Mùa xuân đang đến gần, thời tiết cũng đã thay đổi, những cơn gió se lạng bất chợt thổi đến làm con người ta phải rùng mình một cái.
29 Tết.
Hôm nay, nhóm người Hứa Kiến Tường, Phương Nhi, Hạ An Hy, Đỗ Anh Huy, Vu Tử Ân và Từ Hạo đã hẹn gặp nhau tại một nhà hàng sang trọng.
Hứa Kiến Tường ngồi trên giường cô, thản nhiên lướt xem tin tức trên điện thoại. Hôm nay anh mặc trên mình một bộ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi màu trắng vừa thanh lịch lại tôn lên dáng người cao gầy của anh.
Phương Nhi từ phòng tắm bước ra, cô vừa đi vừa vén mái tóc đang xõa của mình để gọn san một bên vai, cô xoay lưng đứng trước mặt anh, nhỏ giọng nói.
“ Anh cài dây kéo giúp em với”
Hứa Kiến Tường buông điện thoại xuống, ánh mắt ngước lên nhìn tấm lứng trắng mịn của cô. Hứa Kiến Tường bất giác đỏ mặt, anh từ tốn đứng dậy, kéo dây kéo giúp cô.
“ Xong rồi”
Phương Nhi vừa định đi về phía bàn trang điểm thì bị anh ôm từ phía sau, cô ngạc nhiên, từ từ xoay người lại đối mặt với anh, cô hỏi.
“ Anh bị làm sao vậy?”
Nhìn thấy mặt anh ửng đỏ cô còn tưởng anh bị sốt, vội đưa tay lên tán sờ. Hứa Kiến Tường không trả lời, anh trực tiếp hôn xuống môi cô một cách nhẹ nhàng. Phương Nhi đứng im như tượng mặc cho anh hôn. Hứa Kiến Tường từ từ buông cô ra, vẻ mặt trầm ngâm, đáy mắt sâu thẳm nhìn cô nói.
“ Ba năm lâu quá, chắc anh chờ không được rồi”
Phương Nhi có chút thất vọng, vẻ mặt cô thoáng lên vẻ buồn bã. Hứa Kiến Tường lại nói.
“ Hay là mình kết hôn trước, xong rồi em có thể tiếp tục đi du học, anh sẽ ở nhà ngoan ngoãn đợi em về, nếu không…anh sẽ không yên tâm”
Phương Nhi vừa nãy còn buồn bã thì bây giờ trên môi đã nở một nụ cười. Cô còn tưởng anh sẽ không đợi cô, sẽ kết hôn với người khác, nhưng khi nghe anh giải bày nỗi lòng, cô cũng đã hiểu, anh sợ mất cô, sợ cô cảm nắng người khác, sợ cô bỏ anh.
Phương Nhi nhìn anh nghiêm túc nói.
“ Anh chắc chứ? Cuộc sống hôn nhân không giống như em và anh như bây giờ, vả lại chsung ta mới quen nhau một năm, em còn muốn xem anh như thế nào”
Hứa Kiến Tường nhìn cô, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
“ Vậy khi nào em muốn kết hôn thì sẽ tổ chức, đợi em hoàn thành ước mơ”
Phương Nhi vui mừng, cô nhón chân hôn lên má anh một cái.
“ Cảm ơn anh”
Nói rồi cô đi lại bàn trang điểm, sửa soạn cho bản thân thật xinh đẹp.
Tại nhà hàng.
Hạ An Hy là người đặt nhà hàng, nên đã chọn một phòng vip, chính giữa phòng là bàn tròn xoay lớn.
Mọi người gần như đã đến đủ, ai cũng yên vị ngồi ở ghế của mình. Vu Tử Ân lên tiếng.
“ Đông đủ rồi thì gọi phục vụ lên món thôi”
Hứa Kiến Tường ngồi ở chính giữa, nói.
“ Từ Hạo còn chưa đến”
Vu Tử Ân nhìn bọn họ một lượt rồi nói.
“ Vậy đợi một chút”
Vu Tử Ân là con trai của bạn thân ba mẹ anh, cả hai vốn chơi thân từ nhỏ nhưng không học chung với nhau. Anh cũng thường hay nhắc đến Từ Hạo và đã có vài cuộc gặp với nhau khi còn học cấp 3, nên Vu Tử Ân cũng đã biết Từ Hạo.
Trong lúc nói chuyện vui vẻ, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Từ Hạo bước vào theo sau còn có Từ Hân. Từ Hạo nở một nụ cười lịch sự.
“ Xin lỗi mọi người, hơi kẹt xe một chút”
Nhìn thấy Từ Hân, Hạ An Hy và Đỗ Anh Huy nhìn nhau cười gượng gạo, lén nhìn sang biểu cảm của cô. Phương Nhi mỉm cười nhìn hai người họ rồi lén liếc nhìn anh một cái. Hứa Kiến Tường sắc mặt không đổi, liếc nhìn Từ Hạo một cái như muốn hỏi “sao Từ Hân lại đến?”
Từ Hạo hiểu ý anh, chỉ biết nhún vai một cái, biểu thị bất đắc dĩ.
Quay trở ngược lại một tiếng trước.
