Xin Lỗi... Anh Yêu Em


Chap 31
– Dậy, dậy đi anh... – Tiếng nói thất thanh vảng lại vào tai, đang tơ tưởng những gì kì diệu trong giấc mơ thì bị phá đám...

Tối qua do mải làm nên ngủ quên luôn ở ghế sofa, thức dậy vẫn bộ quần áo đó, sách vở vứt lung tung và có thêm cái chăn đang đắp ở trên. Lục tìm điện thoại thấy 6h hơn rồi, người mệt lả do ngái ngủ, cái cảnh cơ cực học buổi sáng nó là thế đấy.

Dẫn L đi ăn sáng rồi đi học như mọi ngày, hôm nay chẳng biết sao em chẳng muốn đi học tí nào cả, muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh để suy nghĩ về cuộc đời hiện tại mà những gì sẽ diễn ra trong tương lai. Quá ảo diệu...

Nói thế thôi chứ hôm đấy vẫn lên lớp, vẫn gặp các chiến hữu trong cái team 3Q của em và thêm mấy em chân dài hot girl nhìn em đắm đuối. Em ngủ hết tiết này qua tiết khác, cái sung sướиɠ của thời SV là ngủ chẳng ai bảo gì, không như cấp 3, nằm bò xuống bàn cái là bị gọi luôn...

Bất chợt nhớ về cái thời cấp 3 trẻ trâu của mình...

– N: Mày ngủ gì ngủ lắm vậy mày, dậy chép bài đi bố đéo chép cho mày nữa đâu – Nó bực rồi quát em, cứ ngủ là em nhờ thằng N hoặc thằng Q chép bài hộ.

– N: COn mẹ mày vẫn cố ngủ à, cô giáo chỉ mày kia kia – Nó fang cái bốp vài đầu em rồi chỉ lên trên phía cô giáo, thấy cô đang nhìn em ra hiệu

– Q: Lát xong xuống căng-tin nhé bố đãi, qua vừa trúng lô mày ạ – Nó cười đặc trí, thằng này cấp 3 nó mê lô đề lắm, tính thoáng mà cứ có cái gì cũng cho hết anh em, nhà nó không phải có điều kiện gì nhưng hết mình lắm. 3 đứa chơi được với nhau nên giờ cứ như thể kết nghĩa vườn đào vậy.

Giờ ra chơi tiết đến tiết 4 là thể dục luôn, 3 đứa ôm nhau chọc phá khắp cái hành lang tầng 2 rồi xuống căng-tin, rồi tự nhiên thằng Q nó đứng khựng lại ở lớp A1, nhìn ngó nghiêng một hồi lâu rồi tỏ cái vẻ mặt dâʍ đãиɠ của nó.

– Q: Ê ê chúng mày, nhìn kìa...đấy... chuẩn không... kiểu này tao phải tán em nó cho bằng được – Nó chỉ tay về phía nhỏ ngồi số 3, nói thì thâm to nhỏ rồi 3 đứa chúng em xuống căng-tin

Em ngoái lại nhìn nhỏ đó, không biết nhỏ tên gì nhưng khá tò mò, học 1 năm rồi mà có những con người em chưa nhìn thấy lần nào luôn. Ngoái lại nhìn... nhỏ có khuôn mặt V-line, đôi môi gợi cảm với mái hất lên nhìn đáng yêu lắm, nhỏ ngồi đấy túm năm tụm ba nói chuyện, em nhìn lần cuối thì bất chợt nhỏ nhìn em, 4 mắt nhìn nhau và cười... Nhỏ cười đáng yêu lắm, lúc đấy tim như loạn nhịp, mình có tình cảm với em nó sao? Không...

Từ lúc V đi bỏ em lại một mình, em đã tưởng tượng ra cái cảnh cô đợn và không có một bóng dáng con gái nào bên cạnh, không yêu thương ai nữa rồi lại nhận được tỉ lệ nghịch với điều mình đang cố làm. Và rồi khóc khuất mờ dần, em và 2 thằng c.hó này đi xuống căng-tin, em hồi cấp 3 béo phết, nên không dám uống nước có gas, bụng em lúc đấy 3 ngấn và phệ ra trông thấy luôn. Nhìn tởm lắm giờ bớt đi nhiều rồi...

Một ngày nào đó, em đang đi trên đường về nhà, chắc cách đây gần 2 năm thôi. Cái con đường em thường xuyên đi học, rồi có những lần đánh nhau đổ máu với đám thanh niên, nghĩ lại thấy cái thời cấp 3 mình manh động hổ báo chỉ để lấy "số" là thấy buồn cười rồi.

Đang nghe nhạc phóng xe như đua về nhà trong cái nắng gắt buổi trưa hè của Hà Nội, em phóng nhanh không biết ai với ai, không biết đường đi có ra sao và như thế nào, chỉ muốn đi thật nhanh về nhà rồi trốn trong phòng tiếp.

Đi đến ngã ba Quang Trung, ầm một cái, tiếng va trạm phát ra, em đơ đứng người vì ngã, xe em và người bắn ra cách nhau vài mét. Đứng hình một lúc thì em ngồi dậy trong sự đau đớn, rách một vết to ở quần, cái quần em yêu quý nhất... Ngó nghiêng xe đạp thì thấy đằng kia có người cũng ngã, con gái, đi xe đạp điện, mặc bộ ninja che kín người đang bị cái xe đạp điện đè lên. Lúc đấy trưa vắng người, người thì cứ đi thôi chẳng lại giúp nên em phải tiến đến hỏi thăm, đỡ dựng xe cho người ta rồi sau ăn ngay một tràng chửi vào mặt:

– Cậu đi đứng cái kiểu gì đấy hả, không nhìn thấy tôi đang sang đường à? – Tiếng the thé phát ra sau cái khẩu trang, cái beep gì vậy? Nó đi ngược chiều rồi sau lại chửi em hả, dựng xe định hỏi thăm nó thì lại làm ơn mắc oán quá mà.

– Em: Đi ngược chiều còn mạnh mồm à, vậy tự lo đi – Định ném luôn cái xe nó đè tiếp vào người con nhỏ này nhưng nghĩ vậy mình thành thằng hèn, dựng lại tử tế rồi quay đít dắt xe về

– Ơ đâm người ta rồi bỏ chạy thế à? – Nó lại nói tiếp, nhưng lần này là tháo cái khẩu trang ra và nói, em nhận ra đó là con nhỏ lớp A1 mà lần trước thằng Q có nói, nhìn trong lớp nó hiền lành vậy mà ở ngoài nó không khác gì các cô bán cá ngoài chợ. Mất hình tượng...

– Em: Rồi sao, muốn gì? – Em quát luôn, vì quá bực mình khi nắng nóng thế này gặp ngay phải cái con lắm chuyện

– Đưa tôi về nhà – Giờ nó lại dịu xuống, con này nó bị vấn đề dây thần kinh biểu cảm cmnr, nãy thì còn quát chửi như cái máy giờ lại nài nỉ van xin, con gái đúng là lắm chiêu...

– Em: Có chân tự về, tôi không rảnh – Nhấc xe, đạp một bước thì có cái gì kéo từ đằng sau lưng

– Tôi đi chệch chân rồi – Nó kéo áo tôi, mặt cúi gằm xuống nhìn chân nó, nó đi đôi giày thể thao thì bố em cũng có biết được là nó nói thật hay nói đùa

– Em: Haiz... Nhà ở đâu? – Lại dính phải mớ rắc rối này.

– Ở gần đây thôi, đi đến abc rồi qua xyz là đến

Em vào quán nước cạnh đấy gửi tạm cái xe, rồi chở nó về bằng xe đạp điện của nó, nó bị chệch chân thì liên quan éo gì đến đi xe đâu nhỉ. Càng nghĩ càng thấy mình dại gái ngu nữa. Trên đường không ai nói ai câu nào, em biết khá rảnh cái khu này nhưng nó là ai thì em cũng chẳng biết được. Đậu trước cửa nhà nó, nó đi tập tễnh dắt xe vào nhà rồi ngoái lại hỏi:

– Có sao không?

– Em: Không

– Hay để tôi đưa về

– Em: Không cần, đen thế đủ rồi

Không nói gì thêm, em đi về, đi bộ. Giờ quay lại lấy cái xe đạp đi bộ cũng phải 10′, rồi từ hôm đấy cái ngày gặp gỡ định mệnh cũng là bước đầu tôi và nhỏ đó quen nhau.

Nó đã nói lời xin lỗi với tôi, điên chắc luôn. Rồi mời tôi và 2 thằng kia một bữa, điên tập 2. Em không muốn dính dáng gì đến nó cả, thằng Q thì cứ chăm chăm ngồi cạnh bắt chuyện với nó như một thằng tự kỉ khi độc thoại cả buổi mà không thu lời kết quả gì. Mặt nó bí xị khi thấy con nhỏ đó quan tâm cho em, giờ đúng cái tình yêu học trò này chẳng thể đi đến đâu, tự định hình và quyết định sẽ chẳng yêu thêm ai ở cái thời cấp 3 này nữa cả. Một là mình khổ, Hai là đối phương khổ, vậy không là gì hết thì vẫn tốt đẹp, suy nghĩ nông cạn vậy rồi em cũng biết tên nó là Vy.

Từ hôm đấy, sáng vào lớp nó đứng trước cửa lớp đưa cho em xôi, bánh mì, bimbim các kiểu đổi món luân phiên nhau. Mấy thanh niên FA nhìn em rồi ghen tị, nhỏ này ở trường được cái xinh nên mấy thanh niên kia để ý dòm ngó, em thì không. Đến tận hôm thằng Q chỉ em mới biết nó là ai, ở trường đi với 2 thằng kia xuống căng-tin xong lên lớp còn đâu em chẳng ra khỏi lớp lúc nào cả. Nên có rất nhiều gượng mặt em chưa nhìn thấy bao giờ vả nhỏ Vy là một trong số đó.

...

Đến kì thi học kì II, em chẳng học hành gì đến lớp chép được thì chép thế thôi. Con Vy thì tấn công em mạnh mẽ, nó liên tiếp khủng bố tin nhắn điện thoại tán tỉnh thậm chí nói "em yêu anh" ngọt xớt đến nỗi khó tin. Chả nhẽ nó yêu em thế rồi à? Một thằng chẳng ra gì, học ngu thì có đáng để có được tình yêu của nhỏ đó không. Tự biết lượng sức, trèo cao thì ngã đau, và rồi em mất luôn tình yêu và niềm tin vào con gái.

– Vy: Gần một học kì rồi... cậu yêu tớ chưa? – Nó hỏi em khi gặp nhau trên cầu thang, hôm đấy là ngày bàn em trực nhất và em đi giặt rẻ lau một mình, nó cầm trên tay quyển sổ gì đó ôm sát l*иg ngực.

– Em: Về lớp đi, nói luyên thuyên gì đấy – ĐỊnh bỏ về lớp, nó đứng hình một lúc, em vừa bước một bước lên cầu thang thì nó hỏi em một câu như điện giật làm nhói tim

Thêm Bình Luận