Xin Lỗi... Anh Yêu Em


Chap 35
Chiều tối thứ 5 ngày 16/10.

– V: Cậu ra đầu quán cafe mình nói chuyện chút được không?

– Em: Có chuyện gì nói qua điện thoại không được à

– V: Không, cậu ra chỗ... đi, tớ đang ngồi ở đây

– Em: Sao bảo quán cafe cơ mà? – Vì V đưa địa chỉ là quán nhậu

– V: Thôi ra đi hỏi nhiều quá

Tắt máy luôn, em băn khoan không biết có chuyện gì rồi mặc quần áo nhấc mông ra khỏi ghế và đến điểm hẹn. Quán này có vài lần em và V đi cùng nhau đến rồi nên biết khá rõ, V ngồi ở gần cửa sổ tầng 2, vị trí đẹp và kín, ít người để ý nữa...

– V: Cậu đến rồi à, ngồi đi

– Em: Cậu gọi tớ ra để nói chuyện hay để nhậu với cậu thế? – Em nhìn xuống bàn thấy một nồi lẩu, 2 chai vodka to và thức ăn kèm xung quanh

– V: Thì cứ ngồi đi

– Em: Rồi có chuyện gì nói đi

V rất từ tốn, đưa bát đũa cho em và kèm thêm ly rượu rót đầy.

– V: Ly đầu 100% nhé – V nâng cốc rồi ực cái hết, em cũng vậy

– Em: Sao không gọi anh cao to hôm đi ăn pizza với cậu mà gọi tớ làm?

– V: Bỏ rồi – Tỉnh bơ

– Em: Nhanh thế

– V: Một đêm thôi – Cười nhếch mép đầy ẩn ý

Trời đất, em đang ngồi trước ai đây? V của ngày xưa đâu? Giờ V đã thay đổi quá nhiều, em không thể nhận ra được nữa. V thực sự bước vào đời rồi...

– Em: Rồi có chuyện gì cậu nói luôn đi

– V: Tớ muốn cậu bỏ L và yêu tớ như ngày

Nó cái beep gì vậy? V uống khá nhiều, mặt đỏ ửng rồi, em cho rằng nói linh tinh nên chẳng để bụng, và rồi em cũng bị cuốn theo. 2 người uống khá nhiều, 2 chai cũng từ từ bốc hơi, nay tựu lượng em nó kém quá, chắc mệt nên cũng thấy thấm thấm.

– V: Cậu ý, cậu đúng là đồ tồi...

Buộc miệng nói ra, em nghe rõ như in từng chữ, em tồi tệ đến thế sao?

– Em: Say rồi, đi về – Em cũng phê phê rồi, đầu óc loạng choạng không hiểu chuyện gì đang sảy ra, nhìn lên trần nhà đầu óc cứ cuống cuồng hết cả lên

Được một lúc, còn chút sức lực em chạy ngay ra ngoài nôn mửa hết cả ra, chua chua cay cay ở cổ ớn lắm. Nôn ra xong củng tĩnh rượu ra được chút ít, V thì nằm gục xuống bàn lúc nào không biết. Em gọi phục vụ tính tiền, thò tay vào túi thì cái định mệnh... Em để quên ví ở nhà, mặt em ngu lắm, cố vờ lục tìm vài lần nữa mặc dù biết là không có rồi. Em lay lay V rồi hỏi:

– Em: Này, này, cậu mang tiền không, tớ để quên tiền ở nhà rồi

– V: Ví ở trong túi xách dưới bàn ấy – Cúi mặt xuống bàn gục và nói với em

Hết gần 500k, ăn thì ít mà uống thì nhiều, em không thể dìu được V mà phải nhờ phục vụ vì em cũng phê lắm rồi. V không đi xe, em bảo thằng phục vụ đưa V vào trong taxi, mắt vẫn nhằm nghiền, em bảo nó chở về địa chỉ nhà V rồi lấy điện thoại V gọi cho mẹ bảo ra ngoài đứng đợi trước để đón. Xong việc của V, em giờ cũng chẳng còn sức lực nào để phi xe về nữa, phải gọi cho thằng Q ra đón em, ngồi thụp trên chiếc xe máy đợi một lúc nó mới đến. Nó nhìn em rồi nói xoáy sao em nhìn thảm thế, này nọ em chẳng nói gì cả, sức đâu nữa mà nói.

– Q: Dậy mày, đến nhà mày rồi.

Em đứng xuống, chẳng nói gì, lảo đà lảo đảo rồi nó dìu em lên phòng. Đến cửa phòng L đứng sẵn đợi em, tại lúc đi em không nói là ăn ở nhà nên chắc L vẫn đợi em. Giờ cũng 9h rồi...

Thằng Q thì đi xe em về như em bảo, em nằm bẹp dí trên giường còn L thì đi đi lại lại chăm cho em, cảm giác lúc đấy cực kì khó chịu

– L: Anh có sao không?

– L: Anh say lắm không?

– L: Anh ăn gì chưa?

– L: Uống tạm cốc nước chanh đi anh.

