Xin Lỗi... Anh Yêu Em


Chap 8
Em cảm thấy khó chịu trước thái độ của V, nói với em còn mặt buồn rầu khóc lóc còn với gã trong kia thì tươi lắm, như chưa có cuộc chia ly ấy. À để em miêu tả cãi gã này. Mặt to, tóc cua trọc,mũi to nữa là em thấy nản rồi. Nét mặt thì già như 50 mà chắc cũng tầm ý vì em nhìn là biết không trẻ trung gì rồi. mặc veste nữa rồi chứ, tay thì đeo đồng hồ vàng choé chắc khá đắt tiền... mà nói thế thôi các thím cũng hiểu gã đó giàu có rồi. Trước giờ em không bao giờ nghĩ V yêu ai đấy không phải vì vật chất nhưng giờ em hiểu rồi...

Về đến khu trọ, em chẳ̉ng muốn vào phòng và gặp L nữa, giờ em viết RV này mà em thấy đắng lắmBuồn chán em nghĩ đến rượu mà gọi thằng Q thì nó đi đá bóng, còn mỗi con U thì nó bảo qua luôn, bạn tốt có khác. Em ra quán thịt chó gần khu trọ rồi gọi ra, một lúc thì nó đến hớt ha hớt hải.

U: Nay sao bạn tôi lại gọi ra đây thế này. Nó vừa nói kèm theo điệu cười đểu

Em: Tao đang chán, gọi mày ra đây giải khuây. Haizz

U: thế nào, em L bỏ m rồi à?

Em: Không

L: Thế thì là thế nào, úp úp mở mở thế thì sao mà tao biết được

Em: Tao gặp V rồi...

Nó ngạc nhiên lắm, há hốc mồm rồi nói tiếp.

U: Gặp lúc nào?

Em: Vừa nãy...

U: Thế sao mày còn ngồi đây được?

Em: V đi với một gã giàu có lắm, giờ tao mới hiểu con gái chúng nó chỉ biết đến vật chất thôi...

Nói xong nhân viên mang đồ lên, nướng luộc giả cầy rượu mận đủ cả, em rót rượu rồi tu một hớp hết 3 chén liên tiếp. Uống 3 chén đầu không còn thấy cay ở cổ nữa mà nó dần sang vị đắng... đắng lắm...

U thì uống it́ vì con gài mà, em cũng không nói gì vì nó ra đây nói chuyện với em là quá đũ rồi. Chén xong 1 mình em làm gần 2 trai voska 75. Liêu phiêu nhưng em không thấy say, chỉ buồn thôi, trời lại mưa nữa nên U gọi taxi cho em về còn nó thì đi bộ vì cách có vài chục mét. Đang ngồi trên xe gật gù thì V gọi cho em, lúc ấy gần 11h rồi, em bắt máy.

V: Đ à?

Em: Ừ

V: Cậu rảnh không ra đây mình nói chuyện.

Rồi V đọc địa chỉ, em bảo tài xế đến chỗ abc...

Em đến nơi rồi, là một quán cafe nhỏ nhỏ xinh xinh ở ngay bên đường Thái Hà. Vào trong thấy V đến rồi, vẫn bộ đồ ấy...

Lúc này trời đang mưa, quán đêm rồi nên chỉ còn em với V và một đôi nữa ngồi đối diện. Lúc này em ngồi xuống ghế, V gọi trước cho em một li cafe sữa, V nói em uống đi mà nhấp môi là em như bị dị ứng rồi. Không thể nào uống được nữa, em trước giờ uống cafe toàn uống cafe nguyên chất mà đắng ý các thím, uống nhiều rồi thành quen mà cho thêm sữa vào em chẳng thể nuốt nổi. Em gọi một li cafe nguyên chất ra, rồi bây giờ V mới hỏi:

– Đắng thế có uống được không?

– Nhiều thứ ĐẮNG hơn còn nuốt nổi cơ mà... Em nói với giọng nhấn mạnh từ "ĐẮNG" lên.

Vân ầm ừ rồi cầm ống hút li sinh tố dưa hấu hút, em vẫn nhớ hồi xưa yêu nhau đi ăn hoa quả dầm với nhau V toàn tranh ăn dưa hấu của em...

