Chap 15
Tối 7h, em vừa nhà thằng Q về thì L xồng xộc chạy sang phòng em gọi.
L: Anh Đ, anh Đ... – Giọng lo lắng
Em: Sao em? – Vừa tắm xong.
L: Anh chở em về quê được không? – Mắt rơm rớm nước mắt.
Em: Nín đi, có chuyện gì kể anh nghe.
L: Mẹ em bị tai nạn, anh đưa em về nhanh đi...
Em: Ừ ừ, em về chuẩn bị đi anh lấy mấy bộ quần áo rồi mình đi.
L về lấy đồ, em gọi hết cho thằng Q, thằng N, rồi đến anh hàng xóm cạnh phòng trọ cũng không được, bí quá cuối cùng phải gọi cho con U mượn xe:
Em: Mày cho tao mượn xe mày mấy hôm được không?
U: Có chuyện gì à mà tận mấy hôm.
Em: Mẹ L bị tai nạn, tao phải đưa L về, rồi xong việc tao đền mày nhé.
U: Ừ thế quê L ở đâu?
Em: Ninh Bình.
U: Mẹ gì mà xa thế, giờ mày qua lây hay để tao mang qua cho mày.
Em: Ở đây tao sang lấy xe luôn.
Gọi cho L là đi lấy xe, nhà con U cũng phải 5′ đi bộ nên em bắt taxi cho nó nhanh. Đấy cái khổ nhất là xe máy không có không chủ động được cái con mẹ gì cả, bực thế. Nhà con U thì thiếu gì xe, nhưng mà cưỡi con liberty của nó thích vler, đi vèo cái về đến nơi thấy L đứng trước cửa rồi. Em không biết đường lên Ninh Bình nên cứ phải để L ngồi sau chỉ đường... Đắng lòng...
Vừa đi vừa khóc như trẻ con, chắc ở nhà L thương mẹ lắm, cứ tựa đầu vào lưng em với ôm em khóc thôi thương lắm ý
Em: Thôi nín đi, khóc gì khóc như trẻ con thế, cứng rắn lên xem nào... Khóc khóc sốt hết cả ruột.
L: Mẹ em chứ mẹ anh đâu mà anh chẳng không sót – Ơ hỏi câu ngớ ngẩn v~
Em: Nói cái gì nói lại nghe xem.
Im re luôn, em cũng chẳng muốn nói gì chỉ không biết đường nào thì hỏi thôi, mà đi xa vồn mãi chả đến nơi. Em với L thì đứa nào cũng sốt ruột, mà em thì lo lắng hơn acr, gặp phụ huynh người yêu nó cứ thế nào ý, ngại ngại mà lo lo, lỡ không "diễn" tốt phát là TẠCH.
Hộc máu mũi em thì cố phải phi hết tốc lực cũng gần 2 tiếng mới đến nơi, em cũng là lần đầu tiên đi Ninh Bình luôn đấy. Đến đây mới thấy cứ tưởng cái Thị Xã Sơn Tây của mình nó đã hoành tráng rồi, cứ đi càng xa càng mở rộng tầm mắt....
Đến nơi, L xuống xe bảo đến nhà rồi, thực sự em cũng éo thể tin vào mắt minh nữa. Nhà L ở ngay mặt đường, hoành tráng bán vàng nữa chứ, nhà giàu thế sao không thuê cái nhà trọ nào nó tương tất hơn lại chui ngay vào cái ổ chuột em sống nhỉ. Mà L thì chả thiếu gì, tiền này, xinh gái này... Kể ra em cũng có phúc khi được L yêu (KHông phải biết nhà giàu mà em yêu L hơn đâu nhé).
Em: Nhà em đây à? – Mặt chữ A mồm chữ O
L: Vâng, anh vào đi. – Vẫn buồn...
Vào nhà chẳng thấy có ai cả ngoài thằng em L đang chúi đầu vào game nhưng vẫn chào em câu, nhìn rõ mới biết là game 3Q em chơi, nó tên Đức Anh,năm nay nó lớp 11, cũng khá ngon zai nhưng mà kém em.
L: Cả nhà đi vào viện sao mày còn ngồi đây chơi điện tử được hả? – Vừa về đã quát em được rồi, chứ mà quát em là hỏng hỏng
Đ.A: Đi hết thì ai ở nhà, chị vừa về mà cái mồm cứ bù lu bù loa lên thế.
L: Mày nín, muốn chết à, gì mà mày cãi chị mày như chém chả thế.