Lúc đấy em như vô thức, em nghe được những lời quan tâm của L mà như cái gì đấy đấm vào tai, chưa bao giờ em say đến mức mà không kiểm soát được con người mình như thế này cả, thực sự... thực sự thì em đã biến thành một con người hoàn toàn khác

– Em: Đi ra, nói nhiều quá để yên cho người ta ngủ – Em nạt thẳng vào mặt L rồi L không nói gì, lẳng lặng ngồi cạnh em nhìn em ngủ (Chắc thế)

Được một lúc, tay của L chạm vào mặt em, em cảm thấy quá khó chịu. Ngồi thẳng dậy chửi bới lung tung

– Em: Đcm cút ra, bực mình vcl, cút – Em nói to, mắt nhìn thẳng vào L quát

Nói xong em quay người về phía khác rồi nằm xuống, không cần biết L tỏ thái độ gì cả. Em đoán thôi nhé, chắc là L sẽ khóc, khóc vì em chửi và nói to tiếng với L

– L: Anh hôm nay bị sao thế, em có làm gì đâu mà anh chửi em.

– Em: Tao bảo cút, mày cút cho tao

– L: Anh say lắm rồi, đi thì ai chăm cho anh

– Em: Tao bảo cút cơ mà

...Bốp...

Em tát L, tát rất mạnh, cực mạnh là đằng khác. Em chẳng nói chẳng rằng rồi tiếp tục chửi rủa L, rồi em ngủ thϊếp đi lúc nào không hay...

——————————————————

Sáng thức dậy, em tỉnh rượu ra nhiều. Như mọi ngày thì giờ này L đang dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ đi học rồi, em gọi L như vô thức, tìm kiếm gọi khắp phòng của cả 2 rồi nhức cái gì gọi là kí ức tối hôm qua ùa về... Về lúc em tát L, chửi rủa L... Lúc đấy, em ngồi thụp xuống, ngẩn người nhớ lại rồi chạy đi tìm kiếm, gọi điện thì L đã tắt máy, đồ đạc vẫn nguyên không thay đổi, em xem trong tủ quần áo vẫn còn nguyên vì sợ L gói gém đồ đạc mà bỏ đi.

Em tìm khắp nơi, đến trường L hỏi bạn bè nhưng đều nói không gặp và L không đi học, đi trên mọi ngóc ngách, mọi nơi em và L đã đi chơi... Rồi sực nhớ, trước giờ em dành quá nhiều thời gian cho U, cho V, và cho bạn bè, còn L thì ở nhà ngóng chờ em...

Em đoán L đi từ tối hôm qua, nếu L đi thì qua đêm ở đâu, em càng nghĩ cang lo, đi trên đường bụi mịt mù, người qua lại và tiếng xe cộ hòa vào nhau. Mắt em cay lắm, cay lắm rồi chẳng thể kìm nén được nữa, chỉ muốn hét lên thật to để giải tỏa. Em khóc nước mắt cứ rơi, nhòa cả kính, nhiều lúc không nhìn thấy đường.

Tuyệt vọng lắm, em chẳng còn nghĩ được gì, chỉ cắm đầu cắm cổ vào mà đi. Mà nếu L đi thì chắc sẽ phải về nhà thôi, em gọi điện ngay cho thằng Đ.A, lúc này là 9h sáng, nếu L đi từ sáng cũng không thể về nhà được giờ này.

– Em: Alo, L có nói gì hôm nay về quê không em?

– Đ.A: Dạ không anh, em đang học mà biết gì đâu – Nó nói nhỏ lắm, chắc nghe giấu trong lớp

– Em: Ừ, về nhà thấy L ở nhà thì gọi ngay lại cho anh nhé

Rồi em cúp máy, phi thẳng về nhà, hôm nay em nghỉ học chỉ để tìm L, em sợ mất L lắm. Em không muốn như thế, vì L đã khổ vì em nhiều rồi...

Nằm thụp xuống giường, tay cầm điện thoại gọi liên tục cho L nhưng đều "thuê bao quý khách....", em nhìn li nước chanh L để trên bàn hôm qua, em lại khóc, lại khóc lần nữa, thút thít như thằng trẻ con đòi mẹ...

Rồi em ngủ lúc nào không biết, 12h hơn thằng Đ.A gọi lại cho em

– Đ.A: Chị em ở nhà anh ạ, chị em về lúc 10h, không hiểu sao chị cứ ở trong phòng suốt, gọi ăn cũng không ăn

– Em: Ừ rồi, chăm sóc chị giùm anh, lát anh về

Nói xong em cúp máy luôn, lúc này thì cũng không đi được, thằng Q thì còn cầm xe em, lúc em đi tìm L thì phải mượn xe thằng anh cạnh phòng nói ra đây chút mà mãi mới mượn được. Rồi trong lúc chờ đợi em viết Cahp 24 cho các thím đấy...

p/s: Có gì mình sẽ kể tiếp, giờ có công chuyện rồi. Nếu ai hỏi tại sao say mà còn nhớ được những chi tiết ấy thì em chỉ nói đơn giản là vẫn nhớ thôi. KHông nhớ rõ cụ thể là gì nhưng theo em nhớ là như thế.

Các thím tư vẫn hộ em các làm lành với L với. Nan giải quá

Thêm Bình Luận