V: Cậu giận tớ à?

Em: Có gì mà phải giận.

V: 3 năm rồi mới gặp mà... cậu chẳng thay đổi gì cả...

Em: Ừ, cậu thì thay đổi nhiều quá tớ không nhận ra đấy.

V: Tớ thay đổi cái gì? Mặt ngơ ngác nhìn em

Em không nói gì, rút bao thuốc vừa mua trên đường đến quán cafe gặp V ra hút. Châm đầu rồi hút một hơi thật dài... Cảm giác thật sự đắng kèm theo vị của cafe... V lại hỏi:

V: Cậu hút thuốc từ bao giờ vậy?

Em: Từ lúc cậu bỏ đi đấy...

Lúc đấy cũng em như người mất hồn, xa chân vào mọi tệ nạn nhưng chưa bao giờ quá đà đánh mất mình. Không như mấy thanh niên thấy bọn nó dụ là đâm đầu vào, rồi sau đấy nghiện ngập nên em biết dừng chân đúng thời điểm.

Em: Nãy gã đi cùng cậu là ai thế? Bạn trai à?

V: Không phải đâu cậu đừng nghĩ thế...

Bây giờ em bắt đầu xả mọi tức giận lên V mà nói xong em mới bắt đầu thấy hối hận.

Em: Trước tớ không nghĩ cậu lại là người ham vật chất mà đâm đầu vào đâu, giờ thì tớ thấy rồi, nên thôi tớ không muốn làm phiền cậu nữa. Tớ chẳng có cái gì ngoài cái xác khô này cả. Tiền không có, chức quyền không có đâu nên thôi, mình đừng tìm nhau nữa...

Nói xong em đựng dậy đi ra ngoài, V không đuổi theo chỉ ngồi yên cúi mặt khóc. Em ra quầy trả tiền xong rồi cũng về, em không yên tâm V có làm sao không nên đứng bên kia đường em nhìn V qua cửa sổ quán cafe. V vẫn ngồi đấy, mặt V hiện rõ vẻ buồn rầu của một người thất tình...

5′, 10′, rồi 15′. Em đứng đấy rồi thấy một chiếc Q8 đi vào quán, CHOÁNG, thực sự rất CHOÁNG khi người bước ra là gã đàn ông đi cũng V vào quán em lúc tối. Em đứng sững lại chỉ biết nhìn, V thì nhìn thấy gã thì khóc thảm thiết hơn...

Gã được một phen "lợi dụng" ra trò, ôm hôn V ngay trước mặt em nữa Ôi cuộc đời...

Chán ngán, em đi về giữa trời mưa, quán cafe đó cách khu trọ em phải đến

6 km chứ chẳng ít. Em đi mà người em ướt sũng từ trong đến ngoài từ đến nỗi mất cảm giác ở tờ rym ... Lúc đấy đã gần 12h đêm, em lang thang một mình còn V chắc giờ đang âu yếm với gã kia rồi. ĐẮNG...

Mối tình đầu của em đấy các bác ạ, đúng là con gái, thấy giàu có là cắm đầu vào, mất chất vãi cả đới. (Em chỉ nói vài hình thức thôi nhé! Không có ý xúc phạm những mấy chị ngoan hiền đâu). Đến 12h35, em về đến khu trọ thì đóng cửa, bà chủ thì đuổi không cho vào... Hết nơi nương tựa, mà trước khi đi mưa em đã đút cái điện thoại của em vào ví vì sợ mất 7 củ mẹ mua cho em cái điện thoại. Mở điện thoại chẳng còn ai nữa gọi cho thằng Q, em biết nhà nó vì có lần vào rồi mà chưa kể, mà gọi mãi nó đéo nghe. Giờ nghĩ chẳng còn ai nữa ngoài con U cả, gọi nó thì nó bắt máy luôn.

U: Đêm khuya mày gọi cho tao có việc gì? Tính hù ma tao à?

Em: Nhà mày ở chỗ nào tao qua ngủ nhờ.

U: Thế nào, em L đuổi mày ra khỏi nhà rồi à?