Ở Từ gia.
Từ Hạo vừa sửa soạn xong đã nhanh chóng đi xuống lầu. Từ Hân vừa đi làm về nhìn thấy anh ăn mặc sang trọng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ làm Từ Hân tò mò.
“ Anh đi đâu vậy?”
Từ Hạo biết có Phương Nhi ở buổi tiệc, nếu Từ Hân đi theo chỉ sợ không khí mất vui, anh giả vờ nói.
“ Có hẹn với đối tác”
Từ Hân nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi nói.
“ Em biết anh đi với Kiến Tường rồi…đứng đây đợi em thay quần áo, em sẽ đi chung với anh”
Từ Hạo còn định can ngăn thì Từ Hân đã vội chạy lên phòng. Anh chỉ biêt bất lực lắc đầu, cố ngồi ở phòng khách đợi Từ Hân.
Từ Hân vừa bước vào đã nhìn Hứa Kiến Tường, ánh mắt cô ta khẽ dời sang trên người Phương Nhi mà dò xét. Phương Nhi vẫn bình thản, trên gương mặt nở lên một nụ cười. Từ Hạo kéo ghế cho Từ Hân ngồi xuống, anh cũng ngồi ngay bên cạnh. Từ Hân nhìn cô hỏi.
“ Vị này là?”
Phương Nhi định lên tiếng chào hỏi, thì Hứa Kiến Tường nắm tay cô ở dưới bàn, anh nói.
“ Giơi thiệu với cậu, đây là vợ sắp cưới của tôi”
Từ Hân nghe thấy ba từ “vợ sắp cưới” thì nhếch môi lên cười, lửa giận trong lòng cô ta đang dâng lên cao, bàn tay không kìm được mà nắm thành nắm đấm, cô ta giả vờ vui vẻ.
“ Chúc mừng hai người”
Phương Nhi lịch sự gật đầu chào lại.
“ Tôi tên là Phương Nhi, cô chắc là cô Từ phải không? Kiến Tường vẫn hay nhắc đến cô”
Từ Hân khẽ cười, nhìn sang Hứa Kiến Tường một cái.
“ Cậu ấy nhắc đến tôi à?”
Nhìn thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Vu Tử Ân vội lên tiếng.
“ Phục vụ, lên món đi”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui. Lúc trước khi còn ở Pháp, do phải ngồi liền suốt nhiều tiếng đồng hồ mà lưng cô lâu lâu lại trở nên nhức mỏi. Phương Nhi cố chỉnh lại tư thế ngồi, cô lấy tay mình vỗ nhẹ ở thắt lưng. Hứa kiến Tường mặc dù đang nói chuyện nhưng vẫn nhìn thấy sự không thoải mái của cô. Anh đưa tay kéo ghế cô lại gần sát bên mình, nghe tiếng động, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh. Hứa Kiến Tường không nhìn bọn họ mà bình thản đáp.
“ Để anh xoa bóp cho em”
Nói rồi, Hứa Kiến Tường ấn nhẹ ngang thắt lưng cô, khi thì lại xoa khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, cô còn đang xấu hổ trước mặt mọi người, anh lại vô tư, ân cần hỏi.
“ Chổ này còn đau không?”
Phương Nhi xấu hổ muốn độn thổ, cô vội gỡ tay anh ra, nói nhỏ vào tay anh.
“ Em hết mỏi rồi, anh đừng xoa nữa, mọi người đang nhìn”
Lúc này, Hứa Kiến Tường mới ngước lên nhìn bọn họ, ai ai cũng chăm chú nhìn anh. Hứa Kiến Tường mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc mà trước nay chưa ai nhìn thấy, khác xa vẻ lạnh lùng, bất cần của anh. Hứa Kiến Tường cười nói.
“ Nhìn tôi làm gì? Chăm sóc vợ là chuyện thường tình”
Hạ An Hy nhìn anh bằng vẻ hoài nghi, cô nói.
“ Đi theo bác sĩ Hứa gần ba năm nay, tôi mới nhìn thấy anh ấy cười tươi như vậy đó”
Đỗ Anh Huy bên cạnh cũng hùa theo.
“ Bác sĩ Hứa bình thường đã đẹp nay cười lên là x10 sự đẹp trai luôn”
Hứa Kiến Tường thu lại nét mặt tươi cười khi nãy, liếc nhìn bác sĩ Đỗ nói.
“ Cậu say rồi hay sao mà nói nhiều vậy”
“ Xin lỗi, em sai rồi…bác sĩ Hứa à” - Đỗ Anh Huy cười cười nhìn anh.
Cả phòng ai cũng cười nói, chỉ có Từ Hân thì đang vô cùng tức giận, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Phương Nhi, cô ta như muốn một tay bóp chết Phương Nhi. Từ Hạo ngồi bên cạnh đã nhìn thấy tất cả, anh lén nắm lấy bàn tay của Từ Hân đang nắm chặt để trên đùi. Từ Hân có hơi bất ngờ quay sang nhìn anh. Từ Hạo chỉ lắc đầu một cái, Từ Hân liền hiểu, cô ta cần phải giữ bình tĩnh, nếu không người bị xấu mặt sẽ là cô ta.