Chịu 2 chị em nhà này, thằng em mắt cứ dán vào cái máy tình, cũng đánh ghép đang win nhưng nhìn nó lên đồ là em thấy cùi bắp rồi. L thì ngồi yên trên ghế gọi điện, em thì ra sau xem thằng em nó chơi game rồi sau nó quay sang hỏi.
Đ.A: Anh cũng chơi game này ạ?
Em: Ừ, anh chơi được hơn 1 năm rồi.
Đ.A: Ùi ùi thế anh bao nhiêu K lực chiến rồi ạ
Em: 11k, mới lên hôm qua đấy., tại qua chủ nhật x2 cả ngày lên nhanh.
Ngồi nói chuyện bàn về game rồi L quay ra vỗ vai em.
L: Đi thôi anh.
Em: Đi đâu?
L: Đi vào viện chứ đi đâu, chứ để em đi một mình à?
Thế là lại đội mũ gạt chân giữa lên và đi, bệnh viện cũng khá gần đi có tí là đến, thấy mặt bố và ông bà L bảo nói cho lễ phép vào rồi L khoác tay em đến chỗ mọi người hỏi.
L: Mẹ con sao rồi ạ? – Lo lắng.
Bố: Ổn rồi, chỉ bị gãy chân thôi không bị gì ở trong, may quá.
Em để L nói xong mới chào, Bố L thì ăn mặc hớt hải, chỉ cái quần đùi áo ba lỗ thôi, còn ông bà L thì ăn mặc giản dị mà người già em chả biết diễn tả thế nào. Từ lúc về L chả đoái hoài gì đến em, cũng phải vì mẹ giờ là trên hết. Cũng gần 10h, bác sĩ mới ra rồi ai ai cũng đến hỏi thăm này nọ các kiểu, L thì ngồi ghế nắm chặt tay em ngả đầu vào vai em chẳng nói câu nào.
B.Sĩ: Không có gì đâu, chỉ bị gãy xương chân và vết thương ngoài da thôi không bị gì nghiêm trọng về đầu là may rồi. Còn người thân thì có thể ở lại nhưng không được nằm lại giường, giờ thì chồng bệnh nhân ra ngoài đóng viện phí. – nói xong đi luôn.
L thì buông tay em mà phi vào với mẹ luôn, thấy sây sát hết mặt L cứ ôm mặt khóc, em cũng chẳng kìm lòng nổi nhưng đàn ông con trai ai dưng đi khóc bao giờ. Mẹ L thì vẫn nằm bất động chắc ngủ rồi, bố L thì cứ bảo về đi bố L ở lại lo, em cũng khuyên về ở lại cũng không giúp đỡ được gì nên L cũng lẳng lặng nghe lời thôi.
Đến nhà cũng 10h30, thằng Đ.A thì vẫn ngồi chơi game, L thì lên tắm rồi cũng bảo em lên tắm luôn đi ( Trong đầu lúc ấy em tưởng là bảo tắm chung cơ, nhưng mà nhà L rộng 6 tầng mỗi tầng 1 phòng tắm nên muốn tắm phòng nào cũng được ). Em thì tắm có tí là xong, L thì cứ phải 30’là ít, xuống thấy thằng Đ.A nó ngồi chơi, mặt nó rầu rầu chắc thua suốt =))).
Đ.A: Em thua suốt đấy, anh vào kéo em đi.
Em: Máy đâu chơi mà kéo.
Đ.A: Anh vào chơi hộ em tí – Nói xong nó chạy vọt lên tầng chả biết đi đâu
Thoáng cái thấy nó vác con dell xuống, cả cái bàn phím với con chuột nữa., mĩnh đã tính bỏ game mà em L lại cứ đầu độc thế này có chết không. Khởi động máy chuẩn bị chiến thì vừa lúc nó đánh xong trận, vào tạo phòng thì mới biết chú này mới có 8k, cùi bắp. Kéo nó 1 trận nó sướиɠ tê bím lại lôi kéo em đánh tiếp nhưng L bảo đi ngủ, em thì hôm đấy không ngủ cùng L rồi nên sẽ overnight với thằng em L cho nó phởn. Đấy ngày thứ 2 của em kết thúc thế đấy các bác ạ!!!
P/S: Cả ngày nay em ngồi nhà, L thì lấy xe đi vào với mẹ còn em thì ở nhà tự kỉ với cái máy tính đợi thằng Đ.A về là lại chiến tiếp thôi., Thế nhé giờ em với thằng Đ.A phải vào viện rồi. Chắc thời gian trên này sẽ ít viết RV cho anh em hơn, nên chắc phải 1-2 ngày mới có update nhé. Thân ái và quyết thắng!!!
Stick: Ngày thứ 2 ở nhà GẤU