Em: Mày đọc địa chỉ đi rồi đến tao kể.

Nhà nó gần quán thịt chó lúc tối ăn, nên đi bộ 5′ là đến nơi. Nhà nó to vãi, chức bố mẹ nó ở đây nữa, có thì chắc em ngại mà chết mất. Bấm chuông thì nó ra mở cửa luôn, mang theo cái ô ra vì trời mưa, vừa mở cửa nó hỏi.

U: Mày điên à? Mưa thế này mà không mặc áo mưa hay ô gì là thế nào?

Nó có vẻ lo lắng cho em nhưng em cũng mặc kệ.

Em: Tao không thích, tao thích tắm mưa cơ....Vừa nói vừa cười cho nó bớt nghi.

Lúc đấy cũng mở cửa xong và em vào nhà nó, dầm mưa thì không sao mà giờ em bắt đầu lạnh rung cả người, đúng là bố mẹ nó ở đây cùng nhưng hôm nay thì không có ai nên em cũng chẳng buồn hỏi.

U: Ướt thế này mày vào nhà tắm luôn đi, tao vào lấy quần áo bố tao cho mày mặc.

Em đi vào phòng tắm luôn, đúng là gia đình có điều kiện, riêng cái phòng tắm cũng hơn cả cái phòng trọ của em rồi, đồ đạc trang trí cũng sang trọng nữa nhưng em dốt văn nên xin miễn miêu tả, chỉ cần biết là đẹp thôi. Nó thì để quần áo ngoài cửa rồi bảo lên tắm xong lên phòng nó, có khi nó lại cho em... abc xyz thì chán lắm...

10′ sau em tìm mãi chẳng biết phòng nó đâu cả vì phòng nào nó cũng bật đèn hết, hết phòng này phòng nọ em mới tìm ra. Phòng con gái có khác, đồ đạc toàn màu hồng mà tiện nghi không thiếu gì. Có khi phấn đấu làm con rể nhà này cũng nên.

U: Lại có chuyện gì mà mày sang đây giờ này, tao tưởng nãy mày về nhà rồi?

Nó cặm cụi bấm bấm cái lap của nó chắc đánh văn bản gì đấy, em ầm ự chỉ nói là buồn thôi. Bây giờ em thèm thuốc quá, ra phòng khách nhà nó thấy bao 555 (3 số) với bao xì gà, cái loại xì gà thì em chịu nên cầm bao 3 số với cái bật lửa vào phòng nó. Định châm mà nó ngăn lại.

U: Không hút trong phòng tao, hút thì ra ngoài.

Em mặc kệ cứ châm, nó nói nói vào câu cũng chán rồi em bắt đầu kể chuyện như kẻ say cho nó nghe.

Em: Nãy trên đường về V gọi tao ra nói chuyện, giờ tao thấy nó khác nhiều quá mày ạ. Không còn là đứa con gái ngoan ngoãn mà tao từng yêu thương nữa, giờ nó ham vật chất hơn cả con người nó nữa rồi. Gã nó yêu giờ là đại gia nhà giàu mà tao chỉ cần nhìn gã đi xe Q8, đồng hồ vàng lóe với cái nanh hổ đeo trước cổ là đoán được rồi.

Em nói U không còn để tâm vào cái máy tính với mấy cái văn bản kia nữa mà tập trung nghe em kể chuyện, hút một hơi thật sâu rồi né lại giường ngồi cạnh em,rút một điếu thuốc ra cũng châm hút như thật. Em hơi ngạc nhiên khi nó hút ngon lành, còn mới hút thì nó sặc sặc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng rồi...

U: Thôi, nó đã thế rồi thì mày quên nó đi, giờ cái chính mày lo mà học, sau này còn việc làm còn tương lai phía trước nữa cơ mà.

Nó nói rồi vỗ vai động viên em làm cũng thấy nhẹ lòng, điện thoại em bao nhiêu cuộc gọi và tin nhắn của L em cũng chẳng có tâm trạng mà đọc với nhắn lại cả.

Có mấy bác hối quá làm em phải viết tiếp

Thêm Bình Luận