Chap 20 - Ngày 4/10 tiếp
Ăn trưa với mọi người, em cũng không ăn nhiều rồi đi lên phòng luôn, mặt em cũng có vẻ mệt mỏi nên vừa bước lên phòng L theo em luôn.
L: Anh sao thế, mệt à?
Em: Không – Em nằm luôn xuống giường nằm ngửa rồi gục mặt vào cái gối.
L đứng bên cạnh lay lay rồi hỏi han, thực ra lúc này em chả muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn ngồi một mình. Mà cứ cái lúc buồn này là em lại thấy thèm thuốc, vì L em đã cai thuốc được gần 1 tháng rồi. Mệt mỏi...
L xuống dưới nhà dọn, em thì vừa có chút riêng tư thì thằng Đ.A lên phá đám, 2 chị em nhà này hôm nay sao ám quẻ mình ghê vậy.
Đ.A: Game đê anh, sao nằm dài ra thế? – Tay cầm cái tăm xỉa xỉa nhìn ngáo đá vc
Em: Anh mệt, chơi một mình đi.
Đ.A: Dậy dậy, H nó gọi cho em bảo chơi kìa – Nó cứ ở dưới giường tay kéo quần em.
Em: Đã bảo không đi mà, để cho anh ngủ.
Nó không nói gì, em cắm mặt vào cái gối nên không biết cái mặt nó lúc bị em "đuổi" như thế thì như thế nào. Nó đi rồi em mới ngửa mặt lên, nhìn lên trần nhà rồi suy nghĩ về chuyện của V. Cũng chẳng có gì nhưng nó cứ hiện lên trong đầu em, giờ em cảm thấy
truyện của V cực kì lằng nhằng và phức tạp. Nhưng phức tạp thế nào để có dịp kể cho các thím cho nó logic...
Chợp mắt đến 1h30 thì V đánh thức giấc ngủ của em bằng cuộc gọi...
V: Cậu qua đón tớ được không?
Em: Làm gì? – Giọng em ngái ngủ
V: Thì đi lượn chút thôi, tớ đang chán, nhanh nhé – ĐỊnh tắt mắt thì em hối
Em: Ơ khoan...
V: Sao nữa?
Em: Giờ tớ không có xe, còn cái xe đạp thôi.
V: Ừ cũng được đấy, cậu đi sang nhanh đi
Tút...tút..út... Em chưa kịp bảo gì thì lại thế rồi, giờ mà gọi lại từ chối thì lại bảo mình thế này thế nọ không nhiệt tình, ôi zời về quê chơi mấy hôm mà đau hết cả đầu thế này. Nhổm người dậy rửa mặt cho tỉnh rồi đi xuống dưới nhà, L thì đang nói chuyện với mẹ em say sưa cười tít cả mắt.
Mẹ: Đi đấu đấy?
Em: Con ra nhà bạn.
Thế là đi, L không nói gì nhưng mặt nhìn đầy cảm xúc, vui vì nói chuyện với mẹ để lấy lòng, buồn vì em có phần lạnh nhạt nên L cũng không nói gì nhiều mà em cảm thấy như thế. Xe thì hết mẹ nó điện phải vác con xe đạp từ hồi cấp 3 đi đến nhà V, cũng xa nên phải gần 10′ mới đến vì xe đạp mà. Đến nơi thì V đứng trước cửa nhà rồi, vẫn bộ đồ buổi sáng nhưng mặt giờ có hơi đỏ chắc tại nắng, vài sợi tóc thì bết vào cổ vì nay nóng nên ra mồ hôi.
V: Đi lâu thế – Véo vào má em
Em: Thì tại đi xe đạp mà, nhớ cái xe này không – Chỉ chỉ cái xe.
V: Có, hihi – Cười, xe này em đi từ đầu lớp 10, mẹ thì đi xe đạp điện nên cái xe này để từ hồi em học cấp 3 đến giờ, em lúc lôi ra cũng phải bơm xe rồi mới đi đấy.
V muốn đi lượn, em thì mệt nhưng cũng cố để đèo V, tuy V không nặng nhưng mà lúc này em khá mệt nên cứ như em đèo đứa béo phì đằng sau. V cũng lâu không về rồi, cũng chẳng biết đi đâu nên đưa V ra cầu Vĩnh Thịnh bắc sang Vĩnh Phú.
V: Uầy cầu mới xây hả, đẹp ghê haaaa – Nhảy luôn xuống xe, chiều thì nắng gắt mà V chạy mãi ra cầu, em thì không mang ô nhưng vẫn phải đi theo
Em: Nắng quá, lại quán nước kia ngồi đi.
V không muốn nên cứ đúng ở trên cầu nhìn xuống dưới, nước khá siết mà trưa nắng thế này ra cầu chơi, người ta nhìn thấy lại bảo bọn em bị dở nên kéo V vào quán nước ngồi nói chuyện. Cũng chẳng có gì nhiều chỉ nói chuyện linh tinh thôi, em thì chẳng muốn trả lời, V chắc nhìn vẻ mặt em là đủ biết em khá mệt mỏi rồi nên cũng bảo em đi về.
V: Ây ây giờ về phải để tớ đèo cậu chứ.
Em: Thôi lằng nhằng lên xe đi.
V: Ơ nhưng mà...
Em: Bảo lên xe thì lên đi
Thế là đi về, ôi mà đã mệt rồi còn bách nhục thế này, đi đến gần nhà V rồi, còn có vài chục mét nữa thì gặp L và mẹ em đi đâu ấy. Đi xe của bố em chắc bố em vừa về. Em, V, Mẹ và L đều nhìn thấy nhau, mẹ em thì ngạc nhiên lắm vì đã gặp V rồi còn L thì không biết chỉ biết người con gái ngối sau như một người bạn thôi, mà đi thì V lúc nào cũng ôm em nên em thấy L có vẻ thất vọng. Ôi bách nhục quá là bách nhục, chỉ lướt qua nhau nhưng V cũng biết đấy là mẹ em.
V: Ôi chết mẹ cậu đúng không?
Em: Ừ
V: Nhìn thấy tớ với cậu thế có sao không? Mà nãy tớ còn...
Em: Thôi, không sao, tớ về đây – Nói chen vào
Em đi về đến nhà, chẳng còn suy nghĩ gì nữa mà gọi ngay cho L, nhưng L tắt máy, gọi cho mẹ thì mẹ để điện thoại ở nhà, em đi đi lại lại qua hết mặt bố em đến thằng Đ.A.
Bố: Mày đứng im một chỗ xem, đi đi lại lại chóng hết cả mặt
Em đi lên phòng luôn, ngồi suy nghĩ xem giờ phải nói sao đây, em đã bảo L là sẽ nói cho rõ với V rồi mà giờ L lại băt gặp cảnh ấy thì chắc về em không biết giải thích ra làm sao. ĐAng nghĩ cách thì thấy tiếng xe máy ngoài cửa, em liền chạy xuống ngó thì đúng là L và mẹ em rồi. Em chạy luôn xuống thì thấy xách bao nhiêu túi mà ngoài ghi Lanchi nên chắc đi siêu thị. Em chạy vội ra xách hộ cho cả mẹ và L, L thì không thèm nhìn mặt em, cũng không nói với em câu gì cả. Em kéo tay L lên phòng, đóng khóa trái rồi quay sang nhìn L thấy L ngồi trên giường rồi, mặt thất thần nhìn xuống mặt đất.
Em: Anh xin lỗi – Chạy lại ôm
L: Anh đi ra đi, buông em ra – Gạt tay em ra khỏi người L
Em: Thôi mà để anh giải thích
L: Giải thích? Giải thích cái gì? Bạn anh mà lại ôm nhau giữa ban ngày ban mặt thế à? Em hiểu sao nay anh mệt mỏi rồi.
Em: Không tại lúc đấy anh mệt thật mà, anh...
L ngắt lời em nói rồi đi ra ngoài luôn: Anh đừng nói gì nữa.
Em thấy giờ tội lỗi quá, giờ giải thích cũng không được nữa, thằng Đ.A thì đứng ngoài cửa nhìn L đi ra, rồi vào phòng em hỏi.
Đ.A: Anh làm gì mà chị em khóc thế?
Em: Khóc à? – Em không thấy L khóc vì lúc đấy đứng sau, kiểu này chắc em chết mất, giờ thực sự lúc đấy em không thể nào nghĩ hơn được gì nữa, em cũng sợ mất L lắm.
Đ.A: Ừ, anh làm gì mà chị em khóc.
Em: Hiểu lầm thôi – Em thở dài
Đ.A: Em quý chị em nhất đấy, đi xin lỗi chị em ngay – Nó nói như quát em vậy, không còn kiểu trẻ con ngây thơ mỗi lần em rủ em chơi game nữa.
Em không nói gì, đi xuống dưới nhà định nói rõ cho L biết, đi xuống tầng 2 thì gặp mẹ rồi lại gọi em vào hỏi.
Mẹ: Mày với con V lại quay lại đấy à – mặt mẹ lúc này nghiêm túc lắm, một chút giận dữ nữa làm em sợ
Em: Không có đâu mẹ.
Mẹ: Nó ôm mày thế mà bảo không à, xuống nói cho L ngay, từ lúc gặp mày nó đi trên đường cả lúc mua đồ không nói câu nào chỉ dạ dạ ừ ừ thôi đấy
Em: Dạ.
Mẹ: Mà khoan,... L nó tốt với mày, mẹ cũng hỏi cả Đ.A rồi, nhà giàu nhưng không thuộc dạng hư hỏng là tốt. Mẹ không cần nhà giàu nghèo gì cả, chúng mày sống được với nhau thì sống khổ sướиɠ mẹ không biết, nhưng nếu mày có yêu nó thì đừng làm cho nó khổ. Thế thôi, giờ mày đi mà nói cho nó đi.
Mẹ em nói như đúng rồi ấy, chắc gì em đã cưới được L. Em cũng yêu L nhưng không nghĩ xa xôi như thế, giờ trước mắt là em giải thích cho L đã...
P/S: Đang xem MU, để tối có gì em up tiếp nhé. Mệt qua này hôm qua làm em đau hết cả đầu. Giờ L đang ngồi cạnh em xem này, nhưng thôi còn việc giảng hòa thế nào em xin trình bày sau.