Chap 7
Hôm nay cũng là ngày cuối ở lại nhà em, chiều em và V phải lên HN lo học tiếp rồi. Về 2 nhưng đi 4 các thím ạ, thế éo nào giờ phải vác thêm hai cái xác con U với thằng Q lên theo. 4 đứa ngồi ghế cuối xe bus, em chen vào giữa bên cạnh là L và U, hí hí, tay thỉnh thoảng được 2 quả đồi em vào tay mà muốn xịt máu mũi. Đi lên bà già đưa cho hết rau rồi đồ quê lên ăn, em thì tính em xuềnh xoàng toàn ăn ở ngoài cho đến lúc yêu L thì con ít, ôi khổ cái thân tôi chưa...
Đi từ 3h chiều nên hơn 4h có mặt tại cầu giấy rồi, lại phải bắt tiếp xe 26 về chỗ trọ. Còn con U nó gọi người ra đón, giờ làm ở công ty nhân viên đưa đón như bố tướng. Cũng chào tạm biệt rồi hẹn ngày bảo nó sang chỗ em chơi rồi tụ tập rượu chè tiếp. Còn thằng Q đi với em một chuyến nữa rồi cũng đường nào về đường đấy, đi mệt mà trưa không được ngủ, vừa vào phòng em ngủ luôn cho đến lúc L gọi dậy ăn cơm các thím ạ. Nằm mơ linh tinh còn đôi lúc ác mộng mà em thét lên nữa chứ(cái này lúc đậy L kể em mới biết), ăn cho mau rồi đi làm thêm luôn. Còn ai nhớ em làm thêm quán cafe không nhỉ, tại cũng ít đề cập quá.
Tối ấy ăn xong em đi bộ 5′ thì đến nơi, bà chủ nay không có nhà còn mỗi chị P(nhân viên giống em) ở trong quán, lúc này chưa đông nên em và chị vẫn ngồi chơi nói chuyện. 8h đến...
Khách ùn ùn vào quán như vỡ tổ, em chạy show như thật mà mỏi hết cả chân. Bưng bê và lễ tân kiêm 2 trong 1 luôn...
8h30’...
Chị P bảo:
– Ra kia lại có khách kìa
Em ngó ra cửa rồi chạy vội ra đón tiếp, cúi đầu mời khách vào nên không nhìn thấy mặt mũi ra làm sao, chỉ thấy gã đàn ông thì đi đôi giày bóng loáng và quân âu khá lịch sự. Còn người con gái đi cạnh thì mặc váy ngắn màu trắng, giày cao gót chắc 6,7 cm gì đấy. Bảo khách đến gồi bàn 21 cạnh cửa sổ, em chạy lại quầy tiếp tân lấy cái cuốn menu đưa cho khách bảo khách gọi đồ uống... Đến đây các bác biết sao không... Em đơ người một lúc, phải đến lúc gã đàn ông gọi em 2 lần thì em mới chợt tỉnh người ra. Gã gọi 1 cafe sữa và 1 sinh tố bơ, em thì vẫn nhìn chằm chằm vào người con gái đó,...
Các thím đoán đi xem là ai...
V đấy...
Kể từ 3 năm đây là lần đầu tiên em gặp V, thay đổi quá nhiều. Nét mặt có già dặn đi nhưng vẻ đẹp và xinh thì vẫn thế, cái mắt hay lườm yêu em giờ nó thay đổi sang hình viên đạn. Em không nói gì thản nhiên đi trong ánh mắt dõi theo của V, em đoán chắc đây là ny mới của V rồi nên em tự rặn lòng cố quên đi thì hơn. Bảo chị P làm đồ uống cho V và gã đàn ông kia còn em bảo mệt ra ghế nghỉ chút để tránh phải bưng đồ uống lên mà lại tiếp tục bắt gặp cắp mắt của V. Chán lắm.....
Gã đấy và V nói chuyện khá vui, thấy V cười tít cả mắt. Em đứng từ xa nên không thể biết họ đang nói chuyện gì, chợt một lúc thấy V chạy ra ngoài nghe điện thoại vì trong quán em đang mở nhạc nên khá ồn. Thời cơ để em nói rõ trắng đen đã đến, gọi điện xin phép bà chủ rồi nhờ chị P làm nốt, thay đồ em đi ra ngoài cửa, thấy V đang đứng cầm điện thoại nói chuyện dưới gốc cây. Em tiến sát đến sau lưng, đợi cho V nói chuyện xong thì em không thể kìm nén cảm xúc của mình được nữa, em đã nói những lời vừa sến, nhưng đủ để V hiểu những gì em đã phải chịu đựng suốt những ngày tháng qua:
– 3 năm qua cậu đi đâu, cậu tưởng đi thế là có thể tránh tớ à. Có biết 3 năm qua tớ phải sống như thế nào không? Rồi lúc yêu nhau cậu hứa này hứa nọ, cậu nói tớ đừng bao giờ bỏ cậu mà giờ ai bỏ ai đây...?
Vừa nói mắt em rơm rớm nước mặt, em nhớ V nhiều lắm. V cũng vậy, còn mọi người xung quanh họ nhìn tụi em như thể vợ chồng cãi nhau vậy vì em nói khá lớn. V không nói gì định ngậm ngùi đi nhưng em kéo tay lại nói:
– Giờ cậu lại định đi tiếp à?
Kéo V lại mặt V vẫn cúi xuống, những giọt nước mắt rơi xuống đất làm em hoảng hồn kéo V lại, cúi xuống và giờ nhìn trọn cảnh V đang khóc. Khóc vì cái gì? Vì gặp em à? Hay vì thằng ngồi trong kia mà làm cho em biết đấy là ny của V?
Những câu hỏi liên tiếp kéo đến hiện lên trong đầu em, nhưng rồi V cũng nói:
– Giờ không tiện nói chuyện đâu, cậu đưa điện thoại đây.
Em rút con ip4 mà mẹ mua cho lúc lên học, V bấm bấm rồi đưa lại cho em.
– Số tớ đấy, lúc về tớ sẽ gọi cho cậu.
Nói xong V đi vào trong quán, còn em thì đi về sau những nỗi tủi nhục khi gặp người yêu cũ rồi mà không được nói chuyện cho rõ trắng đen...
Để tối về up tiếp nhé các bác, giờ em bận chút, nói thật viết đến đoạn này em muốn khóc quá
Sau khi ra 7 chap RV em cảm thấy vui lắm, cũng có hơn 2k view và vô số lời bình luận mang tính đặt gạch hóng và đòi thông ass em :(. Em đang viết type bằng điện thoại nên không có icon đâu ạ. Trở lại RV...