cái đệm ở đâu ra ấy rồi để xuống dưới, nhưng em muốn ngủ mà ôm nó cơ. Nó chắc mệt nên nằm cái là ngủ luôn, em thì vẫn mơ mộng với mấy cái suy nghĩ linh tinh về V, về gã đi cùng V và những hành động mà chúng nó làm trước mặt em.. Mà sao toàn cái lúc em suy nghĩ thì V nhắn tin cho em thế mới lạ chứ, điện thoại em để trên bàn cầm lấy mở tin nhắn ra.
V: Cậu ngủ chưa?
Em: Có gì không nói luôn đi.
Em nói phũ lắm vì bây giờ vẫn đang có chút giận, chờ lúc V nhắn tin lại em đọc qua tin nhắn của L và gần 50 cuộc gọi nhớ, chắc L lo cho em lắm.
– Anh ở đâu sao chưa về?
– Sao anh không nhắn tin cho em?
– Anh ở đâu về đi, em lo cho anh quá...
– Anh muốn em sống hay chết, cứ phải để em lo thế này thì em không chịu được đâu
Và hàng chục tin nhắn đại loại thế...
V: Cậu vẫn giận tớ à, đừng hiểu lắm
Em: Có gì mà hiểu lầm, sự thật nó phũ phàng đến bàng hoàng thế mà.
V: Anh Long không phải là cái gì của tớ cả, tớ thề đấy.
Lúc này em mới biết thằng cha đó tên Long, ôm nhau thân mật thế mà nói không là gì.
Em: Thôi có gì sau nói, tớ mệt ngủ đây.
V: Ừ cậu ngủ ngon.
Em cũng chẳng muốn nhắn lại, lúc này em cũng mệt lắm, nên cũng ngủ luôn mà sáng dậy cái điện thoại vẫn cầm ở tay.
Sáng dậy, 10h con U nó gọi em dậy.
– Dậy dậy mày, ăn gì mà uống thuốc đi.
Em sờ lên trán thì thấy nóng lắm, tại hôm qua em dầm mưa gần 1 tiếng. Lúc này mệt lắm em cứ nhắm mắt nghe con U nó giục.
U: Con mẹ mày dậy nhanh, ăn xong uống thuốc mày muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ.
Em phải cố lắm mới ăn hết được bát cháo gà nó mua, ăn xong uống thuốc là em nằm vật ra tiếp nhưng chỉ ngủ được 30′ thì lại bị gọi. Lần này không phải U nữa mà là điện thoại em, thì ra L gọi, lần này em phải nghe.
L: Cuối cùng anh cũng nghe, anh có biết từ hôm qua em lo cho anh lắm không?
Giọng L từ đầu dây bên kia em nghe thấy cả những tiếng khóc, em thấy thương L lắm.
Em: Anh xin lỗi, hôm qua anh mệt quá anh ngủ sớm, anh đang ở nhà bạn thôi không sao đâu.
L: Bạn anh ở đâu em để em qua.
Em: Không sao mà em cứ ở nhà mà đi học đi, anh uống thuốc rồi không sao đâu tối anh về, đừng khóc nữa anh thương nhé.
L: Nhớ đấy, thôi anh ngủ đi.
Em: Ừ.
Bây giờ thì có cho tiền em cũng không ngủ được nữa, uống thuốc người ra đầy mồ hôi kinh vc. Con U nó thấy em ốm cũng phải xin nghỉ buổi sáng, khổ thân.
Đẩy nhanh tiến độ để em có một ngày nghĩ lễ dài ngày... Chắc khoảng 1 tháng., xin lỗi các anh em nhé hoặc có thể là em đùa